Hoài Châu - 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Thành Lĩnh không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cậu bất quá chỉ nhắm mắt trong chốc lát, liền nghe được tiếng khóc của Tương tỷ tỷ. Cậu vịn mép giường thật vất vả đứng thẳng thân lên, chậm rãi tới cạnh cửa, chỉ hé ra một khe nhỏ.

Nguyên lai trời đã tối rồi, nhưng đèn đuốc trong sơn trang sáng trưng, cậu trong thoáng chốc thấy được thân ảnh của Diệp tiền bối, đầu óc còn đần độn u mê không tỉnh táo lắm, chỉ cảm thấy trước mắt tất cả tựa mộng phi mộng.

"Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!"

Tầm mắt của cậu bị cây cột che, không ra được phòng ở, dừng ở trước tiền viện.

Tương tỷ tỷ ngồi liệt ở bên ngoài phòng của sư phụ, Tào đại ca đang ôm nàng, hai người rúc vào với nhau, rõ ràng là cảnh tượng thập phần ấm áp, lại làm cậu cảm thấy tuyệt vọng cùng hiu quạnh.

Xảy ra chuyện gì sao?

Hai chân Thành Lĩnh vẫn mềm nhũn, suốt một ngày rưỡi chưa ăn cái gì, biểu hiện trực quan nhất chính là thân thể không có khí lực, thân thể cậu còn đang lớn, dưới sự tiêu hao như thế, cả người không sai biệt lắm giống như rớt xuống nước, dẫm lên mặt đất luôn cảm thấy bước tiếp theo sẽ ngã.

"Ông trời ơi mắt ông mù rồi!" Tương tỷ tỷ chỉ chân trời, tối nay u ám không nhìn thấy một tia tinh quang, nàng rõ ràng rơi nước mắt lại cười đến điên cuồng, "Dựa vào cái gì đám cẩu khoác da người chính đạo kia làm chuyện táng tận thiên lương còn có thể được người xưng một câu danh môn chính phái! Dựa vào cái gì ta và chủ nhân bị bắt tiến vào Quỷ Cốc như vậy liền phải bị kêu đánh kêu giết trừ cho thống khoái! Chúng ta chỉ muốn sống sót, như vậy có lỗi gì! Lẽ nào mạng của chúng ta không phải là mạng, chúng ta liền xứng đáng thấp hèn, xứng đáng không người không quỷ, xứng đáng hôi phi yên diệt sao!"

"Chủ nhân nói đúng..." Cố Tương lau mặt một cái, gục đầu xuống cười khẽ.

"A Tương!" Tào Úy Ninh không chịu nổi nghe nàng nói tiếp, mỗi từ mỗi câu của A Tương đều giống như đem lòng hắn lăng trì, hắn chỉ có thể ôm sát nàng, làm nàng cảm nhận được một tia ấm áp, hắn sợ A Tương đắm chìm trong tâm tình như vậy sẽ lâm vào ma chướng.

"Gọi hồn à!" Vẫn là Diệp Bạch Y trong phòng không nhẫn được nữa, khăn dính máu trên tay vứt sang bên, chỉ dùng khóe mắt quét qua A Tương và Tào Úy Ninh."Người còn chưa có chết đâu, chờ hắn chết thật ngươi kêu la cũng không muộn."

"Ông —- —-" A Tương dù sao cũng là Quỷ Cốc Tử Sát, bỏ đi một thân kiều man thiên chân, cỗ sát khí này không thể rõ ràng hơn.

"Tiểu nha đầu cũng đừng được đà lấn tới." Nếu không phải nghiệt đồ kia của mình thiếu tiểu ngu xuẩn bên trong kia rất nhiều, chỉ bằng thân phận người trong Quỷ Cốc của hai người họ, Diệp Bạch Y đã sớm lấy ra Long Bối, đem tiểu nha đầu trước mắt cũng cùng nhau chém chết rồi.

Tào Úy Ninh vội vàng ngăn A Tương lại, hắn có thể cảm giác được cao nhân trước mắt tính tình không tính rất tốt, "Tiền bối, Ôn công tử hắn... như thế nào?"

"Không chết được." Diệp Bạch Y nhìn một người hai người đều thất thố, trong lòng lại có chút hâm mộ tiểu ngu xuẩn kia. Quỷ Chủ giang hồ đồn đãi tội ác tày trời lại cũng có người vướng bận.

"Vậy còn..." Tào Úy Ninh mở miệng, có điểm không dám hỏi tiếp, sợ Diệp tiền bối nói ra tin tức xấu, sẽ khiến A Tương nghe xong chịu không nổi.

"Mệnh oắt con cũng rất lớn." Lại nói tiếp, Diệp Bạch Y vẫn lần đầu cảm thấy Tần Hoài Chương tiểu tử kia thu đồ đệ đúng là ánh mắt còn khá tốt. Dưới tình huống đó, lại có thể nghĩ đến dùng máu của mình, mặc dù ngay cả đánh dấu lâm thời cũng không sánh nổi, tốt xấu cứu cấp.

Ban đầu Thành Lĩnh nghe được như lọt vào trong sương mù, lúc này cuối cùng kịp phản ứng, trong lòng cậu sốt ruột, liền muốn chạy, mới đưa chân ra ngả người về trước, trực tiếp ngã quỳ rạp trên mặt đất, phát ra động tĩnh không nhỏ, đem ánh mắt của mấy người đều hấp dẫn lại đây.

Quả nhiên là cái tiểu phế vật. Diệp Bạch Y xuy cười một tiếng, không đem lời trong lòng nói ra, miễn cho cả đám người đều tức giận lại làm hao phí võ mồm của mình.

"Ôn thúc... Ôn thúc làm sao vậy?" Đều đập rớt máu mũi, câu đầu tiên Thành Lĩnh hỏi sau khi đứng lên cũng chính là về "cừu nhân" của mình.

"Muốn ta nói bao lần nữa!" Diệp Bạch Y một đường tới đây, rồi ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống đã bị đồ đệ ngốc kia của Tần Hoài Chương lôi tới cứu người, hiện tại miệng đắng lưỡi khô còn phải hết lần này đến lần khác cường điệu người không có việc gì. Lại càng thêm ghét bỏ đám người này, nhìn qua một vòng, cảm thấy cũng liền tiểu tử ngu đột xuất kia của gì đó Phong Kiếm Phái dễ lừa gạt chút."Ngươi, đi lấy gì cho ta ăn đi!"

Tào Úy Ninh bị điểm danh còn một bộ dáng vẻ chưa bắt kịp tình huống.

Diệp Bạch Y chợt nhớ tới cái gì, dừng một chút, lại bỏ thêm câu, "Đừng lấy bánh bột ngô gì đó để đuổi ta! Đơn giản điểm, sủi cảo nhân cải trắng thịt heo là được."

"Ăn ăn ăn! Ăn chết lão đi!" Sau khi xác định chủ nhân bình yên nằm ngủ, A Tương cũng lại đây giúp Tào Úy Ninh làm việc, nàng nghĩ tới Diệp Bạch Y gì đó liền đầy mình lửa giận.

Bây giờ tại trong mắt của nàng, khiến người chán ghét nhất chính là Diệp Bạch Y, ngay cả Chu Nhứ tên kia đều bị đẩy xuống vị trí thứ hai, nếu không phải đại hiệp mít ướt vừa rồi biểu hiện cũng không tệ lắm, thì đó chính là đệ tam!

"A Tương..." Tào Úy Ninh nhẫn nhịn đã lâu đều không dám nói chuyện, nhưng như thế này thật sự ổn sao? Băm nhiều gừng cho vào như vậy, Diệp tiền bối có thể một chưởng đem họ đánh bay không?

"Làm sao nào!" Thái đao trong tay Cố Tương đâm thật mạnh vào thớt gỗ, làm Tào Úy Ninh sợ đến mức cả người run lên, liền vội vàng lắc đầu."Cùng muội làm bột!"

Thành Lĩnh bị Chu Tử Thư bắt trở về rửa mặt chải đầu, qua loa nhét miếng điểm tâm vào miệng rồi lại ba ba canh giữ ở ngoài cửa, cũng không lên tiếng, chỉ cẩn thận từng li từng tí trộm nhìn.

Chuyện hôm nay, miễn cưỡng xem như sợ bóng sợ gió một hồi, sau khi Diệp Bạch Y chẩn trị xong, Chu Tử Thư cả người thoát lực ngồi xuống bên giường.

Cựu thương tân thương còn có nội lực, những chuyện này còn dễ nói, điểm chết người vẫn là vấn đề tin tức tố. Càn Nguyên dựng dục con nối dòng, việc này có tính là nghịch thiên mà đi không, nhưng nếu thật sự ông trời không cho phép, vì sao phải để cho đứa nhỏ này mọc rễ trong thân thể Lão Ôn?

Hắn đã mỏi mệt đến cực điểm, nhưng vấn đề của Thành Lĩnh cũng phải đối mặt.

"Thành Lĩnh, tiến vào đi."

Hai thầy trò đều là vẻ mặt tiều tụy, bốn mắt nhìn nhau, Chu Tử Thư bật cười trước tiên. Xem tiểu tử ngốc ánh mắt né tránh, vặn vẹo vạt áo, lại nhịn không được liên tiếp nhìn hướng trên giường, sự lo lắng và quan tâm trong mắt đều không chút nào giả dối.

"Sư phụ, Ôn thúc không sao chứ?" Tiểu tử ngốc hỏi được đặc biệt nhỏ giọng, ngay cả đầu cũng không dám nâng.

"Không có việc gì." Chu Tử Thư đứng lên, đi đến bên người Trương Thành Lĩnh, vuốt vuốt thái dương cậu.

Một động tác như vậy đã đủ để đem lớp phòng ngự trong trái tim Thành Lĩnh hoàn toàn đánh nát. Cậu nghẹn ngào tựa vào bên người sư phụ.

"Con còn tưởng rằng cái nhà này cũng muốn tan..." Tiểu tử ngốc mở miệng khiến cho Chu Tử Thư cũng đi theo lo lắng, hắn sao lại không phải cũng giấu trong lòng nỗi lo lắng này.

"Tào đại ca nói với con, chuyện nhà con diệt môn, không phải do Ôn thúc làm." Thành Lĩnh cầm lấy tay áo sư phụ không dám buông ra, tâm kết vẫn còn.

Chu Tử Thư vỗ vỗ lưng cậu, hỏi ngược một câu, "Con tin không?"

Tiểu tử ngốc cơ hồ không hề chần chờ, dùng sức gật đầu, "Con tin!"

Cậu nâng khuôn mặt thảm hề hề lên, phá lệ kiên định, "Con suy nghĩ thật lâu, Tào đại ca nói đúng, không ai so với con rõ ràng hơn Ôn thúc đối với con tột cùng là chân tâm hay giả dối. Sư phụ, người có thể đem những sự tình kia, một lần nữa nói với con sao?"

"Được." Chu Tử Thư nhìn Thành Lĩnh hết sức vui mừng, đứa nhỏ này kỳ thật thực thông thấu. Thành Lĩnh muốn biết chân tướng, vốn nên để Lão Ôn tự mình nói cho nó biết mới càng thỏa đáng, nhưng Thành Lĩnh đại khái cũng lo lắng thân thể của Lão Ôn, lúc này mới lùi lại mà cầu việc khác, muốn được mình giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net