Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05

Thật ra đến bây giờ Bạch Vũ vẫn còn nhớ rõ, lần đầu gặp Chu Nhất Long là trong phòng hóa trang, hai người giống như nhà lãnh đạo của hai đảng phái đang tiến hành thủ tục ngoại giao, hữu hảo bắt tay nhau, bắt tay xong cũng không biết phải nói gì. Chu Nhất Long là người không biết bắt chuyện, nhưng chuyện này Bạch Vũ lại rất giỏi, dù sao khi còn học tại Trung Hí, cậu đã từng là lớp trưởng, khi đoàn làm phim đến phỏng vấn sinh viên, cậu có thể không nề phiền hà mà gọi cho từng bạn học trong lớp. Bạch Vũ rất có trách nhiệm, khi gặp được người mà mình cho là quan trọng, tinh thần trách nhiệm kia liền tùy thời tùy khắc mà biến thành chân thành đối đãi. Cho nên khi vừa mới gặp Chu Nhất Long, cậu đã đánh ra cái tín hiệu này rồi. Sau này Bạch Vũ phát hiện Chu Nhất Long cũng không phải là tích chữ tựa kim, chỉ là anh quen tự tiêu hóa cảm xúc của mình, một lời nói ra đều là được suy nghĩ kỹ, tuyệt không rút lại, cho nên đều rất đáng tin cũng rất chân thành.

Bạch Vũ trước đây chưa từng cùng người như vậy kết bạn, trong giới hay ngoài giới đều không. Bọn họ đều là diễn viên, mấy năm lẻ loi độc hành đã tích tụ cho họ những thể nghiệm và lắng đọng của năm tháng. Để rồi khi gặp nhau họ cảm thấy cả hai như được giao hội.

Mọi người đều thích được vây quần ấm áp bên nhau. Đi mãi một mình trong đêm đen, đột nhiên phát hiện trong bóng đêm có người cũng đang cầm nến giống mình, nhất định là vừa ngạc nhiên lại vui mừng đến tột độ. Giờ khắc này bọn họ tương ngộ, cơ duyên muốn bọn họ vì nhau mà giơ nến bước đi, bóng dáng hòa hợp. Bọn họ không thể làm gì nhiều, nhưng có thể cùng nhau đi tiếp, cùng nhau soi sáng con đường phía trước. Hai ngọn nến, bên cạnh nhau sẽ càng sáng.

Con đường này bắt đầu từ cục điều ra đặc biệt, lại kết thúc tại lỗ hỏng của không gian. Mấy tháng kia, Chu Nhất Long thích lôi kéo Bạch Vũ cùng ăn sáng, Bạch Vũ nhờ có Chu Nhất Long mà cả người khỏe mạnh hơn. Hai người chen chúc vào một quán mì nhỏ, khói bốc nghi ngút, bọn họ sẽ ngồi cùng một bàn xì xụp húp mì. Bạch Vũ đầu tóc có chút loạn, cơ bản là vẫn chưa tỉnh ngủ, Chu Nhất Long sẽ đưa cho đứa em trai nhỏ một đôi đũa, hỏi cậu có muốn thêm ớt không. Khi tán gẫu đến vui vẻ còn sẽ nói mì khô của Vũ Hán vừa mềm vừa dai, vàng rượm lại còn đẫm dầu, có cơ hội Tiểu Bạch nhất định phải ăn thử. Chu Nhất Long gọi cậu là Tiểu Bạch, âm lượng trò chuyện cũng là vừa đủ để cả hai nghe thấy, tất cả những gì anh nói, cậu đều nghe thấy, hai má cậu lúc nào cũng phồng lên vì cười.

Bên ngoài cửa hàng, hơi thở mùa xuân nồng đậm hương thơm, bức rèm bao phủ chuyện xưa ở Long Thành được kéo lên.

Từng phân cảnh thay phiên nhau lướt qua, thời gian trôi qua rất nhanh. Cảnh cuối cùng trước khi đóng máy là tại lỗ hỏng không gian, lúc đó bọn họ đã mệt đến không chịu được, vì để chạy cho kịp tiến độ mà cường độ công việc rất cao, cả trường quay đều vô cùng mệt mỏi. Hai người khi quay cảnh cuối, cảm xúc đã đạt tới cao trào, chỉ còn cách một bước là chạm tới cực hạn. Đạo diễn hô cắt, giọt lệ nơi khóe mắt Chu Nhất Long vừa vặn chạy dài trên gương mặt, Bạch Vũ cũng không đi đâu, cậu khóc đỏ cả mắt, vậy mà trong nước mắt vẫn mang theo ý cười. Cậu đùa giỡn đánh lên cánh tay Chu Nhất Long, muốn kêu ca ca, muốn lấy nụ cười của cậu đổi lấy nụ cười của Chu Nhất Long.

Thẩm Nguy cùng Triệu Vân Lan tại nơi này nói lời từ biệt, Chu Nhất Long cùng Bạch Vũ tiến ra hội trường đóng máy.

Kỳ thật đó là những hồi ức mà bây giờ Bạch Vũ có thể nhớ rõ nhất, cũng là những hồi ức sâu đạm nhất. Cậu cùng Chu Nhất Long mấy tháng sớm chiều bên nhau, những việc ngày thường thật sự là quá vụn vặt, từ sớm đến tối đều ở trong tầm mắt nhau, kể ra chắc sẽ như bản ghi chép vụn vặt thường ngày của học sinh tiểu học. Thế nhưng loại ghi chép này lại có thể cho cậu một cái cớ an toàn, tựa như tại khoảng thời gian tương ngộ ngắn ngủi này, bọn họ chỉ là đồng nghiệp hợp tác hữu hảo. Từ lạ thành quen, rồi đến giao tình thân thiết như huynh đệ, vô cùng chính đáng.

Bạch Vũ lúc đó đã đưa khăn giấy cho Chu Nhất Long, làm mặt quỷ mà chọc anh: "Ca ca đừng khóc mà."

Chu Nhất Long lau lau mặt, thanh âm vẫn còn có chút nghẹn: "Cậu làm sao mà nghịch quá vậy."

Bạch vũ đóng máy xong liền tiếp nhận công tác khác, Chu Nhất Long thì không rời đi, bộ phim tiếp theo của anh vẫn ở phim trường này, Long Thành cũng bị đổi tên, trở thành vũ trường trong ống kính của một câu chuyện khác. Từ buổi sáng ngày mai trở đi, Chu Nhất Long phải một mình đi ăn mì, hoặc là cùng một người nào đó một lần nữa giới thiệu về mì khô Vũ Hán. Đều tốt thôi. Bạch Vũ chầm chậm hạ cửa sổ xe, phim trường càng ngày càng xa, Long Thành sắp không còn trong tầm mắt. Cậu nghĩ, thật sự là rất tốt.

Bọn họ lưu lại phương thức liên lạc của đối phương, sẽ thường gửi tin nhắn cho người kia. Bạch Vũ thích gửi ảnh, Chu Nhất Long thích phát giọng nói. Bạch Vũ gửi ảnh hằng ngày ở phim trường, cái gì cũng có, chỉ là không có cậu trong ống kính. Hồi đáp của Chu Nhất Long đều là lời bình luận về những tấm hình kia ____ Đây là cái gì? Cậu đang làm gì? Cái nhìn thoạt nhìn rất thú vị.

Lần nữa tương phùng là tại phòng thu âm. Bạch Vũ không có râu, còn mang theo một cặp kính, trông có vẻ nhã nhặn, nhìn qua có chút giống Phùng Dung năm xưa. Chu Nhất Long vừa gặp cậu, nói có chút không quen. Bạch Vũ hất hất cằm, nói râu mọc rất nhanh, chờ đến khi họp báo, em lại trở thành nam tử hán cho anh xem.

Bọn họ từng người vào phòng thu, một người đi vào, người còn lại đứng ở bên ngoài xem, thu âm xong họ lại cùng ăn cơm, bá vai nhau chụp ảnh, đăng weibo, chuyện gì nên làm đều đã làm.

Sau đó Bạch Vũ đột nhiên nói với Chu Nhất Long: "Đã lâu như vậy không gặp mặt, thật là nhớ Long ca quá đi."

Chu Nhất Long nghe vậy có chút sửng sốt, anh nhìn Bạch Vũ, hơi hơi nhíu mày.

Bạch Vũ không hề có sức chống cự với ánh mắt này, cậu bỗng nhiên hối hận chính mình lỡ lời. Cảm giác hối hận này chạy thẳng từ khoang mũi xông lên hốc mắt, cậu cười gượng gạo, vỗ vỗ vai Chu Nhất Long: "Là huynh đệ của em, em còn không thể nhớ một chút sao?"

Đây là lần đầu tiên từ huynh đệ này thoát ra từ miệng cậu, nào có ai biết, không bao lâu sau, tình huynh đệ giữa cậu và Chu Nhất Long bùng nổ trên toàn internet.

Có chút bất ngờ, nhưng âu cũng là lẽ đương nhiên.

Sau này Bạch Vũ lấy bốn chữ để tổng kết cho mùa hè năm 2018, chính là cả đời khó quên. Cậu lúc đó mới chỉ hai mươi tám tuổi, về sau có thể sẽ còn hai cái hai mươi tám năm nữa chờ cậu vượt qua, nhưng năm hai mươi tám tuổi ấy xứng đáng được viết thành cột mốc quan trọng trong quyển sổ ghi chép cuộc đời cậu. Trong câu chuyện ấy có cậu, có Triệu Vân Lan, có Thẩm Nguy, còn có Chu Nhất Long. Vào thời gian tuyên truyền phim, cậu có chút thấp thỏm, cũng có chút sợ hãi, dường như cậu có thể làm bất kì điều gì, nói bất kì điều gì mà không cần kiêng kị. Chu Nhất Long sẽ luôn đáp lại cậu, cười mà đáp lại. Bọn họ chính là Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy. Triệu Vân Lan vẫn còn tồn tại trong Bạch Vũ, chưa bao giờ rời đi, kịch đã đóng máy nhưng cậu vẫn ôm khư khư Triệu Vân Lan không buông. Mùa hè năm 2018 ấy cứ như một ảo ảnh phù hoa, mà thời khắc đẹp đẽ nhất của ảo ảnh ấy chính là khi Bạch Vũ ngắm nhìn Chu Nhất Long dựa người vào lan can, phía dưới là biển người yêu thích họ, tiếng hét chói tai vang lên không ngớt, vọng đến tận nơi xa. Bạch Vũ đứng cạnh anh, cứ như đứng tại vương quốc chỉ thuộc về hai người họ. Trong thời khắc đó, Bạch Vũ bỗng nảy sinh một loại dũng khí kì lạ, nếu trong tay cậu đang cầm một thanh bảo kiếm sắc lạnh, có cậu, có anh, có tình cảm nồng nhiệt của mọi người, cậu có thể đối đầu với cả thế giới.

Nhưng khi cậu mở lòng bàn tay ra chỉ có ngọn gió lượn lờ lướt qua kẽ tay, cậu nắm tay lại, cái gì cũng không bắt được, gió đều trốn đi rồi.

Khi trở về, bọn họ tạm biệt nhau tại khách sạn, Chu Nhất Long vươn hai tay về phía Bạch Vũ, bởi vì là vươn hai tay, Bạch Vũ có thể lợi dụng thời khắc này tiến đến ôm Chu Nhất Long. Bạch Vũ cười nói bây giờ không sợ em lấy gai hoa hồng chọt anh à? Chu Nhất Long im lặng, bàn tay anh vỗ vỗ lên lưng Bạch Vũ, anh gọi một tiếng Tiểu Bạch, nhưng mãi không có lời tiếp theo. Bạch Vũ đợi rất lâu, mãi đến khi cái ôm này không còn đơn thuần là dành cho đồng nghiệp, Chu Nhất Long buông cậu ra.

Chu Nhât Long xoa xoa tóc cậu.

"Sau này phải thật tốt nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chubạch