Hoài Châu - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc chìa khóa có thể mở ra chuyện cũ phủ đầy bụi hai mươi năm trước.

Ba chữ Long Uyên Các khiến Ôn Khách Hành hơi cảm thấy xúc động, y đang bị hai thầy trò cưỡng chế nhốt trong phòng ngủ trưa.

Từ lúc Thành Lĩnh thấy được mấy sợi tóc bạc nhiều ra của y, cậu cũng có chút trông gà hoá cuốc, sau lại lại nghe chuyện ma quỷ của Diệp lão yêu quái, nói cái gì buồn bực sốt ruột bất lợi cho nội thương khôi phục, còn nói hiện giờ y bảy bệnh tám đau đều là bình thường.

Như thế tốt rồi, tiểu tử ngốc trở thành kẻ giữ cửa mắt liền rơi kim đậu, y thật sự nửa bước khó đi, chỉ có thể nằm ở trên giường dưỡng béo.

Kỳ thật y đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, nội lực là không cần phải nghĩ, nhưng tóm lại không quá khó chịu đựng, có thể ăn có thể uống.

Cho dù A Nhứ bọn họ không ngăn cản, chính mình cũng không dám ngông nghênh xuất môn.

Ba nghìn quỷ chúng Thiên Nhai Sơn bị y thả ra toàn bộ, nếu hình tượng của mình bị bất kỳ một con yêu ma quỷ quái nào nhìn thấy, đều sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.

Chỉ có đứng ở bên người lão yêu quái Diệp Bạch Y và A Nhứ, sự an toàn của y mới được bảo đảm.

Ban đêm đã ngủ năm sáu canh giờ, lúc này lăn qua lộn lại thế nào cũng ngủ không được. Ôn Khách Hành tính toán A Tương hẳn đã nhận được tin tức, tuy rằng không quen nhìn Tào Úy Ninh mao đầu tiểu tử kia, nhưng A Tương ở bên cạnh hắn, so với Bạc Tình Ti trước đây sẽ an toàn hơn chút.

Ngũ Hồ Minh thoạt nhìn sụp đổ, nhưng Triệu Kính kia một khóc một quỳ lấy lui làm tiến, Lưu Ly Giáp hướng đi như trước thành mê, hắn không tin Cao Sùng thực sẽ nhẫn tâm phá hủy nó. Y không thèm để ý Lưu Ly Giáp, không thèm để ý cái gì Võ Khố, nhưng y để ý chân tướng hai mươi năm trước, càng để ý bàn tay thúc đẩy tiềm phục trong bóng tối.

Ôn Khách Hành nghĩ đến nhập thần, bị Chu Tử Thư bắt quả tang.

"Ngồi bên cửa sổ làm chi?" Chỉ tùy tay tìm tòi liền biết y đã ngồi đây hồi lâu, cửa sổ mở không lớn, nhưng trên người y đều đã bị gió thổi lạnh. Chu Tử Thư phủ thêm y phục cho y, biết cản người vô dụng, liền cùng y ngồi.

"A Nhứ, ta muốn đi Long Uyên Các." Ôn Khách Hành bị dạy bảo ân cần vô số lần, cuối cùng học được thẳng thắn thành khẩn muốn cái gì liền nói cái gì. Đáng tiếc yêu cầu mở miệng đề ra liền khiến người vô cùng đau đầu.

Long Uyên Các cơ quan trùng điệp, cứ coi như bọn họ nắm Long Hiếu trong tay cũng không có nắm chắc vạn toàn, dọc đường đi không nói nguy cơ tứ phía, nhưng khó tránh khỏi có điều sơ hở. Chu Tử Thư nào dám tùy ý đáp ứng, chỉ có thể trước dỗ dành người.

Thấy A Nhứ nhìn trái nhìn phải mà nói với y, Ôn Khách Hành cũng chưa từng ép sát, chẳng qua trong lúc rảnh rỗi càng tốn tâm tư suy nghĩ làm thế nào để A Nhứ nhả ra.

Chu Tử Thư sầu tự như ma, gặp phải Ôn Khách Hành vị oan gia này, hắn tiến thoái lưỡng nan.

"Đồ đệ của Tần Hoài Chương!" Diệp Bạch Y vội vã lại đây, "Ta có việc công đạo."

Đây là lần đầu hắn đi vào phòng của Diệp tiền bối, bên trong sạch sẽ, ngay cả điểm nhân khí đều không có.

"Ngươi sợ còn không rõ ràng lắm quá trình bạt đinh lúc trước." Diệp Bạch Y thẳng vào chính đề, "Thất Khiếu Tam Thu Đinh của ngươi tại thể nội dài đến một năm, kinh mạch khô kiệt, nếu trực tiếp rút ra, nội lực mạnh mẽ sẽ nháy mắt xông đoạn kỳ kinh bát mạch của ngươi, vậy liền thần quỷ khó cứu."

Lúc ấy chính mình cơ hồ toàn bộ hành trình mê man, không hề ấn tượng. Chu Tử Thư cảm thấy Diệp tiền bối lúc này đề cập, tất có thâm ý.

"Muốn cứu ngươi, khi rút đinh nhất định phải có người đồng thời lấy nội lực tự thân phong bế nội lực của ngươi, công lực người kia nhất định phải ở trên ngươi." Diệp Bạch Y nhìn tiểu tử trước mặt đã rất nhanh siết chặt nắm tay mặt xám như tro tàn, thầm nghĩ còn tính không ngốc, cũng lười phí võ mồm an ủi, chỉ tiếp tục nói."Ngươi tiểu tử này tuy rằng võ công không đủ, nhưng trong cùng thế hệ, nội lực tu vi miễn cưỡng xếp hàng đầu, về phần tiểu ngu xuẩn kia chỉ có thể coi là tương đương với ngươi."

Phương pháp làm cho người ta tăng lên công lực trong thời gian ngắn không có cái nào mà không phải trả giá đại giới thật lớn, như hắn biết, phần lớn là lấy mệnh chống đỡ, Chu Tử Thư làm sao có thể không động dung.

"Cổ phương kia ta từng thử qua, chính là bởi có chút nắm chắc mới đáp ứng để hắn làm bừa. Nhưng tiểu ngu xuẩn kia cũng không biết là chuyện gì xảy ra, thậm chí ngay cả thể chất đều cải biến." Diệp Bạch Y nghĩ mãi mà không ra.

"Hiện tại mấu chốt chính là, hắn đã không tính là Càn Nguyên, nhưng cũng không có tuyến thể Khôn Trạch nên có. Chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, hắn còn với ngươi... Quả thực hồ nháo! Không có tín hương đánh dấu, sau này nên làm sao bây giờ!"

Khôn Trạch có thai cần tín hương của Càn Nguyên trấn an, bất luận là đánh dấu lâm thời hay đánh dấu vĩnh cửu, tuyến thể đều nhất định tồn tại, nhưng Ôn Khách Hành không có!

"Nếu là không cần..." Lời này cơ hồ bật ra từ kẽ răng của hắn.

"Hắn hiện tại tựa như một chiếc đèn, đĩa dầu mặc dù sắp nhanh thấy đáy, tốt xấu vẫn sáng, ngươi đây là muốn cắt đoạn bấc đèn của hắn, tiểu ngu xuẩn kia há còn có mệnh sống!" Diệp Bạch Y chạy nhanh đánh mất ý nghĩ của hắn.

Như vậy còn không phải là tử cục!

Chu Tử Thư trăm triệu không nghĩ tới, chính mình khi đầu óc mơ hồ nói một câu ngu xuẩn, thế nhưng đẩy Ôn Khách Hành lên tử lộ.

Nhìn hắn hai mắt tan rã, giống như bị rút đi thần hồn, Diệp Bạch Y cuối cùng nói câu tiếng người. "Cổ phương là lúc ta tuổi còn trẻ du lịch đoạt được, nghe nói cùng Thần Y Cốc có chút sâu xa. Truyền thừa của Thần Y Cốc mặc dù đã đoạn tuyệt, nhưng mà năm đó... khi Dung Huyền xây Võ Khố, Âm Dương Sách của Thần Y Cốc có thể cũng thu vào bên trong."

Nghe vậy, Chu Tử Thư giống như lại tìm được chủ kiến, chẳng sợ chỉ có một tia hi vọng, chung quy phải thử một lần.

"Chính là Võ Khố... mở ra cần năm mảnh Lưu Ly Giáp kia." Cả võ lâm đều đang tranh đoạt bí bảo, xem ra chính mình cũng muốn nhúng tay vào.

"Lưu Ly Giáp không vội, cứ để kệ cho bọn họ tranh nhau, chúng ta trước đi xem Long Uyên Các. Cho dù cầm Lưu Ly Giáp, không biết Võ Khố rốt cuộc ở đâu, thì có ích lợi gì đâu."

Chung quy là trốn không thoát một chuyến Long Uyên Các, cũng coi như thỏa ý nguyện của Ôn Khách Hành.

Nếu bọn họ muốn đi, cũng không thể đem Lão Ôn và Thành Lĩnh ném ở chỗ này, chỉ sợ là ngày qua ngày cũng đừng nghĩ ngủ được an giấc.

Chu Tử Thư tâm sự nặng nề, liền tạm thời giao việc đưa thuốc cho Thành Lĩnh, hắn lưu lại cùng thương lượng với Diệp Bạch Y về hành trình kế tiếp nên an bài như thế nào.

Đang cầm tiểu mộc án, Trương Thành Lĩnh gõ cửa đi vào, thấy Ôn Khách Hành đang nằm nghiêng trên giường, dáng vẻ không chính hình giống ngày thường, thấy mình liền cười tiếp đón.

"Tiểu tử ngốc, tại sao là con? Sư phụ của con đâu?"

Còn tưởng rằng Ôn thúc cao hứng nhìn thấy mình chứ, không nghĩ tới vẫn là há mồm ngậm miệng không rời sư phụ.

"Sư phụ hình như cùng Diệp tiền bối có việc thương lượng, sợ người lầm canh giờ uống thuốc." Trương Thành Lĩnh phụng phịu lại có vài phần giống như A Nhứ lúc uy nghiêm. Cậu đẩy chén thuốc về phía trước, thấy Ôn Khách Hành theo bản năng nhíu nhíu mày, lập tức gằn từng chữ nói nói, "Ôn thúc, thuốc phải uống khi còn nóng. Sư phụ công đạo, con phải chính mắt nhìn chằm chằm người uống cho hết."

"Hảo tiểu tử! Khi nào thì học được cầm lông gà làm lệnh tiễn!" Ôn Khách Hành gõ nhẹ trán cậu, ngẫm lại cũng không thể khó xử một đứa bé, đành phải bịt mũi đem thuốc đắng đều nuốt xuống.

Nào biết y vừa mới uống xong, chợt nghe Thành Lĩnh lại nói, "Con còn tưởng rằng ở trong mắt Ôn thúc, lời nói của sư phụ là miệng vàng lời ngọc chứ, không nghĩ tới lại chỉ là lông gà nặng nhẹ không quan hệ."

Mấy ngày liền y bị lão yêu quái nói nghẹn còn chưa tính, tiểu tử ngốc Thành Lĩnh khi nào cũng học thành tấm dáng vẻ miệng lưỡi bén nhọn này. Y thật muốn ỷ vào thân phận của trưởng bối để giáo huấn, nào có thể đoán được y còn chưa mở miệng đâu, tiểu tử ngốc lại bắt đầu rơi kim đậu.

"Ôn thúc..." Nắm ống tay áo y khóc đến vạn phần thê thảm.

"Cha con chết rồi, nhà con không có, Cao bá bá cũng đã chết. Lúc trước nghe mọi người nói sư phụ không còn nhiều ngày tháng, giờ thấy sư phụ tốt lắm, tại sao người lại đã xảy ra chuyện!"

Tiểu tử ngốc đem nước mắt nước mũi đều cọ tới trên người y, y có chút thích sạch sẽ, nhưng bây giờ lại nhịn xuống, đem Thành Lĩnh ôm vào trong ngực, mặc cậu khóc lớn một hồi.

"Con không yêu cầu gì khác, con chỉ muốn cùng sư phụ, cùng Ôn thúc người, chúng ta cùng nhau hảo hảo sống..."

Thanh âm buồn buồn, còn khóc nấc, Ôn Khách Hành đối tiểu tử ngốc này không có nửa điểm mất kiên nhẫn. Y may mắn bao nhiêu, mới lại có thêm một người nhớ đến mình.

Khóc đủ rồi mới nhớ đến mất mặt, Trương Thành Lĩnh lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi, "Ôn thúc, con có thể... sờ sờ hắn sao?"

Ôn Khách Hành ngây người trong nháy mắt, mới miễn cưỡng hiểu được ý tứ trong lời nói của Thành Lĩnh, y dừng hồi lâu mới gật đầu.

Động tác của Trương Thành Lĩnh phá lệ tiểu tâm cẩn thận, cách vải dệt sờ được cũng chỉ có một mảnh bằng phẳng. Cậu mắt choáng váng, hình như sư đệ còn quá nhỏ, căn bản không cảm giác ra hắn tồn tại.

Chu Tử Thư lúc đi vào, buồn bực phát hiện một lớn một nhỏ này đều đỏ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net