Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm.

A Tương vừa hâm nóng rượu, liền có một cánh tay vươn ra, trực tiếp cầm lấy bình rượu, dọa A Tương nhảy một cái.

"Chu Nhứ! Hơn nửa đêm ngươi đứng ở trong sân làm gì, muốn dọa chết người ta à!" A Tương tức giận trợn mắt nhìn hắn.

"Ai, như thế sao trời như thế đêm, ta lại bị chủ nhân của ngươi đuổi ra khỏi phòng, chỉ có thể cùng ngươi tiểu nha đầu này uống rượu giải sầu.

Ngươi nói, ta có ủy khuất không?" Chu Tử Thư cố ý đùa A Tương, lắc đầu than thở.

"Ủy khuất cái đầu của ngươi ấy! Nói! Có phải ngươi yêu cầu quá đáng, khi dễ chủ nhân mới bị đuổi ra ngoài?"

"Chậc, tiểu nha đầu, cái tốt không học làm sao......"

"Ta làm sao, Chu Nhứ ta cho ngươi biết, ngươi nếu là dám chết làm cho chủ nhân đau lòng, ta liền kéo ngươi từ đường Hoàng Tuyền lên, bóp chết ngươi!"

A Tương nghĩ nàng bất quá là mấy tháng không ở bên chủ nhân, hai người này lại ngầm ở cùng một chỗ liền hài tử đều có liền tức giận.

Chu Tử Thư bất đắc dĩ cười cười, nói: "Yên tâm đi, ta đã cầm tay hắn, nhất định người già bất tương ly. Ngược lại là ngươi nha đầu này, sao miệng lại lớn như vậy."

"A Tương, ngươi nếu là bóp chết hắn, nhất định ta là người thứ nhất không đồng ý."

Cùng với một tiếng cười khẽ, Ôn Khách Hành từ xa phe phẩy cây quạt đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Thư, còn thuận tay cầm một kiện áo choàng đến, nói với Chu Tử Thư: "Ban đêm lạnh, đừng để bị lạnh, mặc áo choàng đi."

Chu Tử Thư nhìn hắn cười, lại không khoác, chỉ cầm áo choàng bao kín Ôn Khách Hành, sau đó ôm người vào trong ngực, nói: "Như thế này sẽ không lạnh."

A Tương nhìn chủ nhân nhà nàng bị quỷ bệnh lao kéo ngồi lên đùi còn cười hạnh phúc, không khỏi trợn tròn mắt.

Mọi người đang cười đùa, đã thấy Thẩm Thận thất hồn lạc phách đi tới, sau lưng còn có Thành Lĩnh một mặt mờ mịt đi theo.

Ôn Khách Hành thấy biểu tình đó của Thẩm Thận, trong nháy mắt đoán được cái gì, chuyển hướng thành lĩnh, thanh âm mãnh liệt: "Tiểu tử thúi, ngươi nói cho hắn biết?"

"Ta không có, ta không nói, là Thẩm thúc thúc tự mình đoán được."

Thành Lĩnh không ngừng giải thích.

"Ngu xuẩn!" Ôn Khách Hành tức giận đứng lên, ném áo choàng xuống đất.

"Lão Ôn." Chu Tử Thư nhanh chóng đứng lên.

"Ôn công tử, ngươi là Diễn Nhi sao? Cha mẹ ngươi sao rồi?"

Đầu Ôn Khách Hành trong nháy mắt đau đớn vô cùng, quá khứ từng màn hiện lên ở trước mắt, trạng thái chết của cha mẹ hắn càng ngày càng rõ ràng.

Ngẩng đầu lên, hai mắt hắn đỏ rực.

"Cha mẹ ta? A, ngươi cũng có mặt mũi hỏi sao! Một người bị phế bỏ gân cốt, mất đi sự che chở của sư môn, không những phải chịu sự áp bách của võ lâm chính đạo, còn phải tránh sự truy lùng của Quỷ Cốc, chính tà lưỡng áp, còn muốn nghĩa khí cắn răng chịu đựng đến cùng! Che đậy chân tướng cho những người mà hắn coi là huynh đệ, ngươi cảm thấy hắn có thể sống tốt bao nhiêu! Làm sao, chẳng lẽ lại giống như các ngươi, mỗi ngày sống phóng túng dẫn một đám đồ đệ ngốc đi tham gia võ lâm đại hội sao?"

Thẩm Thận hổ thẹn không ngóc đầu lên được, lui lại một bước quỳ trên mặt đất, giống như chó tang lẩm bẩm: "Xin lỗi, xin lỗi."

"Quá trễ, ngươi bây giờ nói những điều này có làm được cái gì, bọn hắn sớm đã chết, không nghe được lời xin lỗi của ngươi! Tất cả đều là hư tình giả ý, đến chậm làm bộ làm tịch!"

Ôn Khách Hành càng nói càng kích động, một trận đầu váng mắt hoa ập tới bụng dưới cũng bắt đầu đau, đưa tay ôm bụng, thân hình lảo đảo muốn ngã.

Chu Tử Thư hoảng hồn, vội vàng ôm người vào trong ngực, thuận khí cho hắn.

Thẩm Thận còn muốn hỏi lại: "Diễn Nhi, cha mẹ ngươi chết như thế nào?"

Không đợi Ôn Khách Hành tái phát bão tố, Chu Tử Thư tức giận đánh một chưởng quát: "Ngậm miệng! Ngươi không nhìn thấy bộ dạng của hắn sao? Ngu xuẩn!"

Chu thủ lĩnh luôn luôn ôn hòa hữu lễ nhìn thấy người trong lòng bị mấy câu tức thành dạng này cũng nhịn không được quát tháo.

"A Nhứ, A Nhứ. Quá trễ, bọn hắn đều đã chết, ngươi biết không?" Ôn Khách Hành đau lòng muốn chết, hai hàng thanh lệ chảy dài trên mặt.

"Ta biết, ta biết, lão Ôn ngươi...... A Hành!!!"

Chu Tử Thư bị Ôn Khách Hành đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi sau đó ngất đi sợ vỡ mật, cái gì cũng không đoái hoài tới ôm người chạy vào trong phòng.

A Tương vội vã chạy vào: "Chủ nhân!"

Chu Tử Thư đặt Ôn Khách Hành ở trên giường, nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe môi, lại run run rẩy chẩn mạch, cảm thấy nhẹ nhõm.

Còn tốt, người không có chuyện gì, chỉ là... Có chút động thai khí.

"A Tương, đi đun một bát thuốc dưỡng thai tới."

Thẩm Thận vừa muốn lại gần, liền bị một câu này của Chu Tử Thư làm sửng sốt, chấn kinh: "Diễn Nhi, Diễn Nhi hắn..."

Chu Tử Thư sốt ruột quay đầu: "Thẩm tiên sinh, ta kính ngươi là người hào hiệp, mới nhịn ngươi đến bây giờ. Diễn Nhi trong miệng ngươi, bây giờ là người của ta, sớm đã không còn liên quan đến thế hệ trước."

"Huống hồ, bây giờ hắn chọn cái tên Ôn Khách Hành, xin tôn trọng lựa chọn của hắn. Còn có, chớ trách ta đường đột, ở trước mặt ta làm người trong lòng ta động thai khí đến ngất đi, ngươi thật to gan."

"Từ nay về sau, ta mặc kệ ngươi bịt mắt bưng tai, trợ Trụ vi ngược cũng được, ta chỉ hi vọng ngươi, đừng xuất hiện ở trước mặt hắn làm hắn khổ sở, Ngũ Hồ Minh các ngươi nợ cha mẹ hắn, nợ hắn còn chưa đủ nhiều sao?

Dứt lời, Chu Tử Thư không lưu bất luận cái gì chỗ trống, nắm thật chặt bàn tay lạnh buốt của Ôn Khách Hành, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thành Lĩnh, thay vi sư tiễn khách!"

Thẩm Thận thất hồn lạc phách cầm kiếm bước ra theo sự ra hiệu của Thành Lĩnh, lại bị A Tương xông lên trực tiếp đuổi ra khỏi cửa.

A Tương nấu xong thuốc bưng tới, Chu Tử Thư nhận lấy, vốn định đút cho Ôn Khách Hành, không biết hắn gặp ác mộng gì, cắn chặt răng, lông mày nhíu chặt, không chịu mở miệng.

Chu Tử Thư thử mấy lần, không còn cách nào đành phải ngậm một ngụm thuốc trong miệng, cúi người xuống, nhẹ nhàng cạy môi Ôn Khách Hành, từ từ đổ thuốc vào.

A Tương ở bên cạnh xấu hổ không dám nhìn, hô to "Chu Tử Thư! Đồ lưu manh lại chiếm tiện nghi của chủ nhân ta!" rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Màn đêm buông xuống, chưa thấy Ôn Khách Hành tỉnh lại, Chu Tử Thư ngồi ở bên giường chăm sóc, cầm tay hắn trực tiếp ngủ thiếp đi.

Đêm nay, Ôn Khách Hành mơ một giấc mộng rất dài, mơ thấy hắn ở Quỷ Cốc được Hỷ Tang quỷ cứu, trở về từ cõi chết, trong mộng chuyển cảnh, tình cảnh phụ mẫu chết thê thảm lại xuất hiện ở trước mắt, dọa hắn mở mắt ra.

Hắn vừa mới khẽ động, Chu Tử Thư liền tỉnh, thấy hắn đã tỉnh, vội vàng đỡ dậy: "A Hành, ngươi đã tỉnh? Cảm thấy thế nào?"

Ôn Khách Hành chống người dậy, lắc đầu nói: "Ta không sao."

Chu Tử Thư đau lòng nói: "Ngươi làm ta sợ muốn chết, hôn mê ròng rã một ngày một đêm, tại sao có thể như vậy, ta thăm dò mạch tượng của ngươi cũng không có gì đáng ngại."

Ôn Khách Hành mỏi mệt tựa đầu ở trên vai hắn: "Bởi vì Mạnh Bà thang."

Chu Tử Thư không hiểu hỏi: "Đó là cái gì?"

"Người vào Quỷ Cốc, trước hết uống xong Mạnh Bà thang, mới có thể triệt để quên mất chuyện cũ trước kia, trở thành ác quỷ."

"Vậy ngươi vì sao lại còn nhớ rõ..."

"Huyết hải thâm cừu, suốt đời khó quên."

"Ngươi thường xuyên đau đầu cũng là bởi vì thế?"

"Ừm."

"Đúng rồi" Ôn Khách Hành nhìn quanh một vòng nói, "Thẩm Thận đâu?"

"Ta đã đuổi hắn đi."

"Ngươi vì sao..." Ôn Khách Hành tức giận.

"Được rồi, ngoan." Chu Tử Thư nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của hắn, đau lòng ghê gớm, "Ta là không muốn để cho hai tay ngươi lại dính đầy máu tươi, chờ ngươi sinh hài tử xong, ta và ngươi đi tìm bọn họ báo thù, có được không."

Ôn Khách Hành có chút bất mãn và oán trách phủi hắn: "Còn không phải do vướng bận oắt con của ngươi. Đồ ngốc, muốn đi cũng là phải đợi ngươi khỏi hẳn lại đi."

Hai người vừa định dính nhau một hồi, A Tương vui mừng hô to: "Chủ nhân! Ngươi tỉnh rồi!"

Dứt lời, tiểu nha đầu bổ nhào vào trong ngực Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư thấy một màn này, thức thời để lại không gian cho hai người chủ tớ bọn hắn.

Ôn Khách Hành lau mồ hôi trên trán A Tương, bóp mũi nàng, cười nói: "Ta không sao, đau đầu bệnh cũ mà thôi."

"Ừm." A Tương trầm thấp lên tiếng.

"Nha đầu, haizz, sao còn khóc." Ôn Khách Hành thấy nước mắt A Tương rơi xuống, nhất thời chân tay luống cuống.

"Ta, hic, ta chính là mừng thay cho ngươi. Ta nhìn thấy Chu Nhứ thực tình đợi ngươi, ta an tâm. Ngươi rốt cục không còn một mình, có người nhà có hài tử, ta, huhuhuhuhuhu"

Ôn Khách Hành vừa cảm động vừa buồn cười ôm tiểu nha đầu khóc lê hoa đái vũ vào trong ngực: "Biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng từ sau khi ngươi đi bên cạnh ta, cho tới bây giờ ta cũng không phải là một người."

Dứt lời sau khi cảm động lại cảm thấy không thích hợp: "Ngươi nha đầu này, hai ta đến cùng ai là chủ nhân, làm sao ta và A Nhứ giống như đem nữ nhi gả đi. Lại nói, Tào đại hiệp đối xử với ngươi không tốt, tên ngốc đó mặc dù khờ, đối ngươi coi như không tệ."

A Tương chôn đầu ở bụng hắn không lên tiếng nửa ngày, sợ hãi xuất ra một câu: "Thế nhưng là, nếu Chu Nhứ và Tào đại ca biết thân phận của chúng ta, sẽ còn đối tốt với chúng ta như vậy sao."

Tay Ôn Khách Hành dừng lại, thở dài nói: "Nha đầu ngốc, A Nhứ hắn đã sớm biết thân phận của chúng ta. Là sau khi ta thẳng thắn, chúng ta mới cùng một chỗ."

"Người chân chính thích ngươi sẽ không để ý quá khứ của ngươi dù không chịu nổi."

"Thật sao?" A Tương nước mắt rưng rưng ngẩng đầu.

"Ta lúc nào lừa ngươi? Tào Úy Ninh ta sẽ đi hỏi thăm rõ ràng, ngươi đừng lo lắng."

"Ừm."

———————————————

Chu Tử Thư ở một bên nhìn Lão Ôn bắt Tào Úy Ninh bảo đảm từ trên xuống dưới mấy lần, mới chịu thả người đi. Ôm eo Ôn Khách Hành vào trong ngực, nhịn không được trêu ghẹo nói: "Ngươi cứ vội vã như vậy, đưa tiễn tiểu nữ nhi của ngươi?"

Ôn Khách Hành dựa vào ngực hắn, nhíu mày nói: "Đây còn không phải là bởi vì ta tín nhiệm cả đời sao."

Chu Tử Thư biết hắn đang lo lắng cái gì, nhân tiện nói: "Yên tâm đi, có ta ở đây, nhất định có thể bảo vệ các ngươi chu toàn."

"Được", Ôn Khách Hành chọc chọc lồng ngực của Chu Tử Thư, "Đợi ngươi chữa khỏi, chúng ta liền quy ẩn sơn lâm, sống như thần tiên."

Chu Tử Thư cười nói: "Một lời đã định."

Một tiếng "Ầm" thật lớn, Thành Lĩnh đầy bụi đất chui ra từ phòng bếp hô to: "Sư phụ! Ôn thúc! Tào đại ca đâu! Ta không biết làm cơm!"

Hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ cười một tiếng, Ôn Khách Hành nhận mệnh đi đến phòng bếp, vừa đi vừa lắc đầu: "Có đồ đệ và nhi tử của ngươi ở, về sau làm gì có những ngày như thần tiên, chỉ còn gà bay chó chạy!"

Chu Tử Thư nín cười đi theo, còn kêu tiểu đồ đệ: "Thành Lĩnh mau tới, làm gì có đạo lý để sư nương của ngươi mang hài tử còn phải vất vả."

Sau một nén hương, sư đồ hai người bị Ôn Khách Hành đuổi ra khỏi bếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net