Chương 13:Phúc lợi xã hội đặc biệt của bạn nhỏ Đằng Tùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa bụi liêu xiêu đổ xuống.

Hai bên đường,những hàng cây bạch quả đã bước vào mùa thay lá,từng phiến lá mỏng như nhung,phất phơ bay theo làn gió.Cuối cùng,phủ xuống mặt đường bê tông phẳng lặng một vạt màu cam nhạt,giống như ráng hoàng hôn nhập nhoạng lúc cuối ngày.

Ở một gian phòng nào đó,bên trong bệnh viện thành phố A có một cậu thiếu niên mặc chiếc áo sơ mỏng màu xanh lam cùng chiếc quần vải trắng phau đang biếng nhác nằm trên giường bệnh. Hai tay hai mắt ăn ý phối hợp liên tục di chuyển phím điều hướng,say sưa chơi trò chơi điện tử.

Một lúc sau,đèn tín hiệu gắn phía trên cửa phòng vụt sáng,một người phụ nữ khoác chiếc áo phao dày cộm bên ngoài,đầu đeo bịt tai hình thỏ con,cổ quàng chiếc khăn len màu be,trên tay cầm hai chiếc cặp lồng nóng hổi bước vào.

Bà Hoa lại tới đưa cơm cho con như thường lệ.

Kể từ khi Đằng Tùng gặp tai nạn đến giờ cũng đã ngót nghét gần nửa tháng.Trong khoảng thời gian này,thói quen và nếp sinh hoạt của gia đình bà cũng vì thế mà thay đổi ít nhiều.

Bên ngoài,thời tiết đang vào lúc chuyển mùa.

Nhiệt độ và độ ẩm không khí bắt đầu giảm xuống thấp,ấy vậy mà bà Hoa ngày nào cũng dậy thật sớm,luôn tay luôn chân chuẩn bị đồ ăn mang tới bệnh viện cho con trai mình tẩm bổ.

Thực đơn các món bà nấu vô cùng đa dạng,lại chẳng bao giờ lặp lại.Có hôm bà hầm ít thịt heo với măng khô phơi nắng bà để ở trong tủ,có hôm thì lại làm canh bồ câu chuẩn bị rất công phu,rồi phải kể tới là món thịt bò kho tương ngon trứ danh mà lúc nào bà nấu Đằng Tùng cũng phải ăn thêm tới hai bát cơm nữa...

Đằng Tùng thấy mẹ vì cậu mà chuẩn bị nhiều món như vậy,lại cộng thêm công việc ở chỗ làm,cậu sợ mẹ mình vất vả.Đã bao lần bảo mẹ rằng cậu ăn sáng trong bệnh viện cũng được,rằng mẹ không cần mỗi sáng đều đi một quãng thật dài như vậy tới đây mang đồ ăn cho con đâu.

Bà Hoa không để lời cậu nói vào tai.Bà cười rồi bảo:

"Ây da,cái thằng nhóc này còn muốn làm kiêu hả?Đồ ăn trong viện làm sao đảm bảo và đầy đủ dinh dưỡng như đồ ăn mẹ mày nấu chứ?"

"Mẹ,nhưng con thật sự sắp trở thành Trư Bát Giới tái thế mất rồi.Mẹ xem ở trong này mỗi sáng,mỗi trưa,mỗi tối đều ăn một bữa thật đầy.Con trai mẹ mà biến thành heo rồi sau này không ai muốn lấy con nữa thì phải làm thế nào?"

"Con muốn xuất viện cơ!"

Đằng Tùng miệng thì ai oán than thở,tay vẫn cầm lấy bát cháo đậu đỏ nóng hổi bà Hoa vừa mới múc cho cậu ra từ trong cặp lồng.

Bà Hoa nhìn con trai như vậy,lại không khỏi nhớ đến hồi Đằng Tùng học trung học.Trước hôm tham quan một ngày thì cậu phát sốt,kết quả là vì sợ con trai vừa ốm lại vừa phải di chuyển đường xa,bà liền bắt Đằng Tùng ở nhà.

Lúc ấy cậu cũng giãy nảy đòi đi hệt như hiện giờ.Chỉ khác đôi chút là hồi đó cậu bé tí tẹo như hạt đậu nhỏ,vậy mà giờ đây đã trở thành thiếu niên mười tám đôi mươi,còn cao hơn bà cả một cái đầu nữa chứ!

Thời gian đúng là một điều gì đó vừa huyền bí lại vừa kì diệu.Nó đem những hạt giống cây bé nhỏ bạn nắm trong lòng bàn tay thả xuống mặt đất.Qua bao mùa mưa nắng,trở thành những thân cây cao vút,cứng cáp với cành lá xanh tươi,hoa trái ngọt ngào.

Cả đời này của bà Hoa chỉ có đúng một mong ước,không phải là thứ gì đó quá lớn lao như đi hái sao trên trời,bà cũng không mong kiếm được quá nhiều tiền.Chỉ cần nhìn thấy anh em Đằng Tùng ngày một trưởng thành,mỗi ngày đều thật vui vẻ,thoải mái như hiện tại là tốt rồi.

Nghĩ đến đây,bà bất giác xoa đầu cậu con trai,rồi trên môi nở một nụ cười thật tươi.Bà nói:

"Cái thằng khỉ con này,nếu không có ai rước mày thì mày ở nhà với mẹ,lo lắng cái gì chứ?"

Hai mẹ con ngồi một hồi thật lâu,tới khi chuông báo điện thoại trong túi quần bà Hoa vang lên,người quản lí gọi tới nhắc nhở bà nhớ đến cho đúng giờ bà Hoa mới miễn cưỡng đứng dậy,đoạn cầm lấy chiếc khăn len nằm trơ trụi một góc trên chiếc bàn uống nước quàng lên cổ.

Bà gần đi ra khỏi cửa,đoạn lại với lại,dặn dò Đằng Tùng:

"Dạo này nhiều việc,mẹ phải ở tiệm tới tận chiều tối mới về cơ.Trưa nay mẹ dặn con bé Vi Vi tan học thì tới trông con rồi.
Nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt nhé!"

Đằng Tùng từ trên giường nói với ra:

"Con biết rồi,ngày nào mẹ cũng dặn như vậy,con làm sao mà quên được chứ!"

Sau khi bà Hoa bước ra khỏi cửa,Đằng Tùng kê hai chiếc gối xếp chồng lên nhau,tự mình rém chăn cho vuông vắn rồi chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net