Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02

Hành lang không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

Bạch Vũ mở cửa phòng để Thẩm Nguy đi vào. Cậu dọn dẹp qua loa kịch bản trên bàn, mời Thẩm Nguy ngồi. Thẩm Nguy bất động thanh sắc mà ngồi xuống, ánh mắt không chút gợn sóng lướt nhìn toàn bộ căn phòng, là ánh mắt đặc hữu chỉ thuộc về Thẩm Nguy.

Sự việc kể ra có chút dài dòng.

Diễn viên thường tập trung toàn bộ tinh thần và ý chí để xây dựng một nhân vật, đến khi muốn xuất vai thì phải giảm đi lực tập trung. Khi những nhân vật đó từ chính thân thể họ thoát ra, cũng đồng nghĩa với bản thân mất đi một cái gì đó. Những nhân vật có thể lập tức thoát ra sẽ hóa thành khói sương, hóa thành muôn vàn ý niệm trên thế gian. Hóa thành sương khói là trường hợp hay gặp nhất, một nhân vật thoát ra cũng giống như thổi đi một hạt bụi trên trang giấy trắng. Nếu không thể lập tức thoát ra, vật được hóa ra sẽ càng cụ thể, mà chỉ có những ai thật lòng yêu mến và thấu hiểu nhân vật này mới có thể nhìn thấy được hình dáng của nhân vật ấy. Chu Nhất Long đã diễn qua rất nhiều nhân vật. Mọi người hay bảo khi diễn một nhân vật, anh hay bị ảnh hưởng bởi tính cách của nhân vật đó, bình thường bất tri bất giác sẽ nói chuyện, sẽ hành động giống như nhân vật mà mình thủ vai. Dường như cứ như vậy, trong Chu Nhất Long có cái gì đó lặng yên nảy mầm, như được tưới nước và quang hợp dưới ánh mặt trời, rồi thật sự sinh ra một nhân cách khác. Những nhân vật đó không quá giống với bản thân anh, mà là do hằng ngày quan sát cùng học hỏi mà xây dựng nên. Khi nhân vật thoát ra cũng giống như bứng đi toàn bộ gốc rễ cây hoa mà anh cất công nuôi dưỡng. Người diễn viên chuyên nghiệp có thể làm được điều này mà không lưu lại vết tích nào. Chu Nhất Long là một diễn viên đã có hơn mười năm kinh nghiệm, đã đắp nặn nên mấy chục nhân vật, đối với anh mà nói, chuyện này không phải là chuyện khó.

Nhưng Thẩm Nguy thì sao? Hắn không hề biến thành bất cứ một loại ý nghĩ mơ hồ nào, hắn có xương cốt, có máu thịt. Ba năm, đủ dưỡng thành một hình dáng con người hoàn chỉnh.

Thẩm Nguy bình tĩnh giảng giải về chuyện kì quái này cứ như đang giảng một bài giảng sinh học, Bạch Vũ ôm khủy tay thu người ở sofa nghiêm túc lắng nghe, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà giơ tay trái đỡ trán cười ra tiếng.

Thẩm Nguy dừng lại, hắn nhíu mày nhìn Bạch Vũ.

Bạch Vũ cào cào ấn đường nói: " Ý của anh là, sau khi diễn xong một vai diễn, diễn viên sẽ tách nhân vật đó ra, nhân vật này sẽ biến thành một sự vật hoặc là một ý niệm nào đó?"

Thẩm Nguy gật đầu: 'Phải."

Bạch Vũ vẫn cười, cậu vô tình cố ý ngó Thầm Nguy, nói: "Vậy anh cũng biết những nhân vật mà Long ca đã từng diễn biến thành gì sao?"

Thẩm Nguy nói: "Biết."

Bạch Vũ ngồi thẳng lưng, gác một chân lên, làm như không tin bảo: "Ví dụ như?"

"Ví dụ?"

"Ví dụ như..." Bạch Vũ gõ gõ huyệt thái dương, "Cái người diễn cùng Dung muội, đúng đúng đúng, là Trì Thụy, hắn biến thành gì rồi?"

"Nếu như tôi nhớ không lầm, đã biến thành một áng mây."

"Liên Thành Bích thì sao?"

"... Ánh hoàng hôn."

"Phó Hồng Tuyết?"

"Cát vàng."

"Được nha, cũng hoa văn nghệ thuật lắm.' Mắt Bạch Vũ sáng lên, "Vậy còn cái người có chút phản nghịch Phùng Đậu Tử thì sao?"

Thẩm Nguy trầm mặc giây lát, đưa tay gỡ kính mắt xuống, hắn nói: "Nước trong ống dẫn."

Bạch Vũ cười gập người.

"Quả nhiên, anh có nghe qua sửa đường ống chưa?" Cậu nghĩ tới trò đùa nào đó liền cười đến hai mắt cong cong híp lại.

Thẩm Nguy thế mà không cười.

Bạch Vũ cười đủ rồi liền dựa đầu vào ghế. Có thể là cười đến đau bụng rồi, cả người nằm dài ra ghế, biếng nhắc xoa xoa má cho đỡ mỏi, ánh mắt lại chuyển đến trên mặt Thẩm Nguy. Cậu không cười nữa. Thẩm Nguy vẫn đang nhìn cậu, mí mắt chầm chầm chớp nhẹ, ánh lửa nơi đáy mắt dường như tụ hội tại một điểm trên kính, khiến người khác có cảm tưởng cơ thể hắn thật sự có độ ấm. Hắn ở phim trường đứng bất động cả một ngày trời, giống như là đang giả ma giả quỷ. Thật ra, hắn cả người như ngọc, hình dáng xinh đẹp như xưa, cảnh đẹp ý vui, ít nhất Bạch Vũ mỗi lần liếc mắt đều có thể nhìn thấy. Ban đầu Bạch Vũ cũng cảm thấy sợ. Về sau lại không sợ nữa, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Nguy lại có chút an tâm. Cậu thật lâu rồi chưa thấy qua tạo hình của Thẩm Nguy, mi như được dùng mực đen họa lên, nhất thế vô song, chính là người từ trong sách bước ra. Rất quen thuộc, lại vô cùng mâu thuẫn. Mâu thuẫn là bởi vì loại cảm giác quen thuộc này vẫn luôn như hoa trong sương, như trăng soi đáy nước. Vì thế khi Bạch Vũ ở hành lang, tay theo bản năng duỗi ra, sờ đến vòng cố định áo sơ mi, sờ đến mắt kính, tất cả đều được hiện thực hóa chân thật đến có chút đáng sợ.

Bạch Vũ nhẹ thở dài.

"Tôi cơ bản hiểu được lời mà anh nói, mỗi lần diễn xong một vai diễn, trở về ngủ một giấc, tỉnh dậy liền có cảm giác như thiếu đi một cái gì đó. Có lẽ những nhân vật mà tôi từng diễn cũng như lời anh nói, đã hoa hoa mỹ mỹ mà hoành tráng bay đi rồi, bay vèo vèo vèo luôn." Cậu nói đến đây có chút dừng lại, bảo: "Vậy anh làm sao mà thành ra như vầy? Anh nói anh bị Long ca đuổi đi? Anh ấy quả là người cứng rắn. Vậy anh đến tìm tôi có việc gì? Anh làm sao mà tìm được tôi?"

Những câu hỏi liên tục bủa vây, Thẩm Nguy có chút đình trệ, hắn mấp máy môi, nói: "Dựa theo logic, tôi chỉ có thể tìm đến người cùng nhân vật này có mối liên hệ."

Bạch Vũ cười chua xót: "Nhưng tôi không phải Triệu Van Lan."

Thẩm Nguy: "..."

"Theo như anh nói, không chừng Triệu Vân Lan đã biến thành con bướm bay đi rồi, không có cao cấp như anh, còn có thể biến thành hình người." Bạch Vũ nói, "Vấn đề này của anh cũng thật là khó quá rồi. Tôi vậy mà quên mất, vậy tôi làm sao mà thấy được anh? Theo lời anh nói, không phải nói chỉ có Long ca thấy được anh mới là bình thường sao?"

Thẩm Nguy cúi đầu, hai bàn tay gắt gao nắm lấy nhau, giống như tự hỏi, hắn nói: "Tôi cũng không ngờ cậu có thế thấy được tôi."

"Aiya, anh là Thẩm giáo sư nha, ai mà không thích chứ, bằng không anh đi tìm Hồng Tỷ cùng Đại Khánh xem, bọn họ đều có thể nhìn thấy anh."

Thẩm Nguy lại không nói.

Bạch Vũ hỏi: "... Nếu như tôi không nhìn thấy anh, anh định làm sao? Liền cứ đứng ngây ngốc ở đằng kia sao?"

Lần này Thẩm Nguy lại trả lời nhanh lẹ: " Có lẽ là vậy."

Gương mặt Bạch Vũ biểu tình phức tạp, cậu do dự một chút, thế nhưng lại vô cùng chắc chắn vỗ vai Thẩm Nguy: "Nếu anh chưa biết phải đi đâu, vậy thì ở lại cùng tôi bồi bạn? Anh cũng thấy đó, tôi ở mãi cái nơi núi non này, mỗi ngày buối tối đến đều nhàm chán vô cùng, buổi tối chúng ta còn có thể cùng nhau chơi game..."

Bạch Vũ không suy nghĩ nói một hồi, nói đến một nửa lại dừng lại, dường như có chỗ nào không ổn. Thẩm Nguy cho dù là Thẩm Nguy, nhưng cũng là Thẩm Nguy mà Chu Nhất long diễn. Vai diễn là Thẩm Nguy nhưng Thẩm Nguy trước mắt còn mang theo toàn bộ tình cảm cùng suy nghĩ mà ba năm trước Chu Nhất Long dành cho cậu. Đến tột cùng là cảm xúc như thế nào mới có thể hình thành nên một Thẩm Nguy như có máu có thịt, chân thật sống động, vô cùng hoàn mỹ, thậm chí công trình gen cũng không thể làm được điều như vậy.

Bạch Vũ không nghĩ nữa, không thể nghĩ nữa, không cách nào đào sâu phân tích.

Bởi vì Thẩm Nguy trước mắt mấp máy môi, những lời nói vừa rồi của Bạch Vũ thế mà lại đào ra một tia vui mừng nơi Thẩm Nguy. Hắn vậy mà nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chubạch