File 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LK vừa về đến nhà đã thấy mẹ ngồi ở bộ bàn ghế cũ ngay phòng khách, nước mắt giàn giụa, bộ dạng không thể nào thê thảm hơn. LK vội chạy đến bên mẹ, không kìm được nước mắt.

-"Mẹ, con về rồi. Có chuyện gì vậy mẹ? Ba làm sao ạ?"

-"Ba con đi làm, bị người ta phát hiện buôn bán ma tuý."

-"Chuyện này xảy ra lúc nào?"

-"Sáng hôm qua. Mẹ chỉ nghĩ hiểu lầm, nhưng đến hôm nay người ta vẫn chưa thả ba con ra. Ba con không làm chuyện đất đâu, con nghĩ cách cứu ba con với..."

LK ôm lấy mẹ, 2 mẹ con khóc nức nở. Nhìn hốc mắt đờ đẫn, thâm quầng LK đủ biết mẹ cô lo lắng đến mức nào.

Sau 1 lúc khuyên nhủ, mẹ LK mới chịu đi nghỉ 1 chút, kể cả khi đã chìm vào giấc ngủ nhưng cũng chỉ mơ màng, mi tâm nhíu lại đầy nỗi ưu phiền. LK nhìn mẹ mà khẽ thở dài, cô chỉnh lại chăn gối cho mẹ, rồi đóng cửa ra ngoài, ngồi ngay băng ghế, lòng lo lắng khôn nguôi, tay nắm chắc điện thoại, chắp tay lại, cắn vào ngón tay như muốn đẩy nỗi ưu phiền ra ngoài.

Chợt trong đầu cô loé lên 1 người, có thể nói là đây là niềm hi vọng duy nhất le lói trong cô. Nhưng cô không dám chắc là người đó sẽ đồng ý giúp cô. Nhưng cô phải đặt cược 1 lần thôi, vì ba cô.

Bước đến trước công ty, cô lấy hết dũng khí bước vào. Vì cả công ty chưa ai biết chuyện của cô và chị nên cô có thể tự ý lên phòng chị mà không cần thông báo trước. Trợ lý Phan nhìn thấy cô thì có phần hơi bất ngờ vì đã lâu không thấy cô xuất hiện ở công ty.

-"Cô Khuê, đã lâu không gặp. Cô đi đâu mấy tháng nay vậy?"

-"À, tôi có chút chuyện riêng."

-"Cô đến tìm Phó chủ tịch à? Cô ấy có cuộc hẹn với đối tác."-Trợ lý Phan đưa tay lên nhìn đồng hồ.-"Chắc cũng sắp về rồi, cô vào trong ngồi đợi đi."

-"Vâng cám ơn chú."

Trợ lý Phan mở cửa cho LK vào. Trong phòng chị hầu như không có gì thay đổi. Cả bàn làm việc của cô, tất cả vật dụng của cô đều vẫn nguyên vị trí cũ, không có gì thay đổi cả.

-"Tôi không hiểu vì sao mà Phó chủ tịch vẫn giữ lại bàn làm việc của cô trong khi luôn bác bỏ những đề nghị tuyển thêm thư ký. Có vài lần cô ấy cũng đã gọi người lên để đưa bàn làm việc của cô đi nhưng những người đấy vừa đến nơi thì lập tức bị đuổi ra ngoài, Phó chủ tịch lại còn tức giận nữa. Việc này xảy ra 3, 4 lần rồi."-Trợ lý Phan thở dài.

-"Vậy sao?"-LK nở nụ cười nhạt. Chị làm vậy là có ý gì? Chờ đợi, hay đang tìm 1 người phù hợp để ngồi vào vị trí đó thay cô? Chị đúng là 1 người khó đoán !

-"Thôi cô ngồi đợi, tôi ra ngoài làm việc."

-"Vâng, cám ơn chú."

Trợ lý Phan đóng cửa, ra ngoài. Chỉ còn 1 mình LK ở trong phòng. Cô ngồi xuống bộ sopha, trong lòng bồn chồn, lo lắng, nóng như lửa đốt. Hàng tá câu hỏi dồn dập trong đầu LK.

Liệu khi nhìn thấy cô chị sẽ phản ứng như nào? Cô phải đối mặt với chị ra sao? Sẽ phải nói gì? Lấy tư cách gì để nhận sự giúp đỡ từ chị? Chị sẽ giúp cô chứ?...

Cô đang thơ thẩn suy nghĩ thì có tiếng mở cửa, có người bước vào.

-"Chú soạn giúp tôi bản hợp đồng gửi qua công ty PSE giúp tôi, rồi cử người qua Diamond Geon thương lượng cho hợp đồng hợp tác sắp tới."-PH ra vẻ rất vội vã, bận rộn, vừa bước vào phòng đã ra lệnh, đặt tập hồ sơ lên bàn, cởi áo vest ra treo lên ghế, theo sau là trợ lý Phan.

Khi vừa thấy LK ngồi ngay bộ sopha đối diện, 2 cặp mắt nhìn nhằm chằm chằm, căn phòng rơi vào khoảng không im lặng.

-"Chú ra ngoài làm việc đi."-PH lên tiếng.

Sau khi trợ lý Phan ra ngoài thì không khí trong phòng cũng chả có gì khá hơn. LK đứng chôn chân 1 chỗ, không biết nên mở đầu như nào. Còn PH thì ngồi xuống bàn làm việc, dán mắt vào máy tính không có vẻ gì là chờ đợi cả.

-"Ba em bị người ta vu oan cho buôn bán ma tuý, em biết là em không có tư cách gì đến đây để cầu xin chị. Nhưng xin chị lần này, chỉ lần thôi, giúp em được không?"-LK mãi mới có thể thốt ra vài lời trước PH.

PH không quan tâm lắm, thở hắt ra dùng chân đẩy ghế ra rồi đứng dậy lấy áo vest đang vắt trên ghế, có vẻ sắp rời đi.

-"Em xin chị. Lần này thôi, chị muốn gì em cũng đồng ý cả."-LK bật khóc, quỳ xuống van xin.

PH vẫn không quay lại, chỉ là dừng bước 1 chút rồi ra khỏi phòng.

LK ngồi bệt xuống mà khóc, bây giờ cô cũng chẳng biết làm gì ngoài khóc cả.

____

Chị lại về trễ. Cùng về với 1 cô gái xinh đẹp và quyến rũ. LK ngồi trong bếp nhìn 2 người lả lướt qua mà không khỏi đau lòng.

Đã 1 tuần trôi qua, cô ở nhà PH, vì chị muốn thế. Và vì chị là ân nhân, chị đã cứu ba cô khỏi vụ án kia. Cô không biết chị đã dùng cách nào nhưng chỉ sau 2 tiếng cô đến gặp chị thì cô nhận được điện thoại của mẹ cô báo là ba cô đã được thả ra và hiện giờ đã về nhà. Điều kiện chị đặt ra cũng đơn giản, chỉ là sống ở đây, cho đến khi chị thật sự muốn cô rời đi.

Có lẽ số phận của cô không có điều gì mang tên Hạnh Phúc cả, chỉ toàn là Đau Khổ và sự Hi Sinh Thầm Lặng. Mới chỉ 1 tuần thôi mà đêm nào cô cũng phải chứng kiến cảnh chị đưa 1 người con gái về nhà, mỗi đêm là 1 người khác nhau. Cả 2 người họ vào phòng đóng kín cửa, LK không biết rằng họ đã làm gì, cũng chả muốn biết, chỉ biết rằng sáng ra cô vào dọn phòng chỉ toàn những vỏ chai rượu lăn lóc, grap giường cùng chăn nhăn nhó, lộn xộn. Nếu không đi cùng gái về thì chị lại trở về trong tình trạng say bí tỉ.

PH đến công ty từ sáng sớm, vì muốn tránh mặt LK. Rồi trở về lúc tối muộn, cùng với những nhân vật và hành động khiến LK phải đau lòng.

Sang tuần sau, tối nay PH về nhà lúc 11 giờ đêm. LK khá ngạc nhiên vì đây là lần chị về sớm nhất trong 1 tuần qua. Người chị nồng nặc mùi rượu, người chao đảo.

Vừa thấy LK, PH lập tức ấn LK vào tường, hôn ngấu nghiến. LK nhăn mặt nhưng không kháng cự. Đêm đó, thật sự PH đã rất mạnh bạo, khiến cho LK phải rơi nước mắt, cắn chặt môi chịu đựng.

Đến khi dục vọng không còn nữa, PH nằm trên thân LK, nhịp thở của 2 đều nhau.

-"Em biết vì sao ba em phải vào tù không?"-PH lè nhè bằng cái giọng đầy rượu của mình.-"Là tôi làm đó."

Lời nói của PH khiến LK sững người, cảm giác như cô đang rớt xuống vực thẳm vậy.

-"Vì tôi không thể tìm thấy em. Tôi không biết phải dùng cách nào để em quay về cả, nên tôi bắt buộc phải dùng cách này. Nhưng nếu thật sự em không quay về tôi cũng sẽ không để ông ấy phải ngồi tù đâu. Đúng là qua những gì em làm cho tôi, tôi vẫn không thể phủ nhận là tôi vẫn còn yêu em. Tôi nhớ em đến nỗi phải bày ra cái trò đê tiện đấy chỉ để được gặp em, tôi nhớ em đến điên mất."

LK không kích động, nước mắt rơi liên tục. Cô nén nỗi đau vào trong lòng, tim cô nó đang vỡ vụn, thật sự vỡ vụn rồi.

-"Tôi yêu em, nhưng tại sao em lại lừa dối tôi như vậy? Hả?"-PH cứ lèm nhèm như thế, rồi ngủ luôn trên người LK.

LK thật không hiểu nổi PH đã trở nên như vậy từ khi nào nữa. Hành động như 1 người điên vậy ! Không 1 chút lý trí nào. Chắc kể từ lúc này, lòng tin của cô đặt vào PH không còn nữa, nó biến mất từ khi PH thú nhận rằng chị chính là người đã đẩy gia đình cô vào hoàn cảnh như vậy. Chị điên rồi, điên thật rồi ! Có lẽ cô đã có đáp án cho con đường của mình sắp tới...,
         __________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net