Chương 2:Lại gặp nhau!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ngày đầu tiên nhập học,mục đích chủ yếu là dành để sinh viên làm quen với môi trường mới,cùng mọi người trong khoa giao lưu gặp gỡ.

 Đăng Phong đã đứng trên giảng đường ngót nghét 10 năm,đón đưa biết bao thế hệ sinh viên đến rồi lại đi,trong lòng sớm đã quên mất cảm giác rạo rực và hồi hộp như thuở đôi mươi ban đầu.

 Ấy thế mà lần này bước vào lớp,anh lại được một phen kinh tâm động phách.

 Cậu thiếu niên anh mới gặp mặt ngày hôm trước-cậu thiếu niên làm con tim anh đập loạn nhịp lại ngồi học ở đúng khoa mà anh trực tiếp giảng dạy.

 Nói trái đất này tròn quả thực cũng không sai mà!

 Anh hít một ngụm không khí,tự trấn an mình phải bình tĩnh rồi quét mắt đảo qua bảng tên và danh sách sắp xếp chỗ ngồi một lượt.

 "Thì ra tên cậu là Đằng Tùng"Đăng Phong lẩm bẩm một mình,trong mắt ánh lên nét cười,không giấu nổi vài phần kích thích.

 Nói xong anh lại điềm nhiên như không cất bước đi vào lớp.

 Cả lớp đang nháo nhào làm quen gợi chuyện vì sự xuất hiện của vị giáo sư nọ mà bỗng chốc trở nên thanh lặng đến là lạ.

 Tới khi tất cả đã ổn định vào vị trí,Đăng Phong mới dõng dạc nói:

 "Chào các em"

 "Chúng ta cùng nhau giới thiệu một chút nhỉ?"

 "Tên tôi là Đăng Phong,năm nay 32 tuổi,nhận thấy bản thân cũng không có gì là đặc sắc,thuộc tuýp người an phận luôn hài lòng với những gì mình có,không phân tranh với đời và là thành viên thường trực của hội yêu thích chó mèo thành phố.Hiện trong nhà đang nuôi hai chú mèo béo:Một tên Kẹo dẻo một tên Bánh Vòng. Tiện đây cho tôi hỏi là có em nào ở đây biết địa chỉ mua chó Shiba gốc Nhật có thể giới thiệu cho tôi được không?Tôi hiện đang hứng thú muốn dắt một chú cún về nhà bầu bạn tâm sự với hai cô mèo nhà mình"

 "À quên mất phần quan trọng nhất còn chưa nói.Tôi ngoài là một người yêu chó mèo còn là chủ nhiệm khoa Ngôn Ngữ Học mà các em ghi danh đăng ký và cũng chính là người sẽ đồng hành cùng các em trong 4 năm học tới đây"

Đằng Tùng trợn tròn mắt tỏ rõ vẻ ngạc nhiên.Vị giáo sư ảnh đế hôm trước cậu đụng trúng ở sân trường hóa ra lại là chủ nhiệm khoa chuyên ngành cậu đăng ký theo học.Nói có duyên sẽ gặp lại ai ngờ duyên lại tới sớm như vậy chứ!

 "Trái đất thật đúng là không phải hình vuông mà!"cậu nghĩ thầm.

 "Về sau nếu muốn liên lạc hay có vấn đề gì cần tôi trợ giúp thì mời các em liên hệ qua số điện thoại này nhé"Nói đoạn rồi anh cầm phấn,viết một dãy số dài lên bảng đen còn vương mùi sơn mới.

 Đằng Tùng vội vàng lật cuốn tập ra gấp rút ghi lại,miệng lẩm bẩm học thuộc lòng.

 Anh lại nói thêm:

 "Gọi lúc nào cũng được,nhưng nói nhỏ một chút với các em là đừng có dại dột mà hỏi tôi kinh nghiệm yêu đương nhé,cho tới giờ thì lịch sử tình trường của tôi vẫn là một con số 0 tròn trĩnh"

 "Thôi,nói nhiều quá e là bị các bạn bảo là già cả lắm mồm mất,vậy từ nay chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau nhé?!"

 Đăng Phong kết thúc bài phát biểu bằng một nụ cười đầy mị hoặc.

 Anh đứng ở phía trên giảng đường,phong thái đĩnh đạc mà trang nghiêm càng làm tôn lên vẻ nho nhã câu dẫn lòng người.

 Thầy chủ nhiệm phong tuấn tiêu sái lại có vẻ thân thiện hòa đồng còn yêu thương động vật.Quan trọng nhất là thầy vẫn chưa lập gia đình!Chính là mẫu người trăm năm có một,thuộc dạng châu báu hiếm có khó tìm,là huyền thoại nức tiếng trong chốn giang hồ.Nữ sinh trong lớp không giấu nổi niềm phấn khích mà hú hét.Nam sinh trong lớp cũng vô cùng hài lòng gật đầu tán dương,ai ai cũng hồ hởi,đồng lòng hô vang:

 "Mong thầy giúp đỡ ạ!"  

 Sau khi Đăng Phong dừng lại,mọi người trong lớp lần lượt đứng lên phía trước giới thiệu về bản thân.Có người hồ hởi,có người bẽn lẽn.

 Bạn học Kiến Hưng đã quen phát biểu trước đám đông,hùng hổ giới thiệu:

 "Chào mọi người mình tên Kiến Hưng,các cậu cứ gọi mình là Tiểu Hưng cũng được.Mình đến từ thành phố B,lần này đi học Đại Học cũng là lần đầu tiên mình đặt chân tới thành phố A.Ngoài ra,12 năm đi học mình đều là giữ vị trí lớp trường,đứng ở trên đây mình xin phép thầy và các bạn ứng cử vào vị trí lớp trưởng lớp mình.Mình hứa mình sẽ cố gắng hoàn thành tốt trách nhiệm được giao"

 Nói đoạn cậu cúi người thật thấp,cả lớp đồng thanh nói:

 "Được,chức lớp trưởng bọn mình giao lại cho cậu"

 Rồi mọi người cùng nhau ngước lên chờ sự xác nhận của thầy Chủ nhiệm.Đáng lý sẽ phải tổ chức một buổi họp riêng để phân công các vị trí trong lớp nhưng Đăng Phong lại là mẫu người không câu nệ tiểu tiết,không quá máy móc quy tắc hơn nữa cả lớp đều đã đồng loạt nhất trí nên anh khẽ nở một nụ cười gật đầu đồng ý.Anh mở lời:   

 "Sau này vất vả cho em rồi"

 Bạn học Kiến Hưng phấn khích vô cùng,vậy là trong 4 năm học Đại Học,cậu lại thành công bảo toàn vị trí lớp trưởng của mình.Cậu ngẩng đầu lên cảm ơn mọi người rồi thong dong đi về chỗ ngồi.

 Kế đến là bạn Tiểu Đông đam mê thiết kế thời trang,bạn Hoa Liên ngoài học ngôn ngữ còn mong muốn sau này được mở một nhà hàng nổi tiếng rồi trở thành đầu bếp trứ danh và được nếm thử đủ vị món ngon vật lạ có trên đời,bạn Lý Xuân yêu thích chăm sóc hoa cỏ,...

 Mọi người đều đa hoàn thành phần giới thiệu của mình trước cả lớp,cuối cùng chỉ còn lại một mình Đằng Tùng.Cậu bước từ dãy bàn học phía cuối tiến lên bục giảng,lại nhận được một tràng pháo tay giòn giã của mọi người.

 Đằng Tùng không giỏi nhất là khoản diễn thuyết với đám đông.Với những người cậu quen thân,cậu có thể thao thao bất tuyệt suốt cả ngày,thế nhưng khi ở trước mặt lại là những người hoàn toàn xa lạ,cậu bất giác trở nên e dè ,ái ngại.

 "Chà...Chào mọi người"

 Cậu run rẩy gằn ra từng chữ:

 "Mình...mình tên là Đằng Tùng"

 Hiện đang là độ xuân thì rộ sắc đượm hương,tiết trời trong xanh,gió mát vi vu thổi,có không ít người còn phải đem theo áo khoác mỏng mà mồ hôi đã đầm đìa chảy ướt trán Đằng Tùng.

 Đăng Phong thấy vậy càng không khỏi cảm khái cậu quá mức đáng yêu.

 Nhưng cứ như vậy thì không ổn cho lắm.Anh liền nói vọng lại từ phía sau:

 "Chàng trai trẻ,ở đây tôi không có ăn thịt cậu được đâu"

 "Đừng lo lắng quá,tôi muốn mọi người trong lớp học của mình đều phải thật là thoải mái"

 "Nào giờ cho tôi và cả lớp biết em thích cái gì,ghét cái gì đi"

 Người này dạy học đã lâu năm,kinh nghiệm nắm bắt tâm lý học sinh sinh viên thật vô cùng uyên thâm.Chỉ vài câu nói đã trấn an được tinh thần Đằng Tùng đang kịch liệt run rẩy đứng phía trước giảng đường.

 "Em...Em thích nhất là được đọc sách,ngoài ra còn có điện ảnh và âm nhạc.Cũng rất thích nuôi mèo nhưng khu nhà em sống là nhà tập thể và mẹ với em gái em đều dị ứng chó mèo nên từ nhỏ đến lớn đều chỉ có thể ngước nhìn bọn chúng đi ngoài đường"

"Thứ em không thích nhất chính là hải sản.Hễ động vào bất cứ một sinh vật nào sống ngoài biển hay trong lòng sông,em đều sẽ nổi mẩn ngứa khắp toàn thân"

Đăng Phong nghe vậy liền ghi nhớ Đằng Tùng không thích ăn hải sản,Đằng Tùng không thích ăn hải sản,Đằng Tùng không thích ăn hải sản cứ như thể đang tụng kinh niệm phật đồng thời lại mở lời mời mọc:

 "Nhà tôi có nuôi hai cô mèo béo,nếu em thích thì sau này đều có thể tới.Chúng nó đều rất thích được cưng nựng,hơn nữa còn rất bạo người"

 "Tôi cũng rất bạo người nữa"

 Vế câu này vì nghĩ đến một chút tiết tháo không thể để mất trong buổi học đầu tiên gặp mặt các bạn nhỏ mà anh giữ lại ở trong lòng.Nhất định chờ tới thời điểm thích hợp khi cá đã cắn câu,chim sa vào lưới anh chắc chắn sẽ nói ra.

 Đằng Tùng trợn trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên,cậu hỏi lại:

 "Thật sự là có thể tới sao ạ?Sẽ không làm phiền thời gian nghỉ ngơi của thầy chứ ạ?"

 "Sẽ không đâu"Đăng Phong quả quyết trả lời.

 "Vậy cảm ơn thầy trước ạ,nếu có thời gian em nhất định sẽ tới"

 Đằng Tùng hân hoan trả lời.

 "Được,tôi sẽ chờ cửa"

 Đăng Phong vừa nói dứt lời,tiếng chuông báo hết tiết reo lên.Hệ thống chuông báo ở trường Đại Học X là cách âm hoàn toàn,mỗi phòng học đều được trang bị một hệ thống báo hiệu riêng biệt.Nhờ vậy nhà trường có thể dễ dàng quản lí và truyền đạt thông tin tới các khối lớp nhanh chóng,hiệu quả hơn.

 "Hôm nay chúng ta học tới đây thôi"

 "Cảm ơn các bạn đã hợp tác"

 Anh vừa nói vừa thu dọn sách vở bày trên mặt bàn vào chiếc cặp làm bằng da bóng loáng rồi cất bước ra khỏi lớp.

Đằng Tùng trở về chỗ ngồi. Cậu vừa hoàn thành phần giới thiệu của mình.Đây là lần đầu tiên cậu đứng trước đám đông mà nói được nhiều điều tới như vậy.

 Tất cả đều nhờ có Đăng Phong.Tuy cậu gặp người này chưa được bao lâu nhưng lại cảm thấy rất có thiện cảm với anh.

 Vào được chuyên ngành mình muốn đối với cậu đã là một niềm hạnh phúc,thế nhưng gặp được vị chủ nhiệm khoa tên Đăng Phong này,cậu lại càng thêm phấn khích và có phần chờ mong quãng thời gian ngồi bên dưới mái trường đại học này.

 Đám nữ sinh như bắt được kẽ hở trong lời nói của thầy,nhanh chóng chạy thi tới canteen trường mua bánh mua nước hối lộ Đằng Tùng,nhao nhao lên tranh giành vị trí cùng Đằng Tùng tới thăm nhà thầy chủ nhiệm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net