Chap 4: Khách hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tả Hàng thắt cà vạt cho hắn, chỉnh lại cổ áo, vỗ vỗ vài cái: "Anh đi được rồi."

Hắn vẫn đừng im không nhúc nhích, giương ánh mắt long lanh nhìn cậu. Tả Hàng mang vẻ lãnh đạm thường ngày, chút ngọt ngào hôm qua đã biến mất: "?"

Chu Chí Hâm tựa hồ hơi ủy khuất, chỉ chỉ vào má.

Ý tứ quá rõ ràng, Chu tổng đây muốn một lời tạm biệt trước khi đi.

Không chịu được nổi loạt hành động ấu trĩ của hắn, Tả Hàng bật cười thành tiếng, đánh yêu vài cái rồi đẩy người ra cửa.

Bản thân cậu dặn dò người làm xong cũng lái xe đến cửa hàng.

"A, đại ca!" Trương Minh Triết reo hò.

Trương Minh Triết là họ hàng xa của Tả Hàng, không hiểu vì lí do gì khiến y rất quý mến cậu và ngược lại y rất không yêu quý Tả Tống Cường. Cũng là người cùng cậu xây dựng lên cửa hàng này.

Cậu nhíu mày: "Em đừng nháo."

Sớm tinh mơ đã bị đại ca mắng, Trương Minh Triết bĩu môi lấy lại dáng vẻ vốn có: "Tin vui và tin buồn đều ập đến, anh muốn nghe cái nào?"

Trong cửa hàng đang vắng khách, y ngồi sát gần cậu, Tả Hàng thấy nóng liền đá Minh Triết ra xa: "Tin vui đi."

Tiểu đệ tưởng đại ca ghét bỏ mình, lay người cậu ăn vạ: "Huhu anh đá em kìa, vậy kể cho anh tin buồn trước."

Hai từ thôi - Bất lực. Tả Hàng bồi thêm một cú để đệ đệ tránh càng xa càng tốt: "Ừ."

Trương Minh Triết sụt sịt đáng thương: "Hôm qua, tên điên họ Trần đòi mua đứt cửa hàng  anh em ta, cậy quyền đập xấp tiền vào mặt em."

Họ Trần? Từ khi trùng sinh Tả Hàng quên gần hết mọi thứ, nhớ chỉ thêm đau đầu, coi như bản thân làm lại cuộc đời. Cậu sải bước lên tầng hai, vỗ vai an ủi tiểu đệ: " Tin vui không cần nghe nữa, em quản lí dưới đây, anh lên lầu vẽ nốt bức tranh."

Nói rồi liền chuyên tâm dành thời gian cho bức tranh sắp hoàn thiện. Khoảng 1h sau, lại có tiếng tranh cãi: "Gọi ông chủ các người ra đây!"

Không đợi y gọi, Tả Hàng đã tự mình xuống tầng: "Tôi là chủ cửa hàng, anh là...?"

Đối phương thấy cậu vô cùng bất ngờ, cuối cùng cười cười đáp lễ: "Tôi tên Trần Đình Hải, không biết liệu em còn nhớ?"

Cậu xoa cằm suy tư, "à" một tiếng, Trần Đình Hải - đàn anh trên cậu hai khóa khi học đại học, đã từng tỏ tình Tả Hàng nhưng bị từ chối.

Từ khi cậu có mặt, Trần Đình Hải hòa hoãn đi mấy phần: "Lúc nãy tôi hơi thô lỗ, xin lỗi nhé?"

Trương Minh Triết há hốc mồm với loạt hành động nhanh như lật bánh tráng của anh. Biết đại ca quen biết người này, y chủ động để cho bọn họ nói chuyện.

Trần Đình Hải đi quanh vài vòng xem xét từng tác phẩm, lợi dụng cơ hội gần gũi với cậu thêm: "Tôi sẽ đặt tranh số lượng lớn, chúng ta ăn một bữa bàn bạc?"

Tả Hàng muốn từ chối lại nghĩ dù sao đều là khách hàng, đành miễn cưỡng đồng ý.

Nhà hàng mà Trần Đình Hải đặt được thiết kế theo kiểu dáng phương Tây, khá sang trọng và bắt mắt, chắc chắn giá thành không thuộc hạng rẻ. Anh đẩy menu sang chỗ cậu: "Em chọn món."

Vì không biết anh thích gì nên Tả Hàng chỉ vài món cho nhân viên, Trần Đình Hải gọi thêm chai rượu vang.

Chất lượng phục vụ rất tốt, chẳng mấy chốc thức ăn đã đầy đủ trên bàn. Nhân viên còn chu đáo rót rượu cho hai người.

Cậu ăn không nhiều, mỗi lần động đũa gắp đều ít đến đáng thương, rồi nhấp vài ngụm rượu vang nhỏ, Trần Đình Hải phá vỡ không khí ngột ngạt: "Công việc làm ăn của em vẫn thuận lợi chứ?"

Thất nghiệp thì chồng lo, Tả Hàng gật đầu đáp lại anh: "Ổn cả ạ."

Trần Đình Hải quả là người giỏi giao tiếp, cậu kiệm lời như thế mà anh vẫn cố gắng duy trì cuộc trò chuyện, thao thao bất tuyệt.

Cũng không ai ngờ, khung cảnh hiện giờ vô tình lọt vào mắt của Chu Chí Hâm ngồi trên tầng.

Đối tác thấy hắn lơ đãng nhìn xuống bên dưới, cũng nhìn theo: "Chu tổng, anh nhìn gì vậy?"

Chu Chí Hâm lạnh lùng nói: "Tiếp tục." Trạng thái tinh thần hắn đã tụt không phanh khi bắt gặp Tả Hàng đang vui vẻ cùng người đàn ông khác ăn uống.

=========================

Góc suy nghĩ của tác giả:

Ko ngờ vt tr khổ như vậy luôn ớ:)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net