Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chu Ôn] Thiên Sơn Mộ Tuyết 6 (sinh tử)

Chu Nhứ, tên ngốc cuối cùng cũng biết rằng lão bà mình có (đầu chó)

----------------

Chu Tử Thư nắm tay Ôn Khách Hành, run lên liên tục, người đầy máu, hắn không biết Ôn Khách Hành bị thương ở đâu, hắn nhìn thấy vết máu từ dưới vạt áo chảy xuống.

Chu Tử Thư ngây người nhìn Diệp Bạch Y từ trên trời rơi xuống, trông thấy y đang chạy về phía Ôn Khách Hành, nhìn thấy y bắt mạch cho Ôn Khách Hành, liền nhíu chặt mày, sau đó nhanh chóng nhét vào miệng Ôn Khách Hành một viên thuốc, lại bấm huyệt cho hắn.

Động tác liên tiếp nước chảy mây trôi, Diệp Bạch Y rốt cục thở ra một hơi.

Chu Tử Thư mở miệng, giọng nói mơ hồ run rẩy: "Tiền...Tiền bối, lão Ôn, hắn thế nào?"

Diệp Bạch Y trợn mắt cao hơn trời, ậm ừ nói: "Không sao, may mà ta đến kịp thời, nếu không ngươi chờ một thi hai mệnh, khóc chết đi!"

"Cái, cái gì?"

"Đồ đệ của Tần Hoài Chương, sáu cái đinh đã đánh trúng đầu của ngươi sao? Có thể dùng chút thông minh của thủ lĩnh Thiên Song hồi đó suy nghĩ một chút được không?"

"Ta..."

"Thôi được rồi! Có rảnh nhiều đem đầu óc đặt ở nhà của người..." Diệp Bạch Y dừng lại, như là không biết phải nói như thế nào, "Tiểu ngu xuẩn trên người, hắn nói cái gì ngươi sẽ tin cái đó, thường nói khi yêu là sẽ không có đầu óc.

"Ngài nói cái gì, một, một thi hai..."

"Tiểu ngu xuẩn có con của ngươi! Ngu hết biết, hừ." Diệp Bạch Y vô cùng ghét bỏ.

Chu Tử Thư sững sờ, đại não nhanh chóng trống rỗng, có máu từ dưới thân Ôn Khách Hành chảy ra đầy đất. Ngay lúc đó, hắn sợ đến mức không thở nổi, cố gắng mở miệng hỏi Diệp Bạch Y: "Kia, hắn ... hiện tại..."

Diệp Bạch Y lắc đầu nói: "Người trẻ tuổi bây giờ, thật sự có thể làm được."

Nhìn thấy vẻ mặt ngạt thở của Chu Tử Thư, Diệp Bạch Y vội vàng nói thêm: "Cũng may oắt con mạng rất lớn."

Chu Tử Thư hiển nhiên hít một hơi.

"Về sau phải lưu tâm nhiều hơn một chút, nếu ta không nói, không biết hắn có thể giấu ngươi tới khi nào."

"Ừ." Chu Tử Thư gật đầu hít sâu một hơi, mũi có chút chua xót.

Chu Tử Thư tâm trạng có chút phức tạp, có hài tử là chuyện vui, nhưng lại bị người khác nói ra dưới tình huống này. Để bảo vệ cậu, lão Ôn đã bị thương đến mức không có hình dạng, không bảo vệ được người mình thích, thực sự đáng chết.




Ôn Khách Hành vừa mới tỉnh lại, liền thấy A Nhứ ôm hắn với đôi mắt đỏ hoe.

"A" Ôn Khách Hành vừa động, liền cảm thấy toàn thân đau nhức, bụng dưới đau đớn không quá nặng, vết thương trên vai làm cho hắn nghiến răng nghiến lợi, thật sự là đau đớn.

"A Nhứ ... khụ khụ khụ" Ôn Khách Hành hô một tiếng, liền ho khan.

Chu Tử Thư nhanh chóng đỡ hắn dậy, cẩn thận tránh miệng vết thương của hắn, cho hắn uống miếng nước, "Lão Ôn, thế nào?"

"Không sao, ta rất tốt, không có thiếu tay thiếu chân."

"Vì sao không nói cho ta?"

"Hả?"

Chu Tử Thư nhìn vẻ mặt tái nhợt và phờ phạc của Ôn Khách Hành, đau lòng lại mang một ít oán trách: "Chuyện ngươi có hài tử."

Ôn Khách Hành sững sờ hai giây, sau đó quay sang Diệp Bạch Y: "Lão quái vật, ngươi nói cho A Nhứ?"

Diệp Bạch Y nhếch miệng đầy biểu tượng nói: "Nhìn xuống xem ngươi chảy ra bao nhiêu máu, nếu ta không nói cho hắn, không phải là ngươi làm như không có hài tử trong bụng. Một  cái người mang thai, cả ngày cậy mạnh cái gì. "

"Này, ngươi..."

"Lão Ôn."

"Này, A Nhứ, ta ở." Ánh mắt Ôn Khách Hành hơi lóe lên.

"Ngươi có biết ta hoảng sợ như thế nào khi thấy ngươi ra nhiều máu như thế không." Chu Tử Thư cố nén nghẹn ngào trong giọng nói.

"A Nhứ, ta ..." Ôn Khách Hành cúi người, nhẹ nhàng chạm vào môi Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư hôn lại hắn, đưa tay vào trong quần áo sờ lên bụng dưới của hắn, "Chuyện lớn có hài tử như vậy, sao có thể giấu diếm ta? Ngươi có biết sai."

"Biết rồi, Chu tướng công thật đáng thương." Ôn Khách Hành lôi kéo ống tay áo của Chu Tử Thư, hai hàng lông mi nhỏ như rẻ quạt chớp chớp nhìn hắn.

Chu Tử Thư hôn lên trán Ôn Khách Hành, bóp da thịt mềm mại trên eo hắn, nói: "Về sau, đến lượt ta bảo hộ ngươi. Ta không có bản lĩnh nào, vẫn có thể bảo vệ vợ con."

"A Nhứ ~, đồ lưu manh." Vành tai của Ôn Khách Hành có chút đỏ lên.

Hắn chớp mắt mấy cái, nhìn xung quanh và hỏi Chu Tử Thư, "A Nhứ, tiểu tử ngốc Thành Lĩnh đâu?"

Chu Tử Thư: ............

Nội tâm của Diệp Bạch Y: Cuối cùng cũng có người nhớ tới hỏi đứa nhỏ này. . .

------------------------

"Sư phụ và Ôn thúc sẽ không có việc gì, bọn họ nhất định sẽ tới cứu ta." Nội tâm Thành Lĩnh không ngừng niệm, một tiếng nổ vang trời, cuối cùng hai người mà hắn đang nghĩ tới đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

chỉ có điều......

Thành Lĩnh không nói được nên chỉ có thể nhìn Sư phụ của mình với ánh mắt vô cùng khẩn thiết: Sư phụ! Tại sao lại bế Ôn thúc kiểu công chúa, quần áo từ trên trời bay phấp phới, đặt Ôn thúc xuống, lại dìu y ngồi xuống, Ôn thúc mặc dù bị thương nhưng nhìn cũng không mảnh mai được không? ? Có một cây kim lớn cắm vào đầu đồ đệ của ngươi aaaaa!

Hai người hoàn toàn chìm đắm trong tình nồng ý mật, Chu Tử Thư một cước đá bay Long Hiếu, nhìn thấy tiểu đồ đệ không sao cả, liền vui vẻ yên tâm.

Hoàn toàn không chú ý tới tại sao đồ đệ của hắn không thể nói chuyện, di chuyển hay đứng dậy. Toàn bộ lực chú ý đều ở trên lão Ôn nhà hắn có thoải mái hay không.

Cho đến khi Diệp Bạch Y tùy ý lấy ra cây kim dài hai ngón tay trên đầu Thành Lĩnh.

"A!" Thành Lĩnh rống lên vì đau, bật dậy.

"Thành Lĩnh? Ngươi sao vậy?" Chu Tử Thư bị hắn làm cho giật mình, sững sốt nói.

"Sư phụ!" Thành Lĩnh cực kỳ ủy khuất.

Ôn Khách Hành ngồi một bên quan sát toàn bộ quá trình, nhịn không được cười ra tiếng.



Nhìn thấy Thành Lĩnh bình an vô sự, Chu Tử Thư trong lòng buông lỏng, bốn người đi vòng vèo dọc theo con đường bí mật của Long Uyên Các, cuối cùng cũng tìm được Long Lão Các Chủ.

Xương tỳ bà của Long Lão Các Chủ bị xiềng xích xuyên qua, không thể cử động, ngồi quỳ trên một đống đồ bẩn thỉu, quần áo tả tơi, tóc hoa râm, thân ảnh gần đất xa trời, cảnh già thê thảm mười phần.

Ôn Khách Hành che ngực, mùi hôi thối xộc thẳng lên mũi khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Chu Tử Thư nhíu mày, dặn dò Thành Lĩnh chăm sóc Ôn thúc, một mình chạy về phía trước, vội vàng hô một tiếng: "Long bá bá!"

Long Tước cơ hồ run lên, lỗ tai giật giật, chậm rãi ngẩng đầu, dùng sức mở to hai mắt đục ngầu, hỏi: "Tử Thư? Là Tử Thư sao?"

"Vâng, ta là Tử Thư, Long bá bá."

"Không ngờ trong phần đời còn lại, còn có thể gặp lại đồ đệ của cố nhân, thật may mắn làm sao, hahahaha." Đôi mắt hỗn loạn của Long Tước hiện lên một tia vui mừng đã mất từ ​​lâu.

"Tử Thư, hôm nay ngươi tới đây là muốn hỏi Long bá bá chuyện gì."

"Long bá bá, lần này đến đây để làm rõ ràng chuyện kho vũ khí cùng lưu ly giáp năm đó. Cao minh chủ, Trương đại hiệp, và nhiều người đã chết thảm vì điều này. Bầy quỷ Thanh Nhai sơn nhập thế, lại gây lên những trận gió tanh mưa máu, trên giang hồ không ngừng tranh chấp, lòng người bàng hoàng, tất cả chủ vì ba chữ, Lưu Ly Giáp."

"Lưu Ly Giáp đâu có công dụng gì, nó chỉ là một thanh khóa. Không có chìa khóa của Dung huynh, không ai có thể mở cửa kho vũ khí." Long Tước bất lực lắc đầu.

"Chìa khóa?" Chu Tử Thư nghi hoặc khó hiểu, nhưng dư quang nhìn thấy Ôn Khách Hành siết chặt nắm đấm, hai mắt lại đỏ bừng.

Trái tim thắt lại, vội vàng đến bên cạnh Ôn Khách Hành, nắm chặt tay hắn.

Dưới sự không buông tha của Diệp Bạch Y, không ngừng ép hỏi, Ôn Khách Hành rốt cục nổi giận. Hắn đột nhiên đứng lên, tức giận nói: "Lão quái vật! Người khác không muốn nói, ngươi còn hỏi cái gì!"

"Liên quan gì tới ngươi! Thiên tân vạn khổ chạy đến đây tìm chân tướng, còn bị thương, lại không muốn biết?"

"Ngươi có biết hay không cái gì gọi là thừa hứng mà đến, mất hứng mà về? Ta làm sao liền không muốn biết!" Lồng ngực Ôn Khách Hành chập trùng, tiến lên muốn đánh một trận với Diệp Bạch Y.

"Lão Ôn!" Chu Tử Thư nhìn trạng thái của y, cưỡng ép đem đầu y ấn vào trong lồng ngực của mình, vỗ nhẹ vào lưng hắn, "Bình tình một chút, ta ở đây, không có việc gì."

Ôn Khách Hành ôm eo hắn, gối đầu lên vai hắn, toàn thân bỗng chốc giống như bị rút hết khí lực.

"Ta nhất định phải biết Dung Huyễn chết như thế nào, ta là sư phụ hắn!" Diệp Bạch Y nói một câu khiến tất cả mọi người có mặt ở đây kinh ngạc.

Ôn Khách Hành chậm rãi ngẩng đầu, siết chặt tay Chu Tử Thư, tựa ở trong ngực hắn, nghe Long Tước chậm rãi nói ra chân tướng.

Giang hồ nổi sóng gió, lòng người hoang mang rối loạn, chân tướng về kho vũ khí quấy lên vô số gió tanh mưa máu, bị một lão giả ngày giờ không còn nhiều kể lại.

Chu Tử Thư càng nghe càng kinh hãi, nắm chặt bàn tay Ôn Khách Hành, thế nhưng lòng bàn tay kia sớm đã ướt đẫm mồ hôi.

Khi nói về trải nghiệm bi thảm của vợ chồng Thánh Thủ Chân Như Ngọc, Chu Tử Thư cảm thấy trên vai mình ướt nhòe, Ôn Khách Hành dựa vào người hắn, chăm chú cau mày, hai hàng nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt.

Vào khoảnh khắc chớp nhoáng và đá lửa, cơ thể Chu Tử Thư đông cứng lại. Một lời giải thích cực kỳ khó có khả năng về thân phận của Ôn Khách Hành bùng nổ trong tâm trí hắn như pháo hoa, và đóng băng.

"Thì ra ... Như thế sao, lão Ôn thật ra là ..." Chu Tử Thư nghĩ như vậy, trong lòng đau nhói đến suýt chút nữa thở không ra hơi.

Hóa ra cuộc đời lão Ôn bi thảm như vậy, những năm này, hắn tột cùng làm sao vượt qua được a ...

Chuyện hai mươi năm trước, chân tướng cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng, tư vị trong lòng mỗi người mỗi khác.

Một đời của Long Tước dừng lại tại ngày này, sau khi mọi người chôn cất lập bia, Diệp Bạch Y bỏ đi, Chu Tử Thư đẩy Trương Thành Lĩnh ra, ổn định lại tâm thần, nói với Ôn Khách Hành, "A Diễn."

Cơ thể Ôn Khách Hành run lên, quay đầu lại, giọng nói có chút mất tự nhiên: "A Nhứ, ngươi hỗn kêu cái gì vậy?"

"Thánh thủ Chân Như Ngọc vốn họ Ôn, chữ "Diễn" tách ra, không phải liền là "khách" sao? Sư đệ, ngươi xác định không nói cho ta sự thật?"

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành bằng ánh mắt sáng ngời mà kiên định.

Lúc này, Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn giống như ánh sáng mặt trời xuyên thấu, làm cho hắn không đường thối lui. Đôi mắt đẹp nhuốm lên một chút hoảng sợ.

Hắn quay người muốn chạy, nhưng một đôi tay ấm áp đã ôm chặt lấy hắn.

------------------------

Báo trước chương kế tiếp: Lão Ôn quay ngựa, A Nhứ online dỗ lp khóc ~ ngày mai đăng, mua~

Xin lỗi các bảo bối, bản nhân bị cảm nặng gần 1 tuần rồi, thực sự không có tâm tư viết văn đăng muộn thật có lỗi huhuhu (ps: sự thật nói quá dài dòng, khó giải quyết, tha thứ cho ta qua loa)

Nhân tiện muốn hỏi có lão sư nào có phổ đàn tranh của bài "Thiên Nhai Khách" không, ta muốn luyện tập nhưng không có thời gian để kiếm phổ, có thể cho ta bài có sẵn được không? Ta Khang Khang tạ ơn Lao Tự nhóm

★土匪上山: cảm giác chương này tui dịch không được mượt mà lắm, có lẽ do thời gian bỏ ra để chuyên tâm dịch quá ít. Cảm ơn vì đã ủng hộ 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net