Hoài Châu - 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai nghĩ được sự an nhàn này lại như ảnh chiếu trăng trong nước, hơi chút khuấy trộn, liền hoàn toàn thay đổi.

A Tương cả ngày cũng chưa nói chuyện với Tào Úy Ninh, nàng và Chu Tử Thư cùng nhau ở trong phòng chủ nhân, từ trong túi vải nhỏ tùy thân lấy ra Quần Quỷ Sách bị nhét thành nhăn nhúm.

"Chủ nhân ngài đừng xem..." A Tương đầy bụng không tình nguyện, nhưng lại không dám vươn tay ra đoạt, chỉ có thể không ngừng đưa mắt ý bảo Chu Nhứ, chỉ tiếc tên quỷ bệnh lao kia tựa hồ cũng không muốn ngăn trở.

Ôn Khách Hành nửa ngồi dựa vào A Nhứ nhà y, trên người bị quần áo dày và đệm chăn che phủ cực kỳ chặt chẽ, chính là cặp tay lộ ở bên ngoài kia vẫn khiến người muốn nâng niu chỉ sợ y bị lạnh.

Trong Quần Quỷ Sách, những kẻ phàm có chút tiếng tăm ở Quỷ Cốc đều có bức họa và giải thích, Ôn Khách Hành lật vài tờ, ý vị bất minh hừ lạnh nói, "Tình báo của bọn hắn thu được nhưng thật ra rất chuẩn, lão Vô Thường lần này ngã đủ mạnh, không biết hắn có hối hận lập quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa này không."

"Dù sao cũng không là đồ tốt, cứ để bọn hắn chó cắn chó đi!" A Tương hận không thể tự tay xé Vô Thường Quỷ thành mảnh vụn, thế nhưng chôn cái hố to ở chỗ này!

"Hoàn hảo trước ngươi chưa bao giờ xuất cốc, trong Quần Quỷ Sách này không có ngươi." Đây đã xem như đại hạnh trong bất hạnh. Ôn Khách Hành lúc này còn phân ra ý niệm đến trấn an tiểu nha đầu.

"Chủ nhân!" Cố Tương cũng không ăn một chiêu này của y, nàng đúng là sợ cực, chính mình chưa từng thấy chủ nhân suy yếu đến tình cảnh bây giờ, viên trái tim này của Tử Sát sợ cũng phải sinh sôi bị chủ nhân nàng dọa thành không có.

Sức quấn lên của A Tương tuyệt đối là được chân truyền của Lão Ôn, Chu Tử Thư sợ nàng ảnh hưởng Lão Ôn nghỉ ngơi, liền tìm lý do phái người đi nấu thuốc.

Sự tình mọi mặt liên quan đến Ôn Khách Hành, A Tương đều làm hoàn toàn cẩn thận, cho dù biết đây là âm mưu quỷ kế của tên khốn nạn Chu Nhứ kia, nàng vẫn thành thành thật thật đi phòng bếp bận việc.

"Thành Lĩnh..." Trương Thành Lĩnh hiện tại chính là khúc mắc lớn nhất của Ôn Khách Hành.

"Việc ta làm với nó, cùng sở tác sở vi Ngũ Hồ Minh làm với ta năm đó có gì khác biệt đâu."

Chu Tử Thư không nghe được y tự chán ghét bản thân như vậy, càng sợ y tích tụ trong lòng, làm nội bộ thân thể vốn đã hao tổn lại thêm sương trên tuyết.

"Không giống, huynh không giống với bọn chúng."

Làm sao không giống? Ôn Khách Hành suy sụp thở dài, ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết.

"Huynh còn nhớ hồi mùa xuân hay không, khắp nơi trong chốn giang hồ lưu truyền bài ca dao Ngũ Hồ thủy, thiên hạ hối?"

Chu Tử Thư đoán được y muốn nói gì, trước kia tâm tâm niệm niệm hy vọng y thẳng thắn, nhưng bây giờ lại không muốn y đem chân tướng máu me đầm đìa xé ra đặt tới trước mặt mình.

"Một nửa sau của bài ca dao này xuất phát từ tay ta."

Áng mây tan, lưu ly vỡ, Thanh Nhai sơn quỷ ai cùng buồn.

Đây là một lời dẫn, mồi câu đám họa bì quỷ kia, làm cho đàn cẩu giả nhân giả nghĩa nhảy ra từ vũng nước lặng nhân quỷ bất phân này.

Ôn Khách Hành tính toán tường tận tham lam cùng xu lợi bên trong nhân tính, vốn cảm thấy có thể giết cả thế gian. Nhưng một kẻ phàm nhân như y, sao đấu thắng được ông trời chết tiệt, ở trên đường máu phục thù của y chôn một chỗ lại một chỗ bẫy rập.

Cho một con lệ quỷ chỉ một con đường hoàn dương, lại nửa đường cắt đứt, nhất biết đùa bỡn lòng người, chung quy là thiên ý.

"Kính Hồ Phái diệt môn, cũng là tội của ta vì đã bỏ mặc ác quỷ trong cốc cấu kết cùng Độc Hạt." Ôn Khách Hành lập tức đã đem tất cả tội lỗi đều vơ vào trên người mình.

"Lão Ôn, huynh là người, không phải thần." Sự quật cường cứ phải đi trên tử lộ này một đường tới cuối thực để cho người ta nhức đầu không thôi, bộ dáng tiêu sái chỉ là biểu hiện bề ngoài, hễ miệt mài theo đuổi liền thích rúc vào sừng trâu, còn bướng bỉnh không túm ra được. "Huynh không biết trước được chuyện tương lai."

Chu Tử Thư lúc này thực sự chuẩn bị tùy theo tư tâm, thiên vị đến cùng. "Giang hồ ân oán, căn nguyên không ở huynh. Sự tương giao của Ngũ Hồ Minh ngũ tử và Dung Huyền mới là ngọn nguồn, huynh cũng chỉ là cá trong chậu bị liên lụy."

Đường đường thủ lĩnh ác quỷ, bị người bảo là cá trong chậu, thật đúng là phá lệ một lần đầu. Ôn Khách Hành đều sắp bị so sánh của A Nhứ chọc cười, chà xát ngón tay Chu Tử Thư, tốt xấu có điểm sức sống.

Nhưng một khắc trước mới vừa cong môi cười, nháy mắt sau đó lại rũ xuống khóe miệng, "Nhưng Thành Lĩnh..."

Tính tình của y từ sau khi có đứa nhỏ càng thêm hay thay đổi, Chu Tử Thư xem bộ dáng co đầu rụt cổ của y, chậm rãi thuận thuận tóc dài bên gáy, "Thành Lĩnh là đồ đệ của ta, huynh lại là phu nhân của ta, mâu thuẫn giữa hai người ta nên chịu trách nhiệm, huynh đừng quan tâm nhiều quá."

Cũng chưa nói ra khỏi miệng, nếu Thành Lĩnh thực hận đến muốn giết Lão Ôn báo thù, vậy mình nên làm như thế nào đây.

"Huynh đừng khi dễ Thành Lĩnh." Kết quả bao che nhất còn không phải Ôn Khách Hành sao, ngược lại Chu Tử Thư cực kỳ giống ngoại nhân.

Tào Úy Ninh liên tục gặp đả kích, đã muốn trông thấy A Tương cả mấy canh giờ rồi, trời không phụ người có lòng, cuối cùng tại hậu trù thành công chặn được người.

"A Tương muội hãy nghe ta nói —- —- "

"Nghe cái gì mà nghe! Không nghe không nghe vương bát niệm kinh!" Cố Tương nghiêng người dán tường lách vào trong, lại bị cánh tay Tào Úy Ninh chặn lại, hai người cơ hồ dính vào cùng nhau, tiểu nha đầu lúc này liền có chút nói lắp."Huynh... huynh làm gì!"

Tào Úy Ninh sớm gấp đến độ bốc khói, lời nói luận điệu thế nhưng rõ ràng đến bất ngờ, "A Tương, ta không quan tâm muội có phải Tử Sát của Quỷ Cốc hay không! Lúc ấy ta chỉ là chợt biết được thân phận của muội và Ôn huynh nên hơi không kịp thích ứng thôi. Ta biết muội là người tốt, Ôn huynh cũng thế, người khác bị khuôn sáo thế tục che đôi mắt, nhưng ta thì không. A Tương, muội tin ta, tin ta một lần đi."

"Ai... Ai là người tốt! Ta là ác quỷ, là yêu nữ! Huynh ly ta xa một chút, đỡ phải làm bẩn thân phận danh môn thiếu hiệp của huynh!" Cố Tương muốn giãy đi ra ngoài từ dưới sự áp bách của hắn, nào biết Tào Úy Ninh tên ngốc to xác này lại dùng hết khí lực toàn thân đưa nàng giam trong không gian thu hẹp này, trên tay gân xanh nhô cả lên.

"Ta không muốn rời xa muội!" Tào đại ngốc tử có thể tính thông minh một hồi, trực tiếp đem mặt đưa tới.

A Tương sợ tới mức lập tức nhắm hai mắt lại, còn tưởng rằng Tào Úy Ninh muốn khinh bạc mình thế nào, kết quả lại chỉ là hôn một cái lên đỉnh đầu nàng.

"A A A Tương... Muội tin ta được không..."

Cố Tương mở mắt ra, dữ dằn đạp hắn một cước, "Huynh có phải kẻ ngu không!"

"Ai u!" Tào Úy Ninh bị đau đến ngửa ra sau, thiếu chút nữa quăng ngã dập mông, may mà A Tương túm hắn một phen, nhưng vừa vặn nắm phải miệng vết thương trên cánh tay, lại là một trận hấp khí.

"Huynh sao không ngu ngốc chết luôn đi!" Cố Tương ghét bỏ chọc trán hắn, trợn trắng mắt cầm khối khăn qua loa băng bó cho hắn.

Tào Úy Ninh lập tức mặt mày hớn hở, "A Tương muội tha thứ ta rồi?"

"Tha thứ cái đầu huynh! Tránh ra! Ta sắc thuốc cho chủ nhân!" Cố Tương đem người đẩy ra, sợ hắn lại ngu ngốc dính sát, liền thuận miệng nói câu, "Muốn ta tha thứ huynh cũng được, huynh đi dỗ tốt đại hiệp mít ướt cho ta, ta liền tha thứ huynh."

Tào đại ngốc tử cũng không biết ở đâu ra tự tin, miệng đầy đáp ứng còn bảo Cố Tương chờ, hắn nhất định đi trấn an được Thành Lĩnh.

Nhìn bóng dáng hắn chạy đi, Cố Tương vui vẻ, "Thật là một tên ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net