Phần 4 ( Ta không thấy gì hết )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dưa hấu đây, dưa hấu vừa to vừa ngọt"

Ôn Khách Hành đang đứng cùng Chu Tử Thư thì chạy lại quầy bán dưa hấu mặt mài vui vẻ tươi cười nhìn những miếng dưa hấu được cắt sẳn.

_ Khách quan ngài thử đi, dưa hấu vừa ngọt vừa ngon.
Ông chủ bán dưa hấu mở lời mời.

_Miếng nào ngọt nhất?
Ôn Khách Hành vén hai vạt áo lên.

_ Đây, miếng này ngọt!

_ Ta lấy miếng to nhất!
Ôn Khách Hành cầm hai miếng dưa hấu lên.

_ Chu trang chủ! Ăn không?
Ôn Khách Hành đưa một miếng đến miệng hắn.

Chu Tử Thư bước lại mặt không cảm xúc xua tay, Ôn Khách Hành mời không ăn nên y đi tiếp vừa đi vừa ăn dưa hấu.

_ Ngọt quá!

_ Khách quan, ngài...ngài chưa trả tiền.
Ông chủ bán dưa kêu Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư lấy tiền từ trong đai lưng ra đưa cho ông chủ bán dưa.

_ Cái này...cái này nữa!
Ôn Khách Hành chỉ tay vào mấy miếng bánh quế hoa đặt trong khay gỗ.

_ Được, cảm ơn!
Ôn Khách Hành nhận lấy bánh từ tay cô bán.

_ Ăn không?
Ôn Khách Hành hỏi hắn, không biết hắn có ăn không mà đi về phía trước.

Chu Tử Thư không nói chỉ đi theo trả tiền cho Ôn Khách Hành.

_ Đa tạ!
Lần này Ôn Khách Hành lại ăn tiếp món nước đường, ăn giống như bị bỏ đói mấy ngày liền.

_ Ôn Khách Hành rốt cuộc ngươi ăn đủ chưa, sao cứ như trẻ con lần đầu được ra chợ vậy?
Chu Tử Thư mặt lạnh.

_ Chu trang chủ muốn nếm thử mùi vị của nó không? ta còn bảo hắn bỏ thêm hai thìa đường vào đó.
Ôn Khách Hành múc một muỗng đưa Chu Tử Thư.

_ Đâu phải tiêu tiền của ngươi, ngươi biết tận dụng hầu bao của ta thật.
Chu Tử Thư đảo mắt.

_Chu trang chủ đừng nhỏ mọn vậy mà, dù sao ta cũng là nương tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng về, nương tử muốn ăn không lẽ tướng công không mua sao.
Ôn Khách Hành phì cười.

_ Trả tiền đây!
Chu Tử Thư đưa bàn tay thon dài ra.

_Chu tướng công ~~!
Ôn Khách Hành đưa bàn tay đụng vào tay kia của Chu Tử Thư gấp lại.

Chu Tử Thư liếc hắn rồi giựt tay ra.

_ Nương tử tiêu tiền của tướng công là chuyện hiển nhiên, aida~~ Chu tướng công không thương Ôn nương tử.
Ôn Khách Hành bĩu môi, mắt long lanh như cún con nhìn hắn.

_ Ế đi đâu nữa vậy, đợi ta.
Ôn Khách Hành lon ton đuổi theo phía sau lưng Chu Tử Thư.

_ Úi! Đau chết ta rồi!
Chu Tử Thư đang đi thi thì dừng lại đột ngột làm cho Ôn Khách Hành không kịp trở tay nên đụng đầu vào tấm lưng kia.

_ Đi không nhìn, mắt để đâu.
Chu Tử Thư quay lại lạnh nhạt nói.

_ Còn không phải ngươi dừng nhanh quá sao, ta là người bị thương đó.
Ôn Khách Hành xoa xoa trán.

_ Ngươi ngồi trong khách điếm đợi, ta đi nguyên liệu và thức ăn.
Chu Tử Thư vất tay áo nói.

_ Được ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngồi đây chờ tướng công về a~~.

_ Đừng hở một tiếng là gọi tướng công.

Sau khi Chu Tử Thư rời khỏi khách điếm thì Ôn Khách Hành lại cảm thấy bầu không khí thật nhàm chán vô vị. Y ngồi đó nghịch cái chung nước trên bàn, chán đến nỗi y nằm ịch xuống bàn suy nghĩ ngẩn ngơ.

_ Ấy! Tiểu mỹ nhân sao lại ngồi đây một mình, hay là đi theo bổn thiếu gia đi, ăn sung mặc sướng sẽ không chịu thiệt thứ gì.
Một nam thanh niên đỗ chừng hai mươi mấy tuổi y phục chỉnh tề nhìn cũng sang trọng, tay phải cầm quạt, đang ngồi bàn đối diện với y tự nhiên đi lại nói những lời làm Ôn Khách Hành không thấy lọt chữ nào vào tai.

_ Lượn xa ta ra một chút! Bổn công tử đây đã có chủ rồi.
Ôn Khách Hành thay đổi thái độ mắt sắc bén nhìn tên đó.

_ Tiểu mỹ nhân xinh đẹp thế này sao lại nói những lời cay độc đó được, ngươi nói đã có chủ rồi nhưng không sao bổn thiếu gia không ngại việc đó.
Nam nhân đó nói lời nào ra cũng đầy biến thái, tay ve vẩy cái quạt.

_ CÚT! Nếu không muốn bị tướng công của ta đánh cho tàn phế.
Ôn Khách Hành mặt lạnh tanh.

_ Tiểu mỹ nhân nếu như ngươi còn như thế nữa ta sẽ không chịu được mất, hay là ta ôm ngươi đi được không.
Nam nhân tiến lại gần hơn, hắn giơ tay mình ra định đụng Ôn Khách Hành.

_ Aaaaaaa......
Nam nhân đó mặt mày tím ngắt, ngón tay hắn bị Chu Tử Thư nắm lại bẻ cong queo một bên.

_ CÚT!
Chu Tử Thư sát khí đằng đằng tay y đã đặt ra sau lưng để rút kiếm, nhưng bị Ôn Khách Hành cản lại y lắc đầu ý nói không muốn hắn giết người ở đây.

_ Ngươi...ngươi là ai dám chen ngang vào chuyện của bổn thiếu gia.
Nam nhân vì đau lùi lại ra sau miệng run run.

_Ấy tướng công ta hơi mệt chúng ta về nhà đi.
Ôn Khách Hành đứng lên kéo vạt áo Chu Tử Thư lôi đi.

Hai người đi ra khỏi khách điếm trong sự ngỡ ngàng của tên nam nhân kia.

_ Sao ngươi không để ta giết hắn.
Chu Tử Thư đứng lại mặt lạnh nói.

_ Aida~~ còn không phải nghĩ cho ngươi, không còn sớm nữa chúng ta về thôi Thành Lĩnh sẽ lo.
Ôn Khách Hành đáp lại ánh mắt lạnh đó là một nụ cười.

_ Ngươi...bị hắn ta đụng chạm vào đâu chưa.
Chu Tử Thư hỏi tiếp.

_ Đụng ta, hắn dám sao? Ngoại trừ Chu tướng công đây ra chưa có nam nhân khác đụng vào nha~~.

_ Đi thôi!

_ Ngươi cầm mấy thứ đó nặng không? Hay ta cầm giúp cho.

_ Không cần.

Chu Tử Thư cứ thế mà đi.

_ Chu trang chủ!
Ôn Khách Hành kêu tên hắn.

_ Chuyện gì?
Chu Tử Thư quay lại nhìn mắt hờ hững.

_ Ta muốn ăn hạch đào.
Ôn Khách Hành nhìn người bán chỉ tay vào cái túi đụng hạt.

_ Lại ăn, ngươi là heo sao?
Chu Tử Thư miệng thì chửi nhưng lại mua cho y một túi hạch đào.

_ Ta biết ngươi sẽ mua mà.
Ôn Khách Hành nhận lấy túi hạt vừa ăn vừa đi.

***
Thành Lĩnh ở nhà đợi nhưng không quên phải luyện công. Cậu nghe tiếng động ngoài vang vào biết chắc là hai người ấy về rồi nên chạy ra đón.

_ Sư phụ sư nương về rồi!

_ Đem đóng đồ này vào trong đi.
Chu Tử Thư đưa nhưng túi đồ cho Thành Lĩnh.

_ Ngươi đi đâu!
Chu Tử Thư nhìn theo dáng lưng người kia.

_ Nấu cơm, định chết đói! À cầm giúp ta túi hạch đào.
Nói rồi y quay người đi nhanh thoát một cái đã không thấy người đâu.

Chu Tử Thư nhìn túi hạch đào rồi vô ý cười một mình, hắn cầm theo túi trên tay đi vào thư phòng.

Ôn Khách Hành và Thành Lĩnh đang trong bếp nấu cơm. Người nhóm lửa nấu cơm, người thì đang chần chừ cầm dao trên tay không dám cắt tiết gà. Tay Thành Lĩnh run rẩy ánh mắt cầu xin sư nương giúp mình. Ôn Khách Hành đứng đó thở dài một hơi.

_ Sư nương...hay người làm đi con...con sợ.
Thành Lĩnh đặt con dao xuống.

_ Ha! Nhóc con tới chuyện chặt đầu gà cũng không biết, sư phụ ngươi dạy gì vậy?
Ôn Khách Hành tay đặt ngay hong.

_ Con...
Thành Lĩnh nuốt xuống một ngụm nước bọt nói.

_ Đi xem cơm ta làm cho, để con làm ngày mai cũng không có cơm mà ăn.
Ôn Khách Hành xoắn tay áo lên, cầm lấy dao cắt tiết gà.

Thành Lĩnh chỉ đành gật đầu đi qua chỗ khác xem y còn cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng, sư phụ thật có mắt nhìn lấy được sư nương cái gì cũng giỏi.

Ở trong bếp hồi lâu thì cũng nấu xong cơm Ôn Khách Hành dọn ra bàn còn Thành Lĩnh thì đi gọi Chu Tử Thư, y lần này không dám đi nữa, y muốn được được ăn cơm toàn viện cũng không thích quỳ dưới đất.

Hôm nay y nấu rất nhiều món nha nào là thịt gà hầm sen, sườn xào chua ngọt, kim ngọc mãn đường (1), bánh quế hoa rễ sen được bày biện trên bàn đợi Chu Tử Thư nếm thử.

Gia đình ba người cùng nhau ngồi ăn cơm vui vẻ trò chuyện.

_ Thành Lĩnh con ăn nhiều vào ta.
Ôn Khách Hành nhu hòa nhìn cậu.

Thành Lĩnh gật đầu, cậu ăn món nào cũng thấy ngon, ăn miếng nào lại muốn ăn thêm miếng nữa, quả không hổ là sư nương.

_ Chu trang chủ ta nấu không ngon sao? Sao huynh không đi.
Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư sao hắn còn chưa cầm đũa mà hỏi.

_ Ừm.
Hắn bắt đầu cầm đũa thưởng thức, Chu Tử Thư nghĩ tại sao lúc hôm qua y ăn đâu thấy ngon mà bình thường, nhưng sao hôm nay lại có cảm giác rất ngon vậy.

***
Ăn cơm xong Thành Lĩnh là người rửa bát, rửa xong thì phải ngủ sớm. Chu Tử Thư thì đang tắm, còn Ôn Khách Hành ngồi ăn cho hết hạch đào mà Chu Tử Thư mua. Sau khi ăn xong y đi lấy một bộ y phục để tắm, y nghĩ chắc Chu Tử Thư cũng tắm xong rồi nên y bước vào. Ôn Khách Hành không ngờ tới là Chu Tử Thư vẫn còn đang tắm, y bước vào một cách thản nhiên.

Ôn Khách Hành đứng khự lại đó nhìn Chu Tử Thư đang tắm không có một miếng vải che lại, y thấy hết, y đỏ mặt quay người đi đến cả nói lấp.

_ Chu trang chủ.....ta...ta chưa thấy gì hết...huynh yên tâm...bây giờ ta ra ngoài ngay.
Ôn Khách Hành chạy tọt ra khỏi chỗ đó.

Chu Tử Thư nhìn y không kịp phản ứng, mài nheo lại. Hắn mặc y phục vào chỉnh chu rồi bước ra. Chu Tử Thư thấy gương mặt đỏ đến bốc hơi của y liền phì cười.

_ Ngươi vào tắm đi!
Nói rồi Chu Tử Thư lướt qua.

_ Chu trang chủ! Ta...ta xin lỗi thất lễ rồi.

_ Ừ!

Chu Tử Thư rời đi, Ôn Khách Hành thở phào mở cửa ra, cởi y phục đi tắm. Ôn Khách Hành sau khi tắm, mặc y phục xong thì quay về sương phòng nghỉ ngơi. Ôn Khách Hành nhìn phía giường thở dài, cảm giác cô quạnh khi ngủ một mình.

________________________________________

(1) kim ngọc mãn đường : Đây là món ăn truyền thống nổi tiếng của tỉnh Quảng Đông với các nguyên liệu gồm bắp, bí đỏ, cà rốt, trứng gà, bún tàu và các loại đậu như đậu hà lan, đậu xanh trộn đều với dấm, dầu, muối, rau thơm... Món ăn tập hợp nhiều loại rau củ đơn giản, đầy màu sắc với tên gọi đầy ý nghĩa, mang theo lời cầu chúc cuộc sống luôn no đủ của người dân. Đây là món ăn đặc sắc đại diện cho ẩm thực Lưỡng Quảng, một trong bốn trường phái của ẩm thực Trung Hoa gồm ẩm thực vùng Lưỡng Quảng, ẩm thực Tề Lỗ - Sơn Đông, Tứ Xuyên và vùng Hoài Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net