Yêu đương vụng trộm (Năm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy em có thể lấy thân phận bạn bè nhiều chuyện một chút không?" Bạch Vũ hỏi: "Anh có bạn gái sao?"

"Chuyện này không liên quan tới em, em không cần biết."

"Anh từ lúc đầu đều bắt em không được nhớ tới, không được biết, đúng là giúp em an bài đến rõ ràng. Em thẳng thắn hỏi một câu nữa, anh muốn em phải làm gì đây?"

Chu Nhất Long nhìn thẳng vào Bạch Vũ: "Liên quan tới anh, em cái gì cũng không cần làm."

"Em chỉ cần là chính em, chăm sóc cho vợ và con gái, sống thật tốt là được." Chu Nhất Long nghiêm túc nói.

Đột nhiên, Bạch Vũ không hề báo trước cười rộ lên, cậu đỡ lấy một thân cây, cười đến cả người run rẩy: "Chu Nhất Long, anh đang diễn cái gì?"

"Cái gì?"

"Anh giả bộ cái gì?" Tỏ ra thanh cao, vì tôi suy nghĩ tất cả. Anh không thể như người thường sao? Chửi tôi đi, chửi tôi bội tình bạc nghĩa, mắng tôi không phải người, mắng tôi ra đi không lời từ biệt, mắng tôi vứt bỏ anh đi cưới vợ sinh con."

Chu Nhất Long nhăn mày, nói: "Không có ý nghĩa."

Có ý nghĩa, Bạch Vũ thầm nghĩ, em muốn biết, anh có còn quan tâm đến em không.

"Vậy anh không chửi tôi đúng không?" Bạch Vũ vừa ngáp vừa đi trở về: "Về ngủ đi."

Thế nhưng khi cậu vừa đi qua Chu Nhất Long, bỗng nhiên đau chân.

"A! ! !" hét thảm một tiếng.

Chu Nhất Long không hiểu chuyện gì nhìn xuống.

Bạch Vũ đã ngã nằm trên mặt đất, Chu Nhất Long nhìn từ trên cao xuống mà nhìn cậu, nửa ngày, xoay người rời đi.

Bạch Vũ: "Ư. . ."

Chu Nhất Long âm thầm thở dài, lại xoay người lại.

Bạch Vũ đem ống quần cuốn đến chỗ đầu gối, chỉ thấy trên bắp chân thon dài trắng như tuyết, bị một cành cây đâm vào làm chảy máu, cậu cúi đầu nhìn, cẩn thận kiểm tra thương thế trên người mình .

Chu Nhất Long ngồi xổm xuống trước người cậu, ánh mắt âm u không rõ.

Râu mép được cạo sạch sẽ, lộ ra cái cằm trắng nõn trước đây không nhìn thấy, da dẻ tựa hồ vô cùng mịn màng, cả người trắng mịn tựa như sữa.

So với cậu ấy trước đây . . Có chút khác biệt.

Chu Nhất Long khắc chế ý nghĩ của chính mình, hỏi: "Đi được không?"

"Hình như không được"

Chu Nhất Long chuẩn bị đứng lên: "Em chờ một chút, anh đi gọi người đến giúp. . ."

Bỗng nhiên cánh tay của anh bị người dùng lực kéo về, lôi cả người anh xuống.

Nửa câu sau của anh chìm trong môi Bạch Vũ.

Chu Nhất Long vừa định đẩy ra, đầu lưỡi người kia liền chui vào, trơn bóng mềm mại, xe chạy quen đường, tìm tới đầu lưỡi của anh, vô cùng tự nhiên mà ôm lấy.

Người dưới thân, cả người đều đang run rẩy.

Chu Nhất Long duỗi dài hai tay, đem người gầy gò toàn bộ ôm vào trong lòng, một bên cùng cậu hôn môi, một bên nắm chặt cánh tay, an ủi người đang run rẩy dưới thân.

Hai trái tim nhảy lên kịch liệt, dán thật chặt ở bên nhau.

Không biết hôn bao lâu, hôn đến Bạch Vũ sắp không chịu đựng nổi nữa, hôn đến nước bọt trong khoang miệng đều theo khóe miệng của cậu chậm rãi chảy xuống.

Đến phiên Bạch Vũ đưa tay đẩy người.

Không đẩy được.

Bạch Vũ bắt đầu ở người trong lồng ngực giãy dụa: "Ưm ưm ưm ưm ưm! ! ! !"

Mãi đến khi Bạch Vũ cảm giác giây tiếp theo sẽ nghẹt thở, Chu Nhất Long mới rốt cục buông cậu ra.

Hai người đều kịch liệt thở dốc.

Có điều vài giây sau, Chu Nhất Long lại đưa tay nắm cậu, một tay kia nắm cái cằm óng ả, bóng mượt, hôn một cái, sau đó là hạ xuống khuôn mặt trắng mịn một cơn mưa nụ hôn.

Chu Nhất Long nắm lấy cánh tay của cậu, giơ lên đỉnh đầu, đem cậu ấn xuống mặt đất, nghiêng thân ép xuống.

Bạch Vũ trong lòng thầm kêu không tốt.

"Chờ! chờ chờ chờ . . ."

Tay Chu Nhất Long luồn vào vạt áo Bạch Vũ, không thể chờ đợi được nữa nắm lấy vòng eo.

Trước kia là ấm áp thô ráp, mang theo cơ bắp chỉ con trai mới có, hiện tại lại là trơn mềm, khiến người ta hận không thể lập tức gặm một cái.

Đột nhiên anh xốc lên quần áo Bạch Vũ, cúi đầu.

Bạch Vũ nhìn thấu ý đồ của anh, nghĩ thầm, nếu như thật sự bị anh ấy hôn đến eo, vậy bọn họ. .... Buổi chiều khỏi cần quay chương trình nữa!

"Long ca! Long ca!" Bạch Vũ đè lại vai Chu Nhất Long: "Đừng vào lúc này, bọn nhỏ tỉnh ngủ sẽ tìm ba ba."

Chu Nhất Long đột nhiên dừng lại tất cả động tác.

Hồi lâu, anh mới đứng dậy, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Bạch Vũ đang nằm dưới thân.

Đôi môi đỏ ẩn ẩn sưng, khóe miệng lộ ra một dấu vết trong suốt, quần áo bị kéo đến ngực, eo nhỏ trắng như tuyết bại lộ trong không khí.

Chu Nhất Long thống khổ che mặt.

"Long ca. . ." Bạch Vũ ngồi dậy.

"bốp!"

Một cú đánh đem Bạch Vũ lại nằm trên mặt đất.

Chu Nhất Long cả người chật vật đứng lên, lảo đảo chạy ra khỏi rừng cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net