2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lần thứ hai.


Ôn Khách Hành phó mặc một tay đang được Chu Tử Thư nắm lấy, một tay khẽ khàng chống eo, nhẹ nhàng di chuyển từng bước chậm rãi, ngắm nhìn quang cảnh phố chợ nhộn nhịp xung quanh. Y thoáng nhíu máy, vắt óc suy nghĩ, cố nhớ chính xác nguyên do y một hai nháo loạn đòi hắn dẫn xuống nơi này để làm gì.


Đây là những gì sẽ xảy ra khi ngươi quên mất ý định mua sắm ban đầu và có trí nhớ ngắn hạn của một dựng phu, Ôn Khách Hành trong lòng ảo não.


Từng là Cốc chủ Quỷ cốc danh tiếng kinh động nhân gian, là một người sống sót trong vạn chúng quỷ bò lên từ địa ngục nhớp nháp huyết tanh máu bẩn, tự tay lật đổ và hạ sát cố Quỷ chủ trước mặt bao thuộc hạ, nắm toàn quyền xử trí cùng sự phục tùng của kẻ khác trong tay. Không phó thác vào may mắn từ lâu đã bị lão thiên gia đã lãng quên, ngoài võ công khí thế bức người, năng lực giải quyết chính sự đều dứt khoát tàn nhẫn, cũng là phần nhiều dè chừng cùng cẩn trọng, chưa hề bỏ quên hay để sót bất cứ việc nhỏ nào.


Nhưng mà, uy vũ lẫm liệt như thế cũng chỉ còn là quá khứ đã qua. Ôn Khách Hành hiện tại đã bất lực chấp nhận việc đầu óc y ngày càng đãng trí, kèm thêm thể lực yếu ớt và tính khí thất thường - những mặt phụ khó thể tránh khỏi từ khi mang thai hơn nửa năm trước. Đại phu từng nói, ít nhất cho đến khi hài tử ra đời, phần lớn hạn chế này đều vô phương cải thiện.


Vậy nên, Cốc chủ của chúng ta chỉ có thể mang lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, tiếc nuối không thôi cho một thời huy hoàng oanh liệt mỗi dịp nhắc đến.


Ôn Khách Hành thở dài, cơn khó chịu vô cớ bộc phát, dừng chân tại chỗ không muốn đi nữa. Nhận ra tay đang bị níu lại, Chu Tử Thư bất giác xoay người, thấy sắc mặt phu nhân không an ổn lắm liền chuẩn bị một màn loạn lên.


"Lão Ôn? Đệ không sao chứ? Không khỏe chỗ nào à?"


"Ta không sao, A Nhứ đừng lo." Ôn Khách Hành lắc đầu, đối diện vẻ mặt lo lắng của Chu Tử Thư được phóng đại gần trong gang tấc, khóe môi khẽ cong nét cười buồn bã. "Nhưng ta quên mất bản thân muốn mua thứ gì rồi."


"Không cần phải cố, khi nào đệ nhớ ra thì mua. Đi đã lâu, trời cũng gần chuyển trưa, hay là quay về trước nhé?"


Ôn Khách Hành không đáp lời, trầm ngâm quan sát chung quanh thêm một lúc, tầm mắt vô thức dời đến những sạp hàng đầy ắp sắc màu ở phía xa. Đủ loại hoa quả tươi rói, mọng nước được bày biện cạnh nhau, trông vô cùng hấp dẫn và bắt mắt. Y nhìn theo không dời, con ngươi thiếu điều sắp phát quang lấp lánh, sự chú ý thành công bị thu hút triệt để.


Y vẫn là luôn thích những thứ sặc sỡ, đánh thẳng một phát vào thị giác như vậy.


"A Nhứ, khoan hãy về, chúng ta lại chỗ kia đi." Ôn Khách Hành nhoáng cái đã vui vẻ, kéo nhẹ tay hắn, bộ dáng một bước liền muốn phóng ra ba bước.


"Được được, ta đi cùng đệ. Cẩn thận, chậm chân một chút." Chu Tử Thư hết cách, đành thuận theo vẻ nóng vội của phu nhân mà dời bước. Miệng không quên luôn nhắc nhở y giảm bớt tốc độ, vạn nhất đụng trúng chỗ nào thì quả thật không hay.


Ôn Khách Hành từ sau khi tỉnh lại luôn mang đến cảm giác vô cùng mong manh, tràn ngập yếu đuối khác hẳn với trước kia, phối hợp cùng dung mạo xinh đẹp và yêu nghiệt vốn có liền chính là tuyệt sắc nhân gian, bảo vật trân quý mà Chu Tử Thư nghĩ sẽ mãi giữ bên mình và yêu thương đến tận kiếp này. Một ngọn đèn mỹ nhân hắn nâng trên tay sợ vỡ, một hòn ngọc lưu ly hắn ngậm trong miệng sợ tan, vốn chưa bao giờ có ý định mang y đến những nơi đông người và tạp nham như phố chợ, đừng nói đến việc để y dạo chơi lung tung thế này.


Nhưng thế nhân cũng có câu 'anh hùng khó qua ải mỹ nhân', huống chi Chu Tử Thư càng chưa từng nhận bản thân là hảo hán cái gì, nên kết cục vẫn là tâm can tan thành một dòng nhu thủy, chấp nhận bại trận dưới nụ cười vạn phần mỹ lệ và ánh mắt ẩn chứa nhu tình của phu nhân. Phu nhân bây giờ lớn nhất, phu nhân muốn gì và làm gì, miễn không gây nguy hiểm hoặc tổn hại thân thể, trong khả năng cho phép hắn đều sẽ đồng ý. Quan trọng là hắn có thể đi theo phu nhân mọi lúc mọi nơi, hắn sẽ càng gật đầu không chút do dự.


Hai người dừng lại trước gian hàng bán hoa quả khá lớn của một đại thẩm mặt mũi hiền hòa. Ôn Khách Hành nhanh nhảu bắt chuyện rồi nhận lấy túi giấy, cẩn thận kiểm tra từng loại, tay nhẹ nhàng xoa nắn xem chúng đã chín chưa, có nên cho vào không. Chu Tử Thư thật thà im lặng đứng một bên, hắn không biết chọn lựa mấy thứ này, bèn để phu nhân tự mình quyết định vậy.


"Ây da, rơi rồi." Ôn Khách Hành nhìn theo quả cam vừa tuột khỏi tay mình đang lăn tròn vài vòng trên đất, hờn dỗi bĩu cánh môi xinh đẹp.


"Không sao, ngài cứ thoái mái chọn quả khác, ở đây vẫn còn rất nhiều." Đại thẩm cười cười xua tay, nhanh chóng gói kĩ mấy túi giấy đã chọn xong trước đó, còn thuận tiện nhét thêm vào trong vài quả khuyến mãi. Ôn Khách Hành mỉm cười gật đầu, xem xét và suy tính thêm một lúc, xác nhận đủ hết mới quay sang ngọt ngào nhìn Chu Tử Thư, nhàn nhã đợi bạch phú mỹ nhà mình móc túi trả tiền.


Khi Chu Tử Thư lần lượt nhận lấy túi giấy to nhỏ để vào trong một túi khác, Ôn Khách Hành bên cạnh đã lẳng lặng đặt một tay lên thắt lưng. Y kêu một tiếng cực nhỏ, gần như rên rỉ, hơi thở run rẩy thoát ra tan ngay vào khoảng không. Dù xung quanh vẫn đang náo nhiệt như cũ, người bình thường có lẽ không thể nghe thấy âm thanh kia, nhưng nó lại không cách nào lọt qua được thính lực siêu phàm của Chu Tử Thư.


"Lão Ôn? Lại không thoải mái sao?" Chu Tử Thư ôm túi giấy bằng một tay, cả người bỗng chốc khẩn trương. Đưa tay xoa nhẹ hông y, chăm chú vào nét mặt không lộ quá nhiều biến hóa, nhưng hiển nhiên đang tận lực che giấu khó chịu. Hắn đã lưu tâm đến tình huống của y nhiều hơn kể từ lần báo động giả đó, đại phu ngoài mặt vẫn bảo còn gần một tháng nữa, nhưng là thai đầu nên thường rất không đúng theo dự tính. Không ai chắc chắn được, còn có thể là bất cứ lúc nào.


"Ta không có chuyện gì." Ôn Khách Hành thở ra khi những cái đạp dịu đi, chuyển thành những rung động nhỏ râm ran dưới bụng.


"Công tử, ngài ổn chứ?" Đại thẩm lo lắng nhìn hai nam nhân trước mắt, một người bụng to đang nhăn mày, một người nôn nóng đang nhăn mặt, cuống quýt quét hết túi giấy quăng cho Chu Tử Thư. "Để ta nhanh tay một chút, hai ngài có thể đi ngay."


"Không cần, chúng ta cũng không vội." Ôn Khách Hành lúc này mới mở mắt, khách khí khước từ.


Chúng ta có vội, Chu Tử Thư ngẫm nghĩ. Đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, không biết ra tới quyết định hay ho gì, hắn quăng lại túi giấy to tướng lên quầy, nhắn nhủ một câu nhờ người giữ hộ, tiền thừa cũng chưa thèm liếc đã một mạch bế người biến mất.


Bất quá, ý trời vốn thích trêu đùa. Trước mắt vẫn luôn tấp nập kẻ qua người lại, tìm được một con đường vừa nhanh chóng vừa giảm va chạm xuống mức thấp nhất giữa chốn này thật sự là không thể nào.


Chu Tử Thư nhìn lên phía trên, tặc lưỡi, tính toán suông trong đầu đều chẳng so được thực tế đang diễn ra, chi bằng liều một lần.


"A Nhứ, huynh làm gì vậy? Huynh định mang ta đi đâu?"


Đang yên đang lành lại nổi hứng thú, hùng hùng hổ hổ nhảy lên mái nhà thi triển khinh công làm cái gì? Chưa nói đến việc vác cả y theo, đều gấp thành bộ dáng 'ta không sống thì ngươi sẽ phải chết' cho ai xem? Nắng còn chưa gay gắt, A Nhứ đã bị ấm đầu đến hồ đồ rồi?


"Mang đệ trở về Tứ Quý sơn trang, cho đại phu xem qua đệ một chút." Chu Tử Thư trả lời, cước bộ vẫn không một khắc xao nhãng.


"Để làm gì? Chúng ta chẳng phải đang mua hoa quả sao?"


"Vừa nãy đệ lại đau, ta nghĩ lần này đúng rồi." Chu Tử Thư gấp gáp nói. "Bên dưới quá đông người, không thể kịp, đành phải dùng cách này. Phu nhân ôm chặt ta là được, không cần sợ."


Khi di chuyển đến cuối mái nhà, mắt thấy đã thoát khỏi tình cảnh đông đúc xô bồ, Chu Tử Thư liền lấy đà, chuẩn bị một phát đạp ngói phi thẳng xuống đường. Không may thay, trên dàn ngói lúc này có một viên bị lệch, nhô lên khác phía so với phần còn lại, khiến người đang lướt trên nó vì không chú ý mà trượt dài một đoạn kha khá. Nếu không phải Chu trang chủ sử dụng thành thạo Lưu vân cửu cung bộ cùng thân thủ nhanh nhẹn vững vàng sau đó vẫn bình tâm tiếp đất, đổi thành người khác, e là đều đã rơi sấp mặt một cách thô bạo.


"Chu Tử Thư, huynh mau chậm lại! Muốn đem mạng quăng ra sao!" Ôn Khách Hành trợn mắt hét lớn, ngực phập phồng kích động, rõ là bị sự cố vừa rồi dọa sợ một phen.


"Xin lỗi phu nhân, nhưng ta không dám chậm! Đệ cố chịu một chút, rất nhanh liền về tới rồi!" Chu Tử Thư rối rít đáp, hắn biết y lo sợ, nhưng hắn quả thật không thể dừng được.


"Ta kêu đúng một tiếng, còn chưa có cảm giác gì, chịu cái gì mà chịu?!" Ôn Khách Hành thở phì phò, còn muốn phun tào vài câu, bụng đột nhiên đã đau trở lại.


"Thật là một tiếng?"


"A..."


"...Hai tiếng, rõ rồi."


Nhốn nháo một hồi, cuối cùng cũng chân chính về đến nơi. Chu Tử Thư vừa mới khoan khoái thở ra không lâu, đại phu đã xị mặt ló đầu khỏi cửa, vẫy tay gọi hắn vào trong chỉ sau thời gian hơn một nén nhang. Nhìn phần bụng vẫn nhô cao của phu nhân cùng biểu tình ghét bỏ của đại phu, hắn liền biết bản thân hôm nay xong đời rồi.


"Lại nữa ạ?" Trương Thành Lĩnh mặt mày ủ dột, không che giấu nổi nét buồn bã đang dần hiện lên. Thêm một lần thất vọng vì vẫn chưa gặp được sư đệ mà nhóc mong chờ bấy lâu.


Không ai lên tiếng trả lời nhóc. Chu Tử Thư bất an đứng bên cạnh, len lén rơi mồ hôi, còn Ôn Khách Hành vẫn đang yên lặng ngồi trên giường, không hề cử động hay nói bất cứ điều gì từ lúc trở về.


"Lão Ôn?" Chu Tử Thư thấp giọng gọi, đánh liều đến ngồi xuống gần phu nhân, khẽ nuốt một ngụm nước bọt. "Đệ ổn chứ?"


Ôn Khách Hành như dần thoát khỏi trạng thái xuất thần, từ từ nâng đầu hướng về phía Chu Tử Thư. Ánh nhìn dán lên người hắn, chưa đến hai giây mắt liền lập trợn trắng.


Một chiếc gối bay thẳng tới, không để người kịp phản ứng, càng không sai lệch một phân, thành công đáp vào ngay giữa khuôn mặt tuấn mĩ của Chu Tử Thư.


"Huynh còn hỏi ta?! A Nhứ, huynh tận cùng là nghĩ cái gì vậy hả?! Lúc đó gấp thành như vậy, huynh đã có thể làm chúng ta bị thương!"


"Ta xin lỗi, lão Ôn, ta không cố ý! Ta cứ nghĩ đệ sắp sinh rồi! Ta không muốn nhìn hài tử của chúng ta phải ra đời ngay giữa phố!" Chu Tử Thư không tránh né cơn thịnh nộ của Ôn Khách Hành, nhưng vẫn cố gắng chống chế hộ bản thân một chút. Hắn làm thế, chung quy cũng vì quá lo lắng cho phu nhân nhà mình.


"Sư phụ a, người đã làm gì vậy?" Trương Thành Lĩnh hỏi nhỏ, thở dài nhìn sư phụ mình. Sư nương của nhóc tính tình trước giờ vẫn luôn trầm tĩnh ổn trọng, là người vừa kính yêu vừa thương xót sư phụ nhất thế gian này. Những khi giữa hai người có khúc mắc hay sư phụ đơn phương muốn cãi vã, sư nương đều là người chủ động giảng hòa, cũng chưa bao giờ đối sư phụ nói ra một câu nặng lời, nữa là cư xử mạnh bạo như vậy. Chứng kiến cảnh tượng người nỡ lòng trút giận lên sư phụ, nhóc liền biết chắc sư phụ chính là người đã làm sai chuyện trước, còn là cực kì nghiêm trọng.


"Để ta nói con nghe sư phụ của con đã làm gì! Chúng ta đang mua hoa quả, ngài ấy lại đột nhiên bế ta nhảy lên mái nhà, thiếu chút nữa đã trượt chân rơi xuống! Còn có lúc chạy trên đường tông phải mấy người, thật may mắn là bọn họ đều không ai bị làm sao!" Ôn Khách Hành tưởng chừng sắp bùng nổ, một tay nắm chặt đệm giường, một tay vuốt bụng, mắt vẫn mở to trừng Chu Tử Thư. "Nhưng huynh dọa tới hài tử rồi! Hắn không hề động từ lúc đại phu kiểm tra cho ta!"


Lần này đến lượt Chu Tử Thư thất kinh rụng rời. Hắn run run đặt hai tay lên lớp y phục phủ trên bụng y, sờ soạng khắp bề mặt tròn trịa, như để xác nhận lời nói của phu nhân. Ôn Khách Hành mặc hắn làm loạn, cũng không đẩy ra, chỉ nhắm mắt thở đều, lát sau dưới da thịt mềm mại mới truyền đến chuyển động kèm vài cái đạp yếu ớt, đoán chừng hài tử đang xoay người bên trong.


Chu Thử Thư thoáng vui mừng, trong lòng nhẹ nhõm muốn trấn an phu nhân một chút, nhưng phu nhân tuyệt nhiên vẫn đang rũ mi chưa nhìn đến mình. Tủi thân rút tay về ngồi ngốc một bên, nghĩ ngợi về chuyện trước đó mà vừa hối hận vừa oan uổng không thôi.


Hắn thật sự không cố ý khiến nhị đại bảo bối của hắn sợ hãi. Hắn chỉ không muốn bọn họ có bất cứ sơ suất nào. Nếu có điều không may xảy ra, hắn không chịu được càng không gánh vác nổi.


"Còn động là còn tốt, không sao rồi." Ôn Khách Hành bình thản thở ra một hơi, mắt nhắm nghiền lúc này mới chịu hé mở. Bỗng nhiên cảm thấy tinh thần tràn đầy mệt mỏi, không muốn tiếp tục giận dữ cũng không muốn nghĩ thêm gì, nhạt giọng phân phó vài câu liền xoay người nằm xuống. "Chu trang chủ nếu không phiền, một túi hoa quả đủ loại vẫn còn đang gửi nhờ chỗ cũ, lúc nào rỗi rãi xin hãy mang về hộ ta. Ta muốn nghỉ ngơi một lát, hai người cứ làm việc của mình, cơm trưa không cần gọi ta."


Chu Tử Thư không thể làm gì ngoài răm rắp nghe lời, cắn môi đắp chăn cho y rồi mau chóng kéo Trương Thành Lĩnh rời khỏi phòng. Dọc đường xuống chợ chỉ nghĩ đến một tiếng gọi Chu trang chủ của Ôn Khách Hành; thi thoảng phu nhân vẫn hay trêu đùa gọi hắn như thế, nhưng nhớ lại giọng điệu kèm nét mặt lúc đó, hắn rầu rĩ thở dài, quả thật đã chọc giận phu nhân rồi. Thơ thẫn ghé vào sạp hàng hoa quả ban sáng, đại thẩm thấy hắn liền mừng rỡ hỏi thăm, trên khuôn mặt viết đầy hi vọng cùng chúc mừng, nhưng đều trở nên mờ nhạt khi Chu Tử Thư khổ sở lắc đầu.


Dù Ôn Khách Hành từng bảo không cần gọi y ăn cơm, Chu Tử Thư vẫn không dám để người tùy tiện bỏ bữa. Tuy nhiên, hắn không cách nào đường hoàng xuất hiện, sợ ái nhân nhìn thấy mình lại sinh khí nổi nóng, nên chỉ có thể để Trương Thành Lĩnh nhận nhiệm vụ mang thức ăn cùng hoa quả cho y. Hắn cả ngày quanh quẩn ở ngoài, mắt ngóng tai nghe động tĩnh bên trong, không dám bước chân vào phòng cũng không dám chạy đi xa. Chu trang chủ bộ dạng oai phong cái thế thường thấy, hôm nay như biến thành nam hài đáng thương tội nghiệp, lòng cầu được an ủi nhưng không thể nói ra.


"Ta không bảo huynh đi vào, huynh thật sự sẽ không vào sao?"


Ôn Khách Hành ý định ban đầu ra cửa ngắm mưa phùn, không nghĩ Chu Tử Thư cũng đang ngồi đây, bèn trước mắt im lặng chờ hắn phát giác. Nhưng qua một khoảng thời gian, người kia ngay cả một chút nhận thức đều không có, cử động càng lười, chỉ để mặc những hạt nước mịn như sương phủ kín y phục, bóng lưng vững chãi nơi ánh nến không thể soi đến trở nên tĩnh mịch cô liêu lạ thường. Ôn Khách Hành không hiểu vì sao thương tâm khi thấy người như vậy, chốc lát nhớ về quá khứ không mấy tươi đẹp của bọn họ, rốt cuộc chẳng thể tiếp tục nhìn thẳng, đành thở dài lên tiếng đánh động A Nhứ nhà mình.


"Lão Ôn? Đệ ra đây làm gì? Trời đang mưa, sẽ lạnh lắm."


Chu Tử Thư tức khắc đứng dậy, nhanh chóng đỡ y vào trong, rồi chợt nhớ ra bản thân từ lâu cũng đã ngấm qua nước mưa, cơ thể đang dần lạnh toát thì hấp tấp lùi bước. Ôn Khách Hành dĩ nhiên đoán ra, chỉ lắc đầu tỏ ý không sao, bản thân ngồi tốt xuống giường liền kéo hắn đến gần mình.


"A Nhứ sợ ta lạnh, ta lại không sợ huynh sinh bệnh sao?" Ôn Khách Hành dùng khăn mềm lau đi mấy giọt nước đọng trên mặt hắn, vuốt vài sợi tóc ngay ngắn vào tai. "Huynh trước đi thay y phục, sau đó vào trong này, đừng ngồi ngoài kia nữa."


"Ta biết rồi. Lão Ôn..." Chu Tử Thư ngập ngừng, trong lòng vui mừng nhận sự chăm sóc của y, ngoài mặt vẫn là biểu hiện vô cùng lo lắng. "Đệ đừng giận ta nữa có được không? Ta thật sự biết mình đã làm sai, sau này sẽ không làm đệ và hài tử sợ nữa."


"Ta có giận huynh, cũng giận được bao lâu chứ? Từ trưa đã muốn tìm huynh nói rõ, mà huynh thì cứ tránh mặt ở đâu." Ôn Khách Hành khẽ cười, ôn nhu hôn lên nốt ruồi bên má trái của hắn. "Đời này kiếp này, ta đã định sẵn không thể giận, càng không thể buông bỏ A Nhứ rồi."


"Ta cũng không thể buông bỏ phu nhân." Chu Tử Thư không ngại ngùng hôn lại một cái lên trán y, mỉm cười chân thành cùng ái thê tri kỷ. "Chỉ cần người vẫn còn cần ta, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng người."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net