Chapter 1. Món nợ nhỏ - G

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

G.

Lam Chi Linh là một cô gái cực kì phong cách và cá tính. Nhưng cái cách cô hóa thân thành một Lam Mỹ Chi lại khiến cô trở nên cực kì đáng yêu vô hại.

Sở hữu một chiều cao phải nói là khá khiêm tốn, cộng với dáng người nhỏ bé mảnh mai của mình trông Mỹ Chi thực sự là một cô bé dễ thương vô cùng. Mái tóc luôn cột hai bên sắp trở thành thương hiệu mà chỉ cần nhìn thấy thôi là lại khiến Kiều Chí Linh không cưỡng lại được muốn đưa tay giựt giựt. +_+

Lam Mỹ Chi có một gương mặt đẹp, ko đẹp theo lối minh tinh màn bạc mà đẹp như nét đẹp tự nhiên, rất thanh thoát rất tươi sáng.

Nói thế nào thì Tiểu Bảo vẫn thấy thích Lam Mỹ Chi hơn là Lam Chi Linh.

-Chúng ta hẹn hò mà cô cũng mang theo vệ sĩ sao cô gái ngốc?

Mỹ Chi mở to đôi mắt ngước lên nhìn Kiều Chí Linh cao lềnh khềnh với vẻ thanh minh.

Đừng có gọi tôi là ngốc!!!

-Cậu ấy không có phải là vệ sĩ của em!

-Thế là cái gì? Một người ngốc như cô lúc nào cũng mang theo thằng nhóc đó tôi thấy nó giống vệ sĩ hơn là đàn em.

-Em cũng không có ngốc!

Nói bao nhiêu lần rồi, dù tôi giả ngốc thật nhưng tôi không yêu cầu anh cứ gọi tôi là ngốc như thế, thằng đần độn!

-Mà cũng mang theo trợ lí của mình còn gì.

Lam Mỹ Chi lên tiếng lấy công bằng nhẹ nhàng hết sức có thể.

-Tại anh ta cứ đòi đi theo tôi chứ bộ.

Đằng sau Nguyễn Nam Anh và Lam Tiểu Bảo lòng tràn ngập thắc mắc nghi ngại.

Lam Tiểu Bảo: Chị Linh, chị rút cuộc đag làm gì thế này? Là đòi nợ hay đi câu cá chứ?

Lam Chi Linh: Hỏi ngu! Tất nhiên là cả hai!

Lam Tiểu Bảo: Nhưng mà…chị ngốc quá!

Lam Chi Linh: Dạo này tôi đối xử với cậu quá tốt phải không?

Lam Tiểu Bảo: Dạ không, vẫn bình thường ạ! Em xin lỗi chị!

Nguyễn Nam Anh: Cậu chủ định chơi trò này thật sao?

Kiều Chí Linh: Hỏi ngu, anh thấy tôi rảnh rỗi lắm sao mà không chơi?

Nguyễn Nam Anh: Nhưng còn chuyện công ti, cả món nợ, không lẽ cậu chủ không tính về nhà và tính hẹn hò thế này trả nợ?

Kiều Chí Linh: Tôi đã nói không về là không về, trừ khi ba tôi đích thân đến đón tôi về, đuổi đi thì dễ chứ rước về đơn giản sao? Và tôi nói rồi đó…tôi không phải trai bao!!!

Qua hai đoạn hội thoại ngắn rút ra một điều rằng: Kiều Chí Linh và Lam Chi Linh thực sự là một kết hợp hoàn hảo không tì vết, không hơn thua!

-Cô muốn ăn gì?

-Em thích kem! ^-^

-Đúng là đồ ngốc!

Tôi không nghĩ kem thì liên quan đến việc ngốc hay không đâu đồ đần thối. =”=

Xem ra việc đóng giả thục nữ chẳng dễ dàng gì.

Ăn kem xong.

-Tôi đang nợ nần chồng chất thế này thật khó để mà có tiền thanh toán thứ gì lúc này…

-Sao?

Ôi, tôi thật không ngờ anh lại là kẻ mặt dày đê tiện đến thế đấy thằng đần họ Kiều. Quả đúng là những kẻ họ Kiều đều chẳng ra gì.

Ngay lúc đó Nam Anh trợ lí ra tay cứu rỗi.

-Để tôi thanh toán.

Cạnh đó Tiểu Bảo bĩu môi dè bỉu đủ thứ. Kiều Chí Linh hóa ra là trai bao. Tiểu Bảo thích thú với phát kiến chính xác của mình. Lập tức Lam Chi Linh nhảy vào dòng suy nghĩ của cậu phàn nàn.

Lam Chi Linh: Sao em dám nói năng không hay về anh rể tương lai của mình như thế?

Lam Tiểu Bảo: Chị Linh, em xin lỗi…

Lam Chi Linh: Từ mai không được vui một mình như thế nữa nghe chưa?

Lam Tiểu Bảo: Dạ. Mà sao ạ???

Lam Chi Linh: Anh ta quả thật là trai bao em ạ! ^o^

Trong khi đó Kiều Chí Linh và Nguyễn Nam Anh cũng có một màn liếc mắt đưa tình đặc sắc.

Kiều Chí Linh: Tôi có cảm giác hai kẻ đó đang nói xấu mình.

Nguyễn Nam Anh: Chính xác là hai người họ đang nói cậu chủ là trai bao.

Kiều Chí Linh: Cái gì? Thiệt hả? Sao hai tên ngốc đó dám???

Nguyễn Nam Anh: …

Kiều Chí Linh: Mà sao anh chắc chắn thế?

Nguyễn Nam Anh: Vì tôi cũng nghĩ như họ.

Kiều Chí Linh: @#$%^&*

Hết buổi hẹn hò đầu tiên. Mọi thứ vẫn không có gì tiến triển ngoại trừ việc Lam Chi Linh nhận ra mình đang bị tên họ Kiều kia lợi dụng, đã không đòi được nợ thì thôi còn bị trai bao kia đào mỏ. Cô đã rút ra kinh nghiệm để buổi hẹn sau phản công.

-Anh ngủ ngon! ^^~

-Cô cũng thế!

Cái màn chúc ngủ ngon ngọt ngào thế này thật dễ khiến người ngoài cuộc nổi da ga cuồn cuộn. Cũng may chỉ nói không chứ nếu còn sử dụng đến hành động thì không biết hiệu ứng của nó sẽ khủng khiếp đến độ nào. -__-

Kiều Chí Linh tính vào nhà thì Lam Mỹ Chi mở lời níu kéo lại.

-Hết tuần này số nợ sẽ tăng lên…

Câu nói rất hay! ^-^

 Nếu có cái gì đó trước mặt Kiều Chí Linh không ngần ngại giơ chân đá! Anh quay lại, nở nụ cười đểu giả.

-Ý cô là nội trong tuần này chúng ta nên cưới nhau sao?

Lam Chi Linh: Bán thân với cái giá 72 triệu 500 ngàn có phải là anh quá đề cao bản thân?

Kiều Chí Linh: 72 triệu 500 ngàn để đổi lấy bản thiếu gia sao? Nó còn chưa đủ mua cái bánh sau của em Ducati nhà tôi!

-Ý em không có phải như thế…

-Thế cô nói tôi phải lấy gì ra để trả nợ đây?

Kệ anh thôi chứ, anh nợ tiền tôi tôi chưa cho người đến phá nhà anh ra thì thôi anh còn dám mở miệng tra khảo tôi sao?

Giữa khoảng không gian chìm ngập trong màn đêm huyền ảo thế này liệu có phải hai nhân vật chính quá biết cách phá vỡ không khí? Cá tính của cả hai đều rất đặc biệt bởi thế mọi thứ sẽ trở nên thật đặc biệt. Ít nhất là cách cả hai đối diện với nhau.

-Anh là Kiều Chí Linh cơ mà…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net