3. Chú ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mới lại bắt đầu, em tỉnh giấc trong giấc mộng hạnh phúc. Một giấc mộng đẹp với sự hiện diện của người phụ nữ cùng người đàn ông có nét mặt hiền từ đang vui vẻ nắm tay con gái sải bước trên đường rải đầy hoa, bất chợt bị vỡ mộng bởi giọng nói của hắn ta.

"Cô định ngủ đến khi nào, mặt trời sắp nhường chổ cho mặt trăng lên tới nơi rồi kia kìa." _ TH

Tone trầm của hắn làm em hơi hoảng, luống cuống vén chăn sang 1 bên, đứng dậy lấp bấp vài từ

"C..con...con quên mất. À ! Để con ra làm cơm cho chú mang đi làm nha.." _Ami 

Cái j mà "chú" chứ ? Mới có 27 nồi thanh xuân, chưa trải hết đời trai, chưa cảm nhận hương vị của tuổi mới lớn kia mà ?

"Tôi già đến vậy sao ?" _TH

"Chỉ là con còn trẻ thôi à." _Ami

Đương nhiên là già rồi, Won Ami chỉ mới tròn 16 , thua hắn tận 11 tuổi, ko gọi "chú" thì là j ?

"Nhiều lời" _TH

Hắn đáp lại em mỗi 2 từ rồi lạnh lùng bỏ đi, để em đứng ngây ngốc ở đấy. Tự vả vào mặt vài cái cho tỉnh rồi sách quần chạy đi vscn, ra làm cơm lẹ lẹ cho hắn, ko thì bị hắn cạo trọc đầu mất, thương lắm mái tóc mạ non óng mượt mà nhờ công dụng của Sunsilk....Xong xuôi thì ra bếp bắt tay vào việc, nhưng rồi.. 1 chút muối, 1 muỗng cafe muối, 1 giá muối,...Ơ thế quái nào em nếm nó lại ko mặn mà như cơm mẹ nấu thế  ??? Cứ lạt nhách như tình yêu của em và Kim Taehyung vậy ?

"Sao thế Ami ? Nhìn con có vẻ ko ổn"_QG

Bà thấy em đổ mồ hôi như suối thì lo lắng

"Con nêm gia vị nãy giờ. Nhưng mà nó lạ lắm Bác ạ" _Ami

"Để ta xem"_QG

Thế là Bác Quản Gia lại được lên 9 tầng mây từ cú nhấp môi món súp của Ami. Cũng may là bà chỉ dùng chiếc muỗng nhỏ, ko thì thăng thiên cmn rồi.

" Sao rồi Bác, có phải rất lạt ko ạ ? " _Ami

"Ta nghĩ con nên đến bệnh viện liền đi"_QG

*ko lẽ dính covid ?*_Ami thầm nghĩ

"Để ta nấu, con mau chuẩn bị quần áo cho cậu chủ, hôm nay có cuộc họp quan trọng nên phải chỉnh tề ra dáng đàn ông" _QG

"Vâng ạ" _Ami

Bước lên tới phòng hắn, em chần chừ muốn gõ cửa nhưng lại ko dám. Cứ đưa tay ra rồi lại rút về. Một phần sợ cửa rớt rồi đè lên tấm thân héo mòn này của em, bởi vì cánh cửa này quá lớn nhưng lại ko biết nó có đc ráp chắc chắn hay ko.

"Làm j ở đây ? " _TH

"J má con quỷ ma nào ? " _Ami

"Con này nè má" _TH

"Ủa.. Chú.. Chú hả, làm hết hồn à" _Ami  *thứ j đi chả gây ra tiếng động nào vậy trời*

"Tôi hỏi sao ko trả lời ?" _TH

"Con định đi chuẩn bị quần áo cho chú, nhưng mà con ko dám kêu" _Ami

Hắn thở dài một hơi rồi kéo tay em đi về phía phòng bên cạnh.

"Phòng chứa đồ của tôi bên này, ko biết thì phải hỏi, cứ đứng như ăn trộm." _TH

"Dạ con biết rồi" _Ami

Won Ami vội vã mở cửa ra, mùi thơm sộc thẳng lên não khiến em khó tả và khó quên. Đưa mắt nhìn khắp phòng, ôi cha mẹ ơi, một con người mà mang hết một đống đồ như vậy sao ? Nó còn hơn cả một shop thời trang nam nữa ấy.

(Hình ảnh minh họa)

Chọn một bộ vest rồi mang đi ủi kĩ càng cho hắn. Có lẽ em hợp với công việc ủi đồ hơn là nấu ăn nên nhìn hắn rất hài lòng sau khi nhận thành phẩm từ tay em. Ngồi ngắm nhìn căn phòng đôi chút lại cảm thấy ngưỡng mộ hắn. Có được sự bao bọc của bố mẹ, một gia đình ko những hạnh phúc mà lại còn rất giàu. Riêng em, đó chỉ là điều mà em hằn mơ ước, ấp ủ tia hy vọng, mong rằng sẽ có phép màu đến với em. Có nên trách ông trời vì đã ko công bằng như vậy đc ko ?

"Này !" _TH

"Dạ...chú ? " _Ami

Hazz máu mũi lại tăng 2 trước vẻ đẹp của hắn rồi. Đang trong suy nghĩ hỗn hợp thì gặp cảnh này thì liền tan biến mà trở về thế giới màu hồng. Kể ra thì ông trời cũng đối tốt với cô ấy chứ. Nghèo nhưng đc ngắm trai đẹp mỗi ngày thế này thì còn j bằng..

"Rồi mắc j đẹp trai zạy ?" _Ami *bỗng dưng đứng phốc dậy rồi nói lớn

"Rồi mắc j quạo ngang ?" _TH

"Ủa.. Con nhầm... Chỉ là nói bóng nói gió, chú đừng bận tâm" _Ami

Ami chợt nhận ra là trong phòng còn có hắn. Vừa nói vừa xua tay để hắn đừng để ý. Hazz đúng là miệng nhanh hơn não mà...

"Mắt thẩm mĩ cũng ko tồi" _TH

Hắn nói rồi mỉm cười. Đây là lần đầu tiên hắn cười vs em, cười nhẹ mà sát thương zữ qá...

"V..vâng con cảm ơn" _Ami

________tua......

"Ami ah, con mang cơm đến cho cậu chủ nhé"_QG

"Nae~" _Ami

"À, cậu chủ quên mang cặp theo, con mang đến giúp ta luôn"_QG

"Vâng ạ"_Ami

Nói rồi em 1 tay sách cơm, một tay mang cặp kẹp nách đi thẳng ra đến cổng nhà.

"Rồi đi bộ đến cty hả ??? OMG.. Từ đây đến đó thì còn j phương tiện của mình nữa"_Ami

*bíp bíp

Em đang than vãn thì tiếng còi xe ở ngay phía sau.

"Chẳng lẽ mĩ nam đến giúp ta sao ?? Hế hế kiểu này thì đời ta lên hương...."_Ami

"Thưa cô. Quản gia dặn tôi đưa cô đến cty của cậu chủ"_Tài xế

*xoảng

Tiếng lòng em như xé ra, hazz thôi ko sao. Có người đưa đi cũng được, đỡ hơn đi bộ rất nhiều. Xách cái thân ngọc ngà lên xe ngồi. Lần đầu ngồi xe sang cảm giác thích thú lắm, nệm xe mềm mại rất tốt cho mông của em. Ngồi 1 chập thì tài xế dừng xe, mang đồ đi vào trong. Hmm nó lớn hơn em nghĩ..

"Chị ơi, cho em hỏi phòng của giám đốc Kim ạ"_Ami

"Cô là ai ? Có hẹn trước ko ? Ăn mặc như này chắc là dân nhà quê ăn bám theo giám đốc chứ hả ? "_Tiếp tân

"Em là giúp việc đến đưa cơm cho cậu chủ thôi"_Ami

Cty to lớn như này mà lại có nhân viên thái độ với khách vậy sao. Nói em "quê" thì cũng ko đúng, hiện tại em đang mặc quần jean vs áo sơ mi trắng đàng hoàng mà, cũng đâu đến nỗi vậy chứ. Cũng là địa vị thấp hơn cô ta 1 chút nên em ko dám phản kháng, tạm thời ghim vào não, sau này lên làm bà chủ thì chết cô ta với em. Một hồi lâu thì cô ta mới chịu đưa em lên đến phòng giám đốc.



To be continued......



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net