Sinh tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A... A Nhứ..."

Ngày xưa Quỷ Cốc cốc chủ Ôn Khách Hành phong lưu vui vẻ giờ đây lại vô lực nằm ở trên giường từng đợt run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, y dùng hết khí lực toàn thân vươn ra một tay, muốn bắt lấy ánh sáng trong sinh mệnh của mình.

Có phải vậy không? Hóa ra ta vẫn không hợp thời...

Ôn Khách Hành đã chịu đau như vậy suốt năm canh giờ, từ sáng đến tối y ở trên giường khổ sở giãy dụa, lúc này đã có chút tinh thần hoảng hốt cho rằng mình lại trở lại dưới gốc cây đại thụ nơi Quỷ Cốc kia, chung quy, y vẫn không thể đợi được ánh sáng của mình.

"Lão Ôn! Lão Ôn tỉnh lại! Đừng ngủ!" Một thanh âm vội vàng lại gọi lại ý thức đang tan rã của y, Chu Tử Thư nhẹ nhàng cầm lấy tay Ôn Khách Hành dùng sức đến co run rẩy, nghiễm nhiên đã hoảng hốt không biết phải làm thế nào cho phải.

"Đại Vu! Tại sao đứa trẻ vẫn chưa đi ra vậy? Lão Ôn hắn rất đau."

"Tử Thư, trước tiên ngươi hãy bình tĩnh một chút, y sinh đây là đứa con đầu lòng, lại lấy tử mang thai, bản thân so với người thường sẽ khó khăn hơn, hiện tại không có chảy máu, tình huống trước mắt coi như ổn định. Ngươi cũng không cần quá gấp gáp."

Chu Tử Thư nghe xong thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mắt lại thấy A Hành của hắn khổ sở chịu đựng đau đớn trong thời gian dài như vậy, cho dù có kiên định đến đâu cũng không được. Hắn hiện tại chỉ chờ đứa nhỏ trong bụng sinh ra, bắt lấy mông nó đánh một trận trút giận, đứa bé này tra tấn ái nhân của hắn lâu như vậy.

"Tử Thư, trước tiên cho Ôn huynh ăn một ít đi, thừa dịp y còn chưa tiến vào quá trình sinh chính thức, nếu không lát nữa không có thể lực sẽ khó sinh hơn."

"Hắn có thể nuốt xuống được sao?" Chu Tử Thư vừa lau mồ hôi lạnh cho Ôn Khách Hành phảng phất như vĩnh viễn cũng không lau hết vừa hỏi. Mấy canh giờ này, lúc mới bắt đầu Ôn Khách Hành còn có thể nói cười tự nhiên, lúc bụng bắt đầu co rút y sẽ khẽ nhíu mày nhịn đau, về sau theo trận đau càng ngày càng kịch liệt, ngay cả nước cũng nuốt không nổi, uống không đến nửa khắc sẽ nôn ra (1 khắc= 15p), hễ mà nôn là nôn không ngừng khiến Chu Tử Thư sợ tới mức thất kinh liền cái gì cũng không dám đưa cho y ăn.

"Nếu không ăn càng không có khí lực sinh hài tử ra, thai nhi ở trong bụng y càng lâu, y sẽ càng thống khổ." Nói xong không đợi Chu Tử Thư trả lời liền phân phó thị nữ ngoài phòng đi nấu chút cháo dễ ăn, đặc biệt dặn dò cắt một củ sâm dự phòng.

Bên ngoài phòng, mọi người tụ tập ở bên ngoài. Trong mắt Chu Tử Thư bên trong lại chỉ có cái người đang cuộn mình chịu đau trên giường, hắn còn nhớ rõ lúc mới gặp Ôn Khách Hành, y mặc một bộ thanh sam, mặt mày tựa như có tinh quang lưu chuyển, nhưng lúc này trong đôi mắt ấy chỉ có đau đớn vô tận cùng nước mắt sinh lý khơi dậy.

"Lão Ôn có thể nghe thấy ta nói không? Ngươi có thể nói chuyện với ta không? Ta ở đây, ta đang ở đây với ngươi." Chu Tử Thư cẩn thận đem mái tóc của y bị mồ hôi lạnh ngâm thành từng kết lớn, nhỏ giọng nói chuyện bên tai y, hy vọng không để Ôn Khách Hành rơi vào mê man, hắn cảm giác lúc này hắn đặc biệt tàn nhẫn, giống như ác ma không ngừng kéo ái nhân trở về từ vực sâu thống khổ.

"A... A Nhứ... Đừng..."

"A... làm sao vậy lão Ôn! Ngươi đau ở đâu?"

"Đừng... Đừng sợ... A Nhứ..." Còn chưa đợi Ôn Khách Hành nói xong, lại một đợt trận đau mãnh liệt bao phủ lấy y, y cảm giác mình giống như sắp không thở nổi, Ôn Khách Hành thở hổn hển, bàn tay cấu chặt lấy đệm giường dưới thân cũng gắt gao quặn chặt hơn, hết lần này tới lần khác còn lưu lại một tia ý chí muốn không làm lau đau tay A Nhứ cuat y.

"Ha... Ha... A..." Chờ đợt đau đớn này qua đi, Ôn Khách Hành cả người lại giống như từ nước vớt lên.

"Tử Thư, ngươi cho y ăn chút gì đi, thừa dịp hiện tại còn chưa đau lắm, ta ở bên ngoài chờ, có tình huống liền gọi chúng ta." Đại Vu biết tuy rằng hiện tại Ôn Khách Hành ý thức tan rã, nhưng dù sao tâm cao khí ngạo, nhất định là không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dáng chật vật này của y, vì thế liền để cho hai người bọn họ ở một mình một phòng. Trước khi đi hắn lại kiểm tra cung khẩu của Ôn Khách Hành một chút, mặc dù đau đã được mấy canh giờ nhưng tiến độ mở cũng không lạc quan, khó khăn lắm mới có thể mở được bốn ngón, mắt thấy trời đã tối rồi. Hắn nghĩ, tối nay nhất định là một đêm bất an. Đại Vu lặng lẽ đóng cửa lui ra ngoài.

"Lão Ôn, chúng ta ăn chút gì đó có được hay không, ăn xong mới có khí lực đem đứa nhỏ sinh ra."

Ôn Khách Hành mang thai vô cùng gian nan, người thường năm sáu tháng liền không nôn nữa, y lại đến tháng bảy vẫn không ngửi được mùi vị quá nặng, hiện tại lại phải sinh, thai nhi di chuyển đi xuống phía dưới không áp bách dạ dày nữa, ngược lại làm cho y có chút khẩu vị. Y cũng hiểu được quá trình sinh của mình chậm chạp, vạn nhất cuối cùng thật sự không còn khí lực, hậu quả nhất định là không thể tưởng tượng nổi, không bằng thừa dịp hiện tại không đau đớn ăn nhiều một chút. Nghĩ như vậy y liền muốn chống đỡ thân thể, nào biết chính mình đau hồi lâu đã sớm không còn khí lực, không có di chuyển được vài phần nào, ngược lại lại phạm vào chỗ đau khiến người nghiêng ngã về phía mép giường. Chu Tử Thư đang cầm đồ từ trong hộp thức ăn ra nhìn thấy một màn này, hắn cơ hồ mắt gần như nứt ra, giống như bay tới đón lấy thân thể Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư cẩn thận dàn xếp cho Ôn Khách Hành, bảo y hơi nghiêng người, như vậy vừa có lợi cho việc ăn uống, lại không đến mức bị bụng to đè nén đến mức không thở nổi.

Cháo nấu nhuyễn, lúc bưng tới vừa vặn độ ấm đủ, Chu Tử Thư nhẹ nhàng múc một thìa đưa tới bên miệng Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành lúc này còn chưa đến đợt đau đớn tiếp theo nên cũng phối hợp ăn vài miếng. Không đợi Chu Tử Thư tràn đầy vui mừng đút thìa tiếp theo, cơn đau của Ôn Khách Hành lại đến đúng như dự định. Người trên giường nghiêng đầu đi, thân mình phát run, cổ họng đè xuống vài tiếng rên rỉ. Ôn Khách Hành dùng sức nắm lấy góc áo của Chu Tử Thư phảng phất như muốn từ đó lấy được sức lực. Lần này cơn đau đến vừa đột nhiên vừa mãnh liệt, Ôn Khách Hành cảm giác trong bụng mình đã long trời lở đất, trong cổ họng nôn khan truyền đến, y dùng hết khí lực toàn thân nhào tới bên giường khụ một tiếng phun ra kèm theo đo slaf ho khan kịch liệt. Cháo vừa rồi ăn được có mấy miếng bây giờ đều trộn lẫn với nước sạch đều bị nôn hết ra, vốn là chưa từng ăn cái gì nên Ôn Khách Hành nôn không thể nôn ra được lại vẫn không ngừng nôn khan. Chu Tử Thư dùng sức ôm Ôn Khách Hành làm cho y không từ bên giường rơi xuống, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve lưng y àm dịu cơn khó chịu của y, trong lòng một mảnh chua xót.

Chu Tử Thư cảm thấy tựa như qua một thế kỷ, Ôn Khách Hành rốt cục không hề nôn nữa, y bây giờ ngay cả khí lực rên rỉ cũng không có, ở trên giường đứt quãng thở hổn hển, ánh mắt lại còn cố chấp nhìn về phía Chu Tử Thư, phảng phất như đang cùng hắn xin lỗi. Chu Tử Thư nhìn không được y như vậy, vì thế nhẹ nhàng vỗ lưng y: "Lão Ôn, nếu quá mệt thì ngủ một lúc đi, không sao, ta vẫn luôn ở chỗ này bồi ngươi, khi ngươi tỉnh lại, người ngươi thấy đầu tiên vẫn sẽ là ta."

Ôn Khách Hành cố gắng mở to hai mắt rốt cục lại chậm trãi khép lại, ngón út lại còn câu lấy tay Chu Tử Thư không buông ra. Lúc Đại Vu tiến vào kiểm tra, Ôn Khách Hành đã đau đớn qua mấy lần, hiện tại Chu Tử Thư đang nằm trên giường nhẹ nhàng ôm người lại trong ngực. Thấy Đại Vu muốn đến kiểm tra, Chu Tử Thư nhẹ nhàng xuống giường, nhường chỗ cho hắn.

"Tình huống vẫn không tốt lắm, quá trình sinh quá chậm, nếucứ tiếp tục như vậy có thể sẽ bị khó sinh."

Nghe được hai chữ khó sinh, Đầu Chu Tử Thư nổ tung, cả người đều hoảng hốt: "Cái gì?! Đại Vu, ngươi hãy cứu y! Y không thể có việc gì..."

"Không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào ngoại lực đẩy nhanh quá trình sinh nở, ngươi đỡ y đứng lên đi lại một chút, thai thủ nếu lại không phá nữa thì sẽ nguy hiểm."

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành giãy dụa trên giường, cảm giác lòng mình đều tan nát, lần đó đang ở trong viện ngắm hoa, ngẫu nhiên nhắc tới tiểu hài tử, ai ngờ Ôn Khách Hành thật sự vụng trộm ăn Mang Tử Đan, trải qua muôn vàn khó khăn muốn sinh cho hắn một đứa con. Người nằm trên giường mặt như giấy vàng, vẻ mặt đều là mồ hôi lạnh đau đớn, trong cổ họng đè nén rên rỉ như có như không. Phảng phất như nghe được lời Đại Vu nói, y cố sức nhìn về phía Chu Tử Thư, ánh mắt tan mơ hồ lại cố chấp. Chờ trận đau này qua đi, Chu Tử Thư nhẹ nhàng dán vào bên tai hỏi y: "Lão Ôn, hiện tại đứa nhỏ gặp chút khó khăn, chúng ta phải xuống giường đi lại một chút để cho nó mau ra, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ vẫn ở bên cạnh ngươi, sẽ không để cho ngươi ngã xuống, ngươi đau thì chúng ta dừng lại, được không?"

Ôn Khách Hành nhẹ nhàng dán mặt lên Chu Tử Thư, gật gật đầu.

Đối với Ôn Khách Hành hiện tại suy yếu vô lực mà nói thì xuống giường là một chuyện khó khăn. Chu Tử Thư nhẹ nhàng đỡ y ngồi dậy, sau đó để một chân Ôn Khách Hành xuống. Ôn Khách Hành cũng phối hợp dùng sức, tuy rằng rất nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn thành công ngồi ở mép giường. Chu Tử Thư cố gắng chống đỡ thân thể người trong ngực, muốn lôi kéo y đứng lên. Ai ngờ vị trí thay đổi làm cho bụng Ôn Khách Hành đột nhiên rơi xuống, y cảm giác xương trong người mình đều bị chống đỡ đến nứt ra, một trận đau đớn như xé rách từ trong bụng truyền đến toàn thân, y cố sức thở dốc, nếu không phải Chu Tử Thư liều mạng lôi kéo y, y nhất định sẽ nhịn không được mà ngã xuống.

"A... A Nhứ... Đi... Để nó... A... Nhanh..." Ôn Khách Hành sau khi chậm lại liền thúc giục Chu Tử Thư dẫn mình đi một chút, đau một thời gian dài như vậy, nội tâm y cũng bắt đầu lo lắng, sợ mình không sinh được đứa nhỏ này. Cho dù lúc này trong bụng vẫn là trướng đến lợi hại thì y cũng phải cố sức di chuyển cước bộ về phía trước.

Thời gian trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở dốc của Ôn Khách Hành khi bụng co lại tạm thời thì đều là giọng rên rỉ. Sau khi gian nan đi vài vòng, Ôn Khách Hành đột nhiên dừng lại, y gắt gao bắt lấy y phục trước ngực Chu Tử Thư mà muốn khống chế không được mà trượt xuống đất. Chu Tử Thư vội vàng chống đỡ thân thể y, Ôn Khách Hành thuận thế vùi đầu vào trong ngực Chu Tử Thư.

"Đau quá... A... Đau... A... A Nhứ.." Chu Tử Thư cảm giác được người trong ngực kịch liệt run rẩy đau đến không ngừng trượt xuống đất, sợ tới mức hắn vội vàng gọi Đại Vu bên ngoài tiến vào. Đại Vu vừa tiến vào liền thấy một vũng nước trong trên mặt đất, nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra" "Mau đỡ y lên giường, thai thủy vỡ rồi."

Chu Tử Thư vốn định ôm Ôn Khách Hành lên giường, ai ngờ vừa đụng phải thắt lưng đã khiến y đau đến kêu lên tiếng đau đớn, không còn cách nào chỉ có thể để cả Đại Vu cùng đỡ bên sườn kia của Ôn Khách Hành, kéo người gian nan đến bên giường. Người đụng phải giường, Ôn Khách Hành liền không ngừng dùng sức kéo chăn dưới thân, mồ hôi lạnh nhất thời kích động lại tuôn ra, lại còn theo bản năng gắt gao cắn răng không để cho mình quá mức thất thố kêu rên thành tiếng.

Thật sự là một kẻ ngốc, Chu Tử Thư nghĩ thầm, ngốc đến mức không thể ngốc được nữa, nơi này là nhà hắn có thể tùy ý làm bậy, cũng không phải là nơi Quỷ Cốc ăn thịt người không nhả xương kia, đè nén mình như vậy làm gì. Vì thế hắn vừa lau mồ hôi cho Ôn Khách Hành vừa tinh tế hôn y, từ lông mày nhíu chặt đến đôi mắt bởi vì đau đớn mà tan rã, lại hơi dùng sức cạy mở đôi môi khiến y tự giác gắt gao cắn, không ngoài dự liệu nếm được mùi máu tươi trong đó.

"Ôn Khách Hành, ngươi nghe đây, nơi này là Tứ Quý sơn trang, Chu Tử Thư ta là ái nhân của ngươi, ở chỗ này ngươi có thể đau, có thể khóc, có thể không cần cậy mạnh, mặc kệ ngươi cường đại hay yếu đuối, ta đều sẽ yêu ngươi, chúng ta đều yêu ngươi. Ngươi có nghe thấy ta nói không? Ôn Khách Hành!" Chu Tử Thư khi nói lời này hơi nâng cao âm lượng, kéo Ôn Khách Hành đang đắm chìm trong thống khổ trở về, y bắt đầu phảng phất như không thể lý giải ý tứ trong lời nói của Chu Tử Thư, mờ mịt nhìn về phía hắn, sau đó y nhẹ nhàng nở nụ cười, mở miệng đã đóng chặt tiết ra một tiếng rên rỉ nhỏ: "Ừm..."

"A Nhứ... Ta... Ta rất đau...."

Không còn đè nén cảm xúc của mình nữa, Ôn Khách Hành liền một phát không thể vãn hồi, y tựa vào trong ngực Chu Tử Thư, khó chịu vừa kêu đau vừa không ngừng run rẩy. Rõ ràng là yêu cầu của Chu Tử Thư, hiện tại hắn lại đỏ hốc mắt, ái nhân chịu khổ, hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể không ngừng an ủi y, hôn y, nắm chặt tay y. Sau khi thai thủy vỡ, quá trình sinh rõ ràng tăng nhanh, lại đau khoảng một canh giờ, cung khẩu của Ôn Khách Hành rốt cục mở ra toàn bộ, trong lòng mọi người đều tạm thời nới lỏng một chút.

Đại Vu sau khi kiểm tra nhìn về phía Ôn Khách Hành liền gấp gáp: "Ôn huynh, huynh không thể ngủ, hiện tại chúng ta nghỉ ngơi một hồi, lúc sau lại đau huynh liền dùng sức đẩy xuống phía dưới, đứa nhỏ lập tức sẽ đi ra, hiểu không?"

Sau khi thai thủy vỡ, đau đớn cơ hồ không còn khoảng cách. Ôn Khách Hành hiện tại mệt đã nói không nên lời chỉ nhẹ nhàng gật đầu, biểu hiện mình nghe được. Mọi người đều nghĩ rằng đau khổ sắp kết thúc, nhưng thực ra là nỗi đau thực sự lại bắt đầu."

"A..." Ôn Khách Hành theo đau đớn dùng sức xuống dưới, y lúc này đã không biết mình đau ở chỗ nào, phảng phất lục phủ ngũ tạng đều bị nghiền ép qua, khí lực của y không đủ, không bao lâu liền hết sưc. Sau vài lần qua lại, Đại Vu cảm giác lực co thắt tử cung đã chậm lại, đứa nhỏ lại còn kẹt ở trong đường sinh không có đi xuống.

"Chu Tử Thư! Ngươi ôm y đi, đừng để y lộn xộn! Ta sẽ đè bụng y! Đứa bé gặp nguy hiểm rồi!" Chu Tử Thư cảm giác mình sắp không thở nổi, hắn không dám tưởng tượng được, hiện tại chỉ mới vừa có chạm vào bụng Ôn Khách Hành đã đau lắm rồi, làm sao có thể chịu đựng được lực ép lớn như vậy nữa, hắn rốt cục nhịn không được rơi một giọt lệ, ngồi ở phía sau Ôn Khách Hành đè lên thân trên của y."

"A..."

Đại Vu tìm đúng vị trí, hai tay đè xuống, Ôn Khách Hành nhất thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nửa người trên thậm chí không khống chế được muốn uốn cong, Chu Tử Thư gắt gao ôm lấy thân trên của y, nước mắt rốt cuộc không ngừng được.

"Không muốn... A Nhứ... Cứu ta..." Ôn Khách Hành thần chí đã không còn thanh tỉnh, bắt đầu đau đến hồ ngôn loạn ngữ, y một hồi cho rằng mình còn đang chịu cực hình trong Quỷ Cốc, một hồi lại cảm thấy mình đã chết, hiện tại ở địa ngục bị vạn Quỷ cắn nuốt. Mau đến cứu ta đi, A Nhứ ta sắp không kiên trì được nữa... Nhưng A Nhứ của y không cứu được y. Mắt thấy Đại Vu lại nhét một mảnh sâm vào miệng Ôn Khách Hành, hắn cắn răng kéo Ôn Khách Hành từ trong hỗn độn trở về, đứa nhỏ đã sắp đi ra, nhưng Ôn Khách Hành chính mình không có khí lực, chỉ có thể dựa vào ngoại lực đẩy. Đại Vu lại một lần nữa làm động tác giống nhau.

"A a a a a!" Ôn Khách Hành đau đến quay cuồng trên giường, Chu Tử Thư cơ hồ muốn không đè nén được y.

"Đầu đứa trẻ ra rồi! Mau dùng sức!!" Ôn Khách Hành trong lúc hoảng hốt nghe thấy lời của Đại Vu, buông tay đang nắm chặt với Chu Tử Thư ra, run rẩy vươn về phía bụng. Chu Tử Thư còn không biết y muốn làm gì, vội vàng định bắt lại lại thấy y dùng hết khí lực toàn thân gắt gao đẩy bụng xuống dưới, khuôn mặt trắng bệch nghẹn đỏ bừng, môi đều có chút xanh tím, mồ hôi lạnh nhất thời theo mặt chảy xuống.

"Aaaaaaaaa!!!!!" Theo một tiếng kêu rên không ngừng, Ôn Khách Hành cảm thấy thân thể buông lỏng, nhất thời mất đi ý thức.

Mắt thấy Ôn Khách Hành giống như diều đứt dây ngã trở về giường, Chu Tử Thư trong nháy mắt nhào tới bên cạnh y, gắt gao ôm lấy y: "Lão Ôn! Lão Ôn ngươi tỉnh lại!"

"Y chỉ quá mệt mỏi thôi, để y ngủ đi." Chu Tử Thư lúc này mới phát hiện trong tay Đại Vu ôm một tiểu hài tử đã quấn chăn, tiếng khóc giống như mèo con, hắn nhất thời bối rối lại không chú ý tới.

"Là một tiểu cô nương, chúc mừng các ngươi." Chu Tử Thư cảm tạ Đại Vu, lại nhờ hắn đem hài tử giao cho nhũ nương đã sớm tìm xong, sau đó hắn tự tay vì Ôn Khách Hành thu thập thỏa đáng sau đó ngồi ở bên giường, thật sự có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

"Lão Ôn, cám ơn ngươi, ta yêu ngươi." Chu Tử Thư hôn lên khóe miệng Ôn Khách Hành.

_Hoàn_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC