Chương 3: Đi dã ngoại nào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Lớp Đằng Tùng tổ chức một chuyến đi dã ngoại trở về miền thăm thẳm núi rừng ở phía Đông thành phố.

 Mục đích ghi trong giấy nói là để tìm hiểu tư liệu thực tế nhưng thật sự làm gì thì không cần nói mọi người ai cũng hiểu.Cốt chính là để gắn kết tình thân,bạn bè tình thương mến thương đó nha!

 Lớp trưởng Kiến Hưng tất bật ngược xuôi,lại phụ trách thêm cả phần thu chi và phát phiếu đăng ký cho mọi người nên đã vất vả lại càng thêm vất vả.

 Thôi thì đành phải cố gắng vậy,cậu là ai cơ chứ?Là lớp trưởng đó-vị lớp trưởng oai phong lẫm liệt dẫn dắt tới bốn mươi mấy con người cơ mà.Không thể phụ lòng tín nhiệm và tin tưởng của các bạn cùng quý thầy cô được.

 Cậu vừa cầm sấp phiếu đăng ký mới in ra còn vương mùi mực nóng hổi đi phát tới từng bàn vừa lấy tay gạt đi lớp mồ hôi trên trán.

 Các bạn học ai nấy đều mặt mũi tươi tắn rạng rỡ như hoa còn đương vào mùa nở rộ,tới trường vui như đi trẩy hội.

 Họ là sinh viên còn thăm thắm sắc xuân đó.Mà đã là sinh viên,ai  chẳng ham vui cơ chứ?

 Nhưng có lẽ ở trong lớp,người cảm thấy phấn khích nhất vẫn là Đằng Tùng.

 Từ hồi học tiểu học bé nhỏ như hạt đậu tới khi nhổ giò cao lêu nghêu như cây sào,quần áo cứ vài tháng lại chật ních không thể mặc vừa nữa,luôn luôn có một thế lực thần bí nào đó muốn cản bước cậu trong công cuộc đi dã ngoại thăm thú với bạn bè.

 Có lần ngay trước đêm đi tham quan hồi cấp hai cậu đột nhiên phát sốt.Sáng hôm sau,cơn sốt đã dịu đi đôi ba phần.Mẹ cậu vì lo lắng con trai đi đường xa lại không có ai chăm sóc nên nhất quyết bắt cậu ở nhà,bỏ ngoài tai lời kêu gào thống thiết nhất định con phải đi cơ,con muốn được đi cơ của Đằng Tùng.

 Những tình huống tương tự cứ liên tiếp xảy ra tới khi cậu học hết cao trung.

 Vậy nên ,cậu cảm thấy háo hức và mong chờ vô cùng vào chuyến đi lần này.

 Cậu sắp được đi đâu nhỉ?Là lên đường rời thành phố đi thăm thú cảnh sắc thiên nhiên.Là những khu rừng xanh thẫm bạt ngàn mướt mát sương đêm,là đồi núi trùng điệp nhấp nhô,...Mới chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ khiến cậu phấn khích tới không thể ngủ được.

 Sáng ngày hôm sau,khi chú gà trống còn đang mổ thóc tận trong chiêm bao,trời còn chưa hửng nắng,cậu thiếu niên Đằng Tùng đã mắt mở thao láo hồi lâu,quần áo chỉnh tề,đồ dùng đều được sắp xếp gọn gàng bỏ trong một chiếc túi du lịch nhỏ.

 Cậu rón ra rón rén bước từng bước thật chậm,thật nhẹ ra ngồi trước thềm cửa,sợ đánh động tới mẹ và em gái còn đang say sưa giấc nồng.Đôi tay thoăn thoắt buộc lại phần giây giày dài từa lưa trên mặt đất.Sau đó,cậu đứng dậy,lại khẽ khàng xoay núm cửa.Cánh cửa gỗ mở he hé,cậu lách người qua dễ dàng,đi ra phía bên ngoài căn nhà.

Đằng Tùng hít một ngụm không khí tươi mới sạch sẽ,chạy thẳng một mạch bắt xe tới trường.

 Khi tiếng chuông thông báo vào tiết một reo lên,mọi người đều đã tập trung đông đủ ở trong lớp.

 Các bạn nam đang mặt mũi cúi gằm vào trò chơi điện tử trên di động để giết thời gian.Các bạn nữ thì bày ra la liệt hộp mỹ phẩm phấn son đa dạng đủ loại nhãn mác gióng hệt như đang chơi đồ hàng,gấp gáp vội vã mà vừa thoa vừa đắp.

 Chỉ vì thời gian tập trung quá sớm nên ai nấy đều không có thời gian chuẩn bị ở nhà,đành phải mang dụng cụ đồ nghề tới đây tranh thủ mà tác nghiệp vậy.

 Một lúc sau,Đăng Phong bước vào lớp.

 Anh mặc một bộ âu phục thẳng thướm,mái tóc được chải vuốt gọn gàng,để lộ ra vầng trán lấp lánh ánh tinh quang.Bình thường,trong trang phục thường ngày,anh vốn đã nho nhã anh tuấn.Vậy mà giờ đây những đường nét đã diễm lệ mê hoặc lòng người lại càng được triệt để phô ra bên ngoài.

 Đằng Tùng đứng ngơ ngẩn hồi lâu mắt chăm chủ nhìn thầy chủ nhiệm.Thầy giáo cậu thật đúng là đẹp trai số một,xứng đáng với danh hiệu ảnh đế toàn trường mà!

 Ấy,hình như vừa rồi khi nhìn vào Đăng Phong,ánh mắt của cậu lại vô tình chạm phải ánh mắt của thầy.

 Thầy là đang nhìn về phía cậu sao?Có phải là cậu đang tưởng tượng ra không? 

 Thôi bỏ đi,bỏ đi.Cứ phải ra xe cái đã!

 Cậu là người cuối cùng đi ra khỏi lớp.Đăng Phong một tay lùa cậu ra cửa,một tay lại với vào tắt công tắc điện.Anh mở lời:

 "Hôm nay ăn vận khéo lắm"

  "Trang phục...Ừm,tôi cảm thấy rất là hợp với cậu"

 Đằng Tùng được thầy khen,bỗng cảm thấy hai tai nóng rừng rực,luồng nhiệt ấy nhanh chóng lan cả xuống hai bên má cậu,để lộ một sắc đỏ thăm thắm trên làn da trắng muốt tinh khôi.

 Cậu không hiểu vì sao mà khi nghe thầy nói vậy,mình lại cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ,lại vừa cảm thấy có vài phần phấn khởi,hệt như một đứa trẻ đạt điểm tốt liền được cha mẹ thưởng kẹo vậy.

 Đăng Phong bị dáng vẻ bẽn lẽn của Đằng Tùng làm cho ngây ngẩn,nói đoạn,anh vòng tay mình đặt lên vai cậu,mở miệng thúc giục:

 "Mau đi thôi nào,kẻo chúng ta bị cả lớp và bác tài bỏ lại mất"

 Da mặt Đằng Tùng càng ngày càng đỏ,càng ngày càng nóng.

 "Dạ"

 Cậu khẽ khàng đáp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net