Ep 14 - Thiếu Chủ Hổ Báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Thiên Khánh cắn cắn môi một mình đi qua đi lại trong phòng. Cậu suy nghĩ xem về nhà nên giải thích thế nào với mẹ, còn có, học trường Luật mà đánh nhau là một tội nặng. Xét thấy hành vi có tính nghiêm trọng như vậy, ngày mai đi học chắc là một lễ hội lớn. Tất cả nên giải thích thế nào, phải suy nghĩ thấu đáo một chút. Nếu bị đuổi học, sẽ không thể gặp Hồ tiền bối nữa, càng không thể chung trường với Cảnh Kha.

Tình huống quả thật là do La Hạo Ninh gây sự ra tay trước, cũng là hắn nhạo bán nhân phẩm của cậu trước, chưa kể, trước đó còn bắt nạt Cảnh Kha. Có bị đuổi học cũng là cậu ta bị đuổi trước, nhưng lời đồn cha mẹ cậu ta là nhân vật lớn của trường không sai. Hiện tại cậu thân cô thế cô, chưa chắc sẽ thắng lý bọn họ.

Càng nghĩ càng rối.

Thái Thiên Khánh không ngờ có một người lại đang tựa cửa vắt chéo chân khoanh tay nhìn cậu mà khóe môi gợn cười. Trình Dực Thần thừa biết cậu vì chuyện gì mà nhíu mày như vậy. Bộ dáng nghiêm túc vắt óc này có điểm mê người.

"Đang nghĩ đối phó với người lớn như thế nào sao?"

Thái Thiên Khánh ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt điển trai của Trình Dực Thần, nhớ lại khung cảnh ngượng ngùng ban nảy, lưỡi đã bắt đầu cứng đơ không biết mở miệng thế nào, còn có cảm thấy lỗ tai nóng nóng tim đập nhanh. Thái Thiên Khánh thở dài, thờ ơ quay đi không trả lời.

"Vì sao cậu lại đánh tên tóc tím đó?"

"Tôi..." Thái Thiên Khánh ấp úng.

"Hửm?"

Thái Thiên Khánh rũ mi, môi hơi chu nhẹ, cào cào mặt bàn. Đưa lưng về phía Trình Dực Thần nhỏ xíu đáp.

"Cậu ta bắt nạt Cảnh Kha. Còn nói tôi, tôi... Không có cha dạy... Cho nên mới không kiềm chế được." Thái Thiên Khánh cúi sát đầu xuống bàn, âm thanh đã mang theo dài phần âm mũi.

Trình Dực Thần mặt mày cũng cứng đờ. Hắn có cha có mẹ đầy đủ, sống êm đều ít trắc trở từ lớn đến nhỏ, đối với cảm giác của Thái Thiên Khánh không phải ngày một ngày hai có thể hiểu thấu. Lúc này nghe ra cậu tuổi thân, tay chân hắn đều ngứa ngáy, rất muốn đánh thêm cho tên tóc tím đó vài quyền.

"Nếu không tại bọn người hèn hạ đó, ba đã không chết." Giọng nói phát ra trong cuốn họng, Trình Dực Thần nghe tiếng được tiếng không. Thái Thiên Khánh cao ngạo, ghét nhất là khóc trước mặt người khác, cho nên nước mắt chưa kịp rơi xuống cậu đã mạnh mẽ lấy tay dụi mắt, không cho nó rơi xuống, cắn chặt hàm răng.

Trình Dực Thần đi đến, đặt tay lên đỉnh đầu cậu xoa xoa. Giống như là cha đang an ủi con trai vậy. Thái Thiên Khánh càng đau lòng, càng tuổi thân, mối hận thù trong thâm tâm càng sâu nặng. Cậu vùi đầu vào hai cánh tay, nằm im thinh thích. Cũng không buồn hất tay Trình Dực Thần ra.

"Cậu rất mạnh mẽ, rất có chí khí. Cha cậu biết được, sẽ rất an ủi." Trình Dực Thần đôi mắt âm ngoan nhìn đỉnh đầu bạn nhỏ Thái Thiên Khánh ngày đầu tiên gặp gỡ kiêu ngạo nay lại như vật nhỏ trải qua muôn ngàn cay đắng mà uy khuất, trong lòng khó chịu cực hạn.

Thái Thiên Khánh im ru rú, Trình Dực Thần rút tay ra khỏi mớ tóc màu hạt dẻ. Đột nhiên âm thanh điện thoại vang lên, là điện thoại của Thái Thiên Khánh. Cậu tỉnh hẳn. Kéo lại mái tóc, trầm giọng bắt máy.

📞Có chuyện gì sao, Capi?

📞Thiếu chủ , cổ phiếu đột nhiên hạ giá rồi. Tính làm sao đây? Cara còn báo, quán bar số 3 đang xảy ra ẩu đả.

Thái Thiên Khánh nhìn nhìn Trình Dực Thần. Lãng tránh đi chổ khác.

📞Lý do?

📞La Trạch Siêu bị tố cắt xén tài nguyên của sản phẩm, nhập nguyên liệu không rõ nguồn gốc. Khắp mặt báo đều đang rần rần đòi tẩy chay. Cổ phiếu cũng hạ xuống.

📞Còn quán bar?

📞Còn ai nữa, là bọn Sói hoang đến gây sự. Nói đòi gặp cậu.

📞Cái tên phiền phức đó. Cậu đến rước tôi. Số nhà...

Thái Thiên Khánh nhìn Trình Dực Thần hỏi số nhà của hắn.

"Cậu muốn đi đâu? Cậu còn chưa khỏi bệnh lại muốn đi chổ nào làm loạn nữa? Tôi không đi dọn tàn cuộc cho cậu đâu."

"Dực Thần, nói nhanh đi. Tôi không có thời gian." Thái Thiên Khánh lần đầu tiên gọi hắn «Dực Thần» mềm mại như vậy, gọt đến tim hắn nảy lên, muốn hung hăng cũng không được. Đành ôn tồn nói ra.

📞 Sao lại là chỗ này?

📞Nhà bạn trai.

📞Cái gì???

📞 tút tút tút...

Trình Dực Thần ngứa ngáy, thật sự ngứa ngáy. Ba chữ «nhà bạn trai» lại được Thái Thiên Khánh nói ra tự nhiên như vậy. Giống như cậu và hắn đã yêu nhau rất lâu vậy. Hắn ngăn không cho khóe miệng mình nhếch lên. Vuốt mặt hai ba cái.

"Cậu đi đâu?"

"Trình Dực Thần, tôi không muốn anh dính dáng đến tôi ngoài mối quan hệ bạn trai danh nghĩa. Có rất nhiều chuyện anh không nên biết." Thái Thiên Khánh tự nhiên mở cửa tủ đồ của Trình Dực Thần lấy một bộ Tây trang.

Trình Dực Thần áp cậu vào tủ quần áo. Gạn hỏi.

"Đi đâu?"

"Tránh ra!!! Đây là chuyện riêng của tôi. Không liên quan đến anh." Thái Thiên Khánh trừng trừng nhìn hắn, ương ngạnh vô cùng.

"Được, được lắm... Tôi cũng đếch cần quan tâm chuyện của cậu." Trình Dực Thần cười nhếch môi, lùi ra xa Thái Thiên Khánh. Giận lẫy đóng sầm cửa. Bỏ Thái Thiên Khánh tự mình đứng ngốc.

Mắc mớ gì hắn phải tức giận???

Tiếng còi xe vang lên, Thái Thiên Khánh mặc Tây trang có chút rộng của Trình Dực Thần ra cửa, Capi hạ kính xe nháy mắt ló đầu ra cười cười.

"Thiếu chủ, cậu cũng có mắt nhìn người quá. Chỉ trong một buổi tối, nhìn trúng kim cương Trình gia."

Thái Thiên Khánh lên xe, mở máy tính có sẵn lên.

"Đừng để liên lụy đến hắn. Danh nghĩa hay lợi dụng cũng không thể."

"Giải quyết từng chuyện một, tôi đã nghe vụ việc ở trường của thiếu chủ. Có cần cho người..."

"Không cần. Tôi còn chơi chưa đủ."

"Được. Hiện tại đến quán bar, trên đường bàn bạc cổ phiếu."

"Được."

Thái Thiên Khánh xoa mi tâm, bước vào quán bar núp bóng một trụ sở xã hội đen của cha cậu để lại. Tầng hầm là nơi diễn ra hội nghị. Đây cũng không khác gì đội quân của một nhà danh gia vọng tộc dùng làm hộ thân.

"Thiếu chủ... Bên này." Một người đàn ông ăn mặc vest đen, kính đen chỉ đường cho Capi và cậu.

Quả nhiên, trận hỗn chiến đã đi được nửa đường. Thấy cậu đến, hơn người người bên phe cậu lùi về sau cúi đầu chừa cho cậu một khoảng trống. Thái Thiên Khánh nhìn tên chướng mắt trước mặt, không chào hỏi, đợi hắn tự mở mồm chó ra sủa.

Hắn cười.

"Tiểu Khánh, em cuối cùng cũng đến." Hắn vừa bước lên nửa bước, mười nòng súng lục đã từ sau lưng Thái Thiên Khánh chỉa vào hắn kêu tiếng cạch cạch.

Thái Thiên Khánh liếc mắt. Thở khì, lười biếng lên tiếng.

"Sao anh cứ thích gây chuyện với tôi vậy? Muốn quán bar này sao?"

"Không... Em đừng hiểu lầm. Anh đến đây thăm em, còn có hỏi em một chuyện."

Thái Thiên Khánh bị sặc. Thật con m* nó sặc nước miếng chết với cái câu chuyện cười này.

"Anh nghe nói, em có bạn trai. Anh vẫn luôn không tin, hôm nay đến chỉ muốn biết là, có đúng hay không?"

"Chỉ vậy mà anh đập phá chổ làm ăn của tôi sao?"

"Tiểu Khánh, không phải vậy..." Hắn vừa nhấc chân bước lên, Thái Thiên Khánh lùi về sau, nòng súng chỉa vào hắn càng gần hơn.

"Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần. Tôi ghét nhất loại người tay nhanh hơn não hành động theo bản năng như là sói." Thái Thiên Khánh trừng mắt,nghiến răng.

"Anh sẽ điều tra thằng đó. Nếu đúng thì, anh sẽ bẻ gãy chân nó hoặc là trực tiếp khử luôn. Em chỉ có một con đường thôi, đó là làm vợ của anh."

"Anh dám!!"

"Có gì không dám?"

"Anh đây, tiền bạc, quyền lực, tình cảm đều có... Cái gì anh cũng có thể cho em. So với thằng khốn kia, anh tốt hơn gấp nghìn lần. Tiểu Khánh, em chấp nhận anh đi."

"Có một thứ mà anh chưa có."

"Hửm?"

"Là bộ não đó Đại Ca à! Anh về mua một vé xem phim thần tượng đi. Thiếu nam trẩu tre. Không biết cái thể loại gì nữa! Phiền chết."

"Thái Thiên Khánh!!!" Hắn lao lên, Capi liền kéo hắn ra. Một đám người liền tống khứ cái đám phiền phức ra khỏi quán bar. Sói hoang kia, thù dai, không biết được anh ta có điều tra ra Trình Dực Thần hay không. Nếu như vậy thì...

"Tiểu Khánh, Tiểu Khánh... Anh sẽ còn quay lại. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em."

"Tên điên!"

"Tất cả xuống tầng hầm. Họp khẩn cấp."

"Dạ!!! Thiếu chủ."

To be continued... Ep 15.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net