Mười lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành sắc mặt tái nhợt được Cố Tương dìu lấy ngồi một bên, trong đôi mắt tràn đầy lo âu nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang tĩnh lặng nằm trên giường. Những ngón tay thon dài âm thầm nắm chặt y phục hai bên bụng, hô hấp hỗn loạn, mím môi chịu đựng nỗi khổ thai động.

     Một chưởng kia của Chu Tử Thư dùng tận tám thành công lực, khiến y bị thương không nhẹ. Huống hồ, y còn đang mang thai, lúc này hiển nhiên đã đại động thai khí, ba thai nhi bất an đấm đá trong bụng, eo lưng cũng nhức mỏi như sắp gãy làm đôi, lồng ngực từ lúc chịu một chưởng vẫn luôn đau rát như bị kim châm, trước mắt từng đợt quay cuồng choáng váng, còn có chút buồn nôn.

     Ngay từ đầu Ôn Khách Hành còn có thể xoa vuốt trấn an hài tử một chút, nhưng theo thời gian trôi qua, y ngay cả để ngồi một chỗ cũng không vững, tâm trí cũng đặt hết trên người phụ thân của hài tử, càng không có dư thừa khí lực để an ủi bọn chúng. Qua loa ăn vào hai viên thuốc dưỡng thai Cố Tương đưa qua, không để ý đến bụng bị hài tử nháo đến biến dạng, một khắc cũng không rời mắt khỏi A Nhứ của y.

     Khi nãy A Nhứ nhìn thấy y thổ huyết đột nhiên khí tức hỗn loạn, biểu tình trở nên vặn vẹo, ôm đầu đau khổ gào thét, mơ hồ nghe được hắn là đang gọi tên y. Ôn Khách Hành lo sợ nếu tiếp tục kéo dài nữa thì hắn sẽ tẩu hoả nhập ma, đành đánh ngất hắn trước. May mắn vừa lúc này Cố Tương kịp thời trở về, còn kéo theo kim bài ngự y trong cung.

     "Lý đại nhân, thế nào rồi? Hắn rốt cuộc là bị gì vậy?", nửa canh giờ sau rốt cuộc thấy được Lý ngự y thở dài một hơi thu châm, Ôn Khách Hành vội vàng hỏi, chỉ là y vừa hơi nhấc người muốn đứng lên liền vô lực ngã ngồi về trên ghế, doạ đến Cố Tương suýt nhảy dựng lên.

     Lý ngự y nhìn quanh, sau đó hạ giọng nói, "Chu đại nhân trúng một loại bí độc, độc này xuất từ hoàng thất. Bất quá tình hình của ngài ấy xem như đã ổn định, phu nhân không cần lo lắng!", hơi dừng lại, dường như suy nghĩ gì đó mới nói tiếp, "Việc này còn phải đa tạ bệ hạ. Là bệ hạ vừa phát hiện Chu đại nhân trúng độc đã lập tức bảo ta mang giải dược đến!"

Ôn Khách Hành nhíu mày nghi hoặc, lời này là có ý gì? Y vòng vo hỏi thêm vài câu.

Lý ngự y nói, Chu Tử Thư trúng một loại độc mãn tính tên là Mộng. Ôn Khách Hành từng nghe qua loại độc này, người trúng Mộng thích ngủ, ở trong giấc ngủ sẽ rơi vào vô số mộng cảnh, thấy được những điều bản thân mong muốn nhất sâu trong nội tâm, dần dần thần trí không còn minh mẫn, đến cuối cùng có một ngày vĩnh viễn lâm vào giấc mộng đẹp, không muốn cũng không thể tỉnh lại. Độc này cơ hồ không lưu lại dấu vết, đến cả bản thân người trúng độc cũng không hẳn có thể phát giác, đại phu bình thường càng không thể nhìn ra chút kỳ lạ nào từ mạch tượng.

Theo lời Lý ngự y, kẻ hạ độc là Tề Vương, mà mục tiêu của Tề Vương, hẳn là Hoàng Đế, chỉ là không biết thế nào hiện tại lại thành Chu Tử Thư trúng độc.

Ôn Khách Hành nghe đến đây chỉ cười nhạt một tiếng, để hạ nhân tiễn Lý ngự y về, sau đó bảo Cố Tương âm thầm đi mời Nam Trữ Vương đến một chuyến.

Ôn Khách Hành đỡ thắt lưng chậm chạp ngồi xuống bên giường Chu Tử Thư, lúc này trong phòng cũng chỉ còn hai người bọn họ. Nhìn tuấn nhan ngủ say yên bình của người kia, lại sờ sờ thai bụng không an phận của chính mình, thân thể vừa đau vừa mệt, tưởng chừng bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, nhưng y không thể gục ngã, ít nhất hiện tại không thể, ít nhất phải chờ đến lúc A Nhứ khoẻ mạnh tỉnh lại.

A Nhứ vừa giải quyết xong một Tấn Vương đã nhảy ra thêm một Tề Vương không thèm che giấu dã tâm bừng bừng, thiên hạ này thật sự là không một ngày an ổn. A Nhứ thân cư cao vị lại nắm giữ trọng binh trong triều, ngày thường không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Hiện tại hắn trúng độc hôn mê, chính là cơ hội tốt cho đám người kia động thủ.

Vả lại, mặc dù nói A Nhứ xem như thân tín bên cạnh Hoàng Đế, một đường phò tá, bình định giang sơn xã tắc, thế nhưng Hoàng Đế cuối cùng là không hoàn toàn tín nhiệm hắn. Từ chuyện trúng độc ngày hôm nay là nhìn ra được, Hoàng Đế rõ ràng có ý thử hắn, nếu không, Tề Vương cũng đã không dễ dàng như vậy liền thành công hạ độc trong cung cấm, hơn nữa Hoàng Đế rõ ràng không có ý định truy cứu chuyện này đến cùng, cũng không biết là nghĩ thế nào.

Còn có một chuyện khác, A Nhứ trúng độc, nhưng hiển nhiên không chỉ có Mộng, mà dược tính của một loại độc khác có lẽ xung khắc với Mộng, nên ban nãy A Nhứ mới có những biểu hiện điên cuồng kia. Nhưng Ôn Khách Hành y lại không tinh thông độc dược, thật sự nhìn không ra manh mối, muốn giải độc cho hắn cũng không biết bắt tay từ đâu.

Trước khi Chu Tử Thư đi Tấn Châu từng nói với Ôn Khách Hành, trong triều này nếu muốn tìm một người hắn có thể tin tưởng, người đó nhất định là Nam Trữ Vương Cảnh Bắc Uyên. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ A Nhứ đã sớm dự đoán trước sớm muộn sẽ xuất hiện tình cảnh này?

A Nhứ, Chu phủ hiện tại nhìn có vẻ yên bình, thực chất nguy cơ khắp nơi, ta phải làm sao mới tốt đây?



__________________



16/01/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net