31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<3 Năm mới vui vẻ nha cả nhà iu <3

-------------------------------------------------------

Ngày hôm đó trời mưa rất to như để khóc cho cuộc tình của Tuấn Huy và Minh Hạo.

Lúc Jihoon, Soonyoung nhận được điện thoại của Dino liền lập tức quay xe gấp đến bệnh viện. Nhưng có vẻ đã quá muộn rồi, họ không kịp nhìn thấy Văn Tuấn Huy lần cuối. Khi cả bốn người đến nơi thì bác sĩ đã đẩy chiếc băng ca phủ khăn trắng từ phòng phẫu thuật ra, Jihoon và SeungKwan trợn tròn mắt, rồi không báo trước, Jihoon ngã quỵ xuống sàn làm cho mọi người ai nấy đều hốt hoảng mà đỡ nó dậy.

- Anh Jihoon, bình tĩnh đi anh - Miệng thì nói như vụ ậy chứ trong lòng Hansol cũng đã sớm dậy sóng, một người anh mới quen không lâu nhưng lại là người mà Minh Hạo yêu thương, hắn không biết Minh Hạo sẽ phải đau đớn đến nhường nào đây?

- Tuấn Huy... Tuấn Huy, làm sao có thể? - Jihoon ôm đầu gào lên một cách đầy thống khổ, làm sao đây? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Minh Hạo phải làm sao đây? Mọi người phải làm sao đây? Sao hắn lại có thể bỏ mọi người mà ra đi như vậy?

- Dino - Soonyoung gằng giọng, anh nhìn hắn đầy y phẫn nộ, y biết hắn ở đâu vậy mà không chịu nói với anh để cho hắn chết trước mặt mọi người như thế này.

- Anh, em xin lỗi, em xin lỗi - Dino mắt sớm đã sưng húp vì khóc, có phải y không muốn nói đâu nhưng Dino không thể làm trái lời anh Tuấn Huy được. Y cũng đau lòng lắm chứ nhưng biết phải làm sao đây?

- Tôi hi vọng người nhà có thể giữ bình tĩnh, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân đã không qua khỏi trên đường tới đây vì mất máu quá nhiều - Vị bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật thở dài nói.

Các vị bác sĩ lần lượt rời đi, không khí bỗng nhiên trùng xuống đến lạ, chỉ còn lại tiếng khóc của Jihoon và tiếng nức nở của SeungKwan, mọi người đều đau lòng đến không thể nói nên lời.

- Văn Tuấn Huy, anh là cái đồ xấu xa, ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân.

- Anh đi như vậy rồi còn anh Minh Hạo phải làm sao đây?

- VĂN TUẤN HUYYYYYYYYYYYY.

- Làm ơn nói với em đây chỉ là một trò đùa đi mà.

Jihoon đau khổ ôm lấy thân thể lạnh lẽo của hắn mà khóc đến tức tưởi, Samuel đứng một bên muốn nói gì đó rồi lại thôi. Thấy vậy Dino mới chậm rãi nói:

- Anh Tuấn Huy biết mình mắc bệnh ung thư phổi nên mới né tránh mọi người.

Cả Soonyoung và Jihoon đều tròn mắt kinh ngạc, họ như không tin vào những lời nói mà Dino vừa thốt ra, thấy vậy Dino gật đầu như để khẳng định lời mình nói là đúng.

- Tên xấu xa - Soonyoung thầm trách mắng, vậy hóa ra suốt thời gian qua hắn đã giấu tất cả mọi người việc hắn bị bệnh sao? Rồi anh lại tự trách bản thân vì một giây nông nổi nào đó đã trách hắn, cuối cùng thì thở dài, ngồi xuống ôm lấy Jihoon.

Jihoon lúc này khóc càng to hơn khi mà nó biết suốt thời gian qua Văn Tuấn Huy đã giấu việc hắn bị bệnh, nó không có thể cảm nhận được những cơn đau mà hắn phải đón nhận cả về thể xác lẫn tinh thần nhưng chắc chắn hắn đã chịu đựng rất nhiều, vậy mà nó còn trách hắn, nó thật là ngu ngốc mà.

- Tuấn Huy, em xin lỗi... Em xin lỗi.

Mọi cảm xúc đau lòng, buồn bã và hối hận của Jihoon như vỡ òa vào lúc này, chỉ vừa nghĩ đến Minh Hạo thôi thì cái chết của Tuấn Huy giống như là tội lỗi mà nó đã mang lại cho cậu vậy, nếu như cậu tìm thấy hắn sớm hơn có phải mọi thứ đã tốt rồi phải không?

- Jihoon, người mất cũng đã mất, em đừng quá đau buồn, cũng không phải lỗi của em - Anh an ủi nó.

- Chú, chú không buồn, không đau lòng chút nào sao? - Jihoon giương đôi mắt đầy nước mà nhìn anh.

- Chú buồn chứ, đau lòng chứ - Anh cười đầy đau khổ - Tuấn Huy là anh em của chú, là tri kỷ của chú, cậu ấy mất thì làm sao chú không đau lòng nhưng nếu chú gục ngã ngay lúc này thì em và Minh Hạo biết phải dựa dẫm vào ai đây?

Jihoon nghe như vậy càng đau lòng hơn, phải rồi, nó mà đau một thì anh và Minh Hạo đau mười, đau trăm lần ấy chứ. Dựa vào lòng anh, nó khóc to như để trút hết mọi gánh nặng, ưu phiền trong lòng. Seungkwan nhờ có Hansol dỗ dành cũng đã thôi khóc, Dino và Samuel chỉ biết lặng lẽ nhìn lên chiếc băng ca phủ khăn trắng.

Soonyoung trộm thở dài, vấn đề là bây giờ anh phải ăn nói như thế nào với Minh Hạo đây? Anh sợ cậu sẽ đau lòng đến hóa điên mất. Với cậu Văn Tuấn Huy là cả thế giới, là một nửa linh hồn và cũng là người cậu yêu thương nhất, nếu cậu nghe được thế giới của cậu mất rồi liệu cậu có còn ý chí để sống hay không?

Ngoài trời mưa mỗi lúc mỗi nặng hạt, trong bệnh viện nỗi sầu thảm mỗi lúc mỗi nặng nề hơn, Soonyoung quyết định sẽ để bệnh viện hỏa táng Tuấn Huy sau đó mang tro cốt của hắn về sau, Jihoon mệt lã thiếp đi trên giường bệnh, Dino và Samuel ra về để lại Hansol và Seungkwan chăm sóc nó.

- Anh Jihoon đau lòng như vậy thì Minh Hạo sẽ đau hơn rất rất nhiều đúng không Hansol? Em sợ... Em sợ Minh Hạo... - Nói đến đây Seungkwan chợt lả chả hai hàng nước mắt, mới một thời gian ngắn thôi mà bao nhiêu là chuyện xảy ra rồi.

- Không sao, không phải có chúng ta ở đây sao? Chú Soonyoung, anh Jihoon, anh Seungcheol, anh JeongHan, cả anh Mingyu, anh Wonwoo, anh Seokmin, anh Jisoo, Dino nữa, Minh Hạo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, mọi người sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu - Hansol vỗ về Seungkwan.

.......................................................................

Soonyoung lái xe đến nhà mẹ mình, Mẹ Kwon vừa thấy anh đã lo lắng hỏi tình hình của Tuấn Huy. Vừa thấy anh lắc đầu bà liền ôm mặt khóc nức nở, Tuấn Huy được bà chăm sóc bao năm cũng như con cái trong nhà, bây giờ hắn không nói gì lại đột nhiên bỏ bà mà đi như vậy làm sao bà không đau lòng cho được kia chứ?

Soonyoung an ủi mẹ mình vài câu rồi dẫn bà về phòng, anh lại hướng phòng của cậu mà đi tới nhưng khi đến nơi anh còn không có đủ dũng khí để gõ cửa phòng cậu, anh sợ phải thấy cậu đau lòng thêm lần nữa, chỉ mới đây thôi anh đã hứa sẽ lo cho cậu và Tuấn Huy để hai người có thể bên nhau ấy vậy mà bây giờ thì hai người âm dương cách trở, từ đây về sau không thể chung một đường.

Bên trong phòng, Minh Hạo mặc bộ đồ ngủ ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi, đột nhiên tim cậu quặn đau mấy hồi, trong lòng liền có cảm giác bất an. Khẽ nhíu mày, cậu thầm nói:

- Văn Tuấn Huy, anh đừng xảy ra chuyện gì đấy, em xin anh.

Nhưng ông trời hình như rất thích trêu đùa con người, cậu vừa nói xong bên ngoài đã có tiếng của anh vang lên:

- Hạo, cháu còn thức không?

Nghe thấy tiếng anh, người nó đột nhiên run lên dữ dội, linh cảm mách bảo cậu rằng đừng mở cửa nhưng tay chân lại nhanh nhẹn mà chạy ra phía cửa.

- Cháu đây.

Vừa thấy cậu mở cửa với vẻ mặt đầy mong chờ, lòng anh lại nhói lên một cơn đau, đứa trẻ này sao lại khổ đến như thế?

- Chúng ta vào trong nói chuyện đi.

Anh nở nụ cười gượng gạo, Minh Hạo biết ý cũng nhường đường cho anh vào. Đến khi cả hai ổn định ngồi trên ghế, Soonyoung cũng không biết nên mở lời như thế nào cho phải, Minh Hạo thấy anh trầm ngâm một lúc lâu mới đánh tiếng:

- Chú, chú tìm thấy Tuấn Huy chưa? Anh ấy vẫn ổn chứ?

- Ừm... Hạo, cháu nghe chú nói được chứ? Chú hi vọng cháu sẽ bình tĩnh nghe chú nói hết những lời này.

Trong lòng Minh Hạo dâng lên một nỗi bất an, niềm hi vọng của cậu giờ đây như ngọn đèn treo trước gió, nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, cậu gật đầu, hai bàn tay siết chặt với nhau, trong đầu chỉ thầm hi vọng điều cậu đang nghĩ là không đúng.

- Minh Hạo, Tuấn Huy cậu ấy... Cậu ấy đã giấu tất cả chúng ta một chuyện. Cậu ấy... - Soonyoung thở dài, Minh Hạo ngồi đối diện anh không dám thở mạnh, lắng nghe thật kỹ những lời anh nói.

- Cậu ấy bị ung thư phổi - Anh lấy hết can đảm mà nói ra.

Tim Minh Hạo đập hẫng một nhịp, cảm giác đau đớn trào dâng dữ dội, cậu tròn hai mắt, miệng há lớn đầy ngạc nhiên:

- Chú... Chú đùa đúng không? Cháu không tin đâu, chú đưa cháu đi gặp anh ấy đi, cháu muốn nghe anh ấy nói cơ.

- Hạo, cháu bình tĩnh đã. Đó là sự thật, Dino và bác sĩ đã nói với chú điều đó. Còn nữa Minh Hạo... - Anh ngập ngừng một chút, quan sát nét mặt Minh Hạo thật kỹ, chỉ thấy cậu hít thở sâu mấy lần rồi gật đầu, ý bảo anh cứ nói tiếp.

- Tuấn Huy... Cậu ấy đã mất rồi.

Như một tia sét đánh ngang đầu, Từ Minh Hạo chết lặng, điều mà cậu không muốn lại xảy ra rồi, hai dòng nước mắt cứ thế chảy dài trên gò má, cậu im lặng không nói, cũng chẳng buồn động đậy.

Trái tim nhỏ bé của cậu như vỡ vụn, nỗi đau cuồn cuộn trào dâng như sóng xô vào bờ, Minh Hạo vòng tay ôm lấy thân mình mà khóc to, tiếng khóc đầy thê lương khiến anh cảm thấy đau lòng đến cùng cực. Anh muốn an ủi cậu nhưng chẳng biết phải nói như nào cả, có lẽ lúc này cứ để cậu khóc thì hơn.

Minh Hạo đột nhiên đứng dậy tung cửa chạy ra ngoài, vì cậu lao đi chỉ trong vài giây ngắn ngủi nên anh không thể định hình được chuyện gì, đến khi nhận ra anh mới giật mình đứng dậy đuổi theo.

- Minh Hạo, đứng lại cho chú, Từ Minh Hạo.

Minh Hạo cứ như không nghe thấy mà tiếp tục dầm mưa chạy trong đêm, cậu cứ chạy mãi, chạy mãi trong vô thức, cũng chẳng biết cậu đã chạy bao lâu, đến khi dừng lại cậu đã ở trước cổng bệnh viện.

Cậu cứ khóc, khóc mãi cũng không chịu vào, cậu đứng đó nhìn về một hướng nào đó nơi bệnh viện, đến khi anh chạy tới thì cậu đã ngất đi vì quá mệt mỏi.

Soonyoung bế cậu chạy vội vào bệnh viện, anh tự trách bản thân mình, nếu anh để mọi chuyện êm xuôi rồi mới nói với cậu thì có lẽ... Nhưng trên đời làm gì có khả năng quay ngược thời gian cho anh thôi hối hận chứ.

- Minh Hạo, cháu phải sống, bằng mọi giá cháu phải sống. Nếu cháu không thể làm điều đó thì Tuấn Huy sẽ rất đau lòng, mọi người sẽ đều đau lòng, làm ơn, chú hi vọng cháu sẽ có thể chấp nhận chuyện này khi cháu tỉnh lại... Làm ơn...

***

Lúc nó tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, cậu nhìn thấy bình sứ đựng tro cốt của hắn đặt ngay chiếc bàn bên cạnh giường bệnh, hai tay run rẩy ôm lấy bình sứ trắng vào lòng.

- Tuấn Huy, lạnh lắm đúng không? Đừng lo, em ở đây, em ôm lấy anh rồi, không lạnh nữa nhé.

Cậu òa lên khóc, nước mắt rơi xuống ướt cả bình sứ trắng, trong lòng đau đến tê tái nhưng chẳng thể nói thành lời, chỉ có thể gửi nỗi đau ấy vào những giọt nước mắt chết tiệt kia.

- Anh nói đi, tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao dám bỏ rơi em, sau này còn ai chăm sóc, yêu thương em nữa đây.

Cậu nức nở nghẹn ngào, chẳng còn gì đau hơn việc mất đi người mình yêu thương nhất cả. Ngày hôm ấy cậu dại khờ nói rằng sẽ đợi anh quay lại, bây giờ thì phải đợi đến bao giờ đây?

Jihoon cùng Soonyoung đứng ở ngoài cửa phòng bệnh cũng không nén được bi thương, nước mắt chảy thành dòng. Nhìn Minh Hạo đau đớn như vậy hai người không khỏi xót xa, mất bao nhiêu năm mới tìm được người mình yêu cuối cùng lại âm dương cách biệt, ai mà chịu được cơn đau thấu tâm can ấy chứ.

- Không phải nói rằng vài năm nữa chúng ta sẽ kết hôn sao? Không phải đã hứa sẽ đi cùng nhau sao? Sao giờ anh lại để em đi một mình rồi? Văn Tuấn Huy, anh tàn nhẫn với em, với trái tim của em lắm anh biết không?

Trong căn phòng bệnh nhỏ, dáng hình gầy gò ngồi trên chiếc giường ôm lấy bình sứ khóc đến thương tâm khiến ai nhìn thấy cũng phải xót lòng.

Bầu trời mịt mù mây đen, cơn mưa lớn bất chợt kéo đến xóa đi cái nắng nóng rực người nhưng chẳng thể nào xóa đi thực tại, xóa đi nỗi đau mà Minh Hạo đang mang. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời không còn trong xanh như ngày cậu gặp lại hắn nữa rồi.

Jihoon nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, tiến đến ôm lấy cậu vào lòng, để cậu gục lên vai mình mà khóc. Hai đứa trẻ tuổi mười bảy tựa đầu vào nhau, từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống không ngừng, còn tưởng sẽ cùng nhau nắm tay đón lấy hạnh phúc nhưng số phận luôn khiến con người ta bất ngờ, Jihoon vuốt nhẹ mái tóc của cậu, nhẹ nhàng nói:

- Đừng khóc nữa, ông còn có tui, có chú Soonyoung, có mẹ cùng mọi người nữa, anh Tuấn Huy mà thấy ông khóc sẽ không vui đâu, cũng sẽ không thể yên tâm mà nhắm mắt được, đừng khóc nữa nhé.

- Jihoon, phải làm sao đây? Tui phải làm sao đây? Ngay cả việc anh ấy bị bệnh tui cũng không biết, cũng không thể ở cạnh anh ấy giây phút cuối cùng, tại sao anh ấy lại im lặng, không nói gì cho tui biết chứ? Anh ấy thực sự đáng ghét lắm - Cậu uất ức nói, tại sao hắn có thể giấu nhẹm chuyện này chứ, nếu nói với cậu thì cậu sẽ cùng hắn cố gắng thêm từng ngày mà.

- Chỉ là... Ừm, có lẽ anh sợ mọi người sẽ lo lắng và đau buồn - Jihoon vuốt nhẹ lưng cậu, thành thật mà nói nó cũng không nghĩ Tuấn Huy lại giấu mọi người chuyện lớn đến như vậy.

Minh Hạo mệt mỏi tựa đầu lên vai nó, đoạn đường phía trước không có hắn đi cùng nữa cậu phải làm như thế nào đây?

============== Eng chap ========

Chap này hơi ngắn, mọi người thông cảm nha ❤ năm mới vui vẻ 🎆🎆🎆

Đăng lại cho mấy ní khóc chơi :))







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net