Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến nay đã độ chừng năm ngày từ khi Thiên Kiêu Triều Hội vòng Chiến Lực bắt đầu, dựa vào khí tức còn sót lại xem chừng mấy vạn người ban đầu bây giờ còn xót lại không đến năm nghìn. Năm nghìn người còn sót lại không ai không phải chân chính thiên kiêu, đứng trên những thiên kiêu khác mà tồn tại, tương lai tiền đồ nở ra không thể đong đếm. Cơ hồ còn có người có thể xem là thức tỉnh Tiên Văn, vũ hóa thành tiên vẫn là có thể. Nhưng đó là chuyện tương lai, bây giờ không đồng dạng như thế. Họ vẫn chỉ là những thiên kiêu nổi bật trong bầy thiên kiêu của thế hệ trẻ so với các thiên kiêu của thế hệ cường giả đi trước họ vẫn là những đứa con nít mới chập chững bước đi trên đường tu hành, ai cũng nghĩ thế trừ một vị. Họ không dám phán xét, vì địa vị lẫn dòng máu của nàng quá cao quý, cao quý đến mức độ không ai dám làm tổn hại đến nàng.

Huyền Ngọc thiền định ở khu vực trung tâm này đã hai ngày, cảm ngộ đối với thiên đạo tại tiểu thế giới này đã đủ để nàng huy động cả năm phần năng lực của cả phương thiên địa, đồng thời nâng cao cảm ngộ đối với thiên đạo của nàng.

Nàng thở ra một ngụm trọc khí, ngẩng đầu mở mắt, ánh mắt lóe lên một tia hỏa diễm, âm trầm nói:

"Xem ra đã bắt đầu rồi"

Lời nàng vừa dứt, vô số lưu quang kéo đến, thực lực trong thế hệ trẻ thì những người vừa đến đều xét là đẳng cấp cao nhất. Bây giờ, năm nghìn người tập trung tại đây, năm đỉnh núi cao là vị trí họ sẽ đăng đỉnh trở thành Ngũ Cường của vòng thi Chiến Lực. Nhưng dãy núi ở trung tâm đã do Huyền Ngọc chiếm đóng, trước một trăm vị trí đầu không ai dám nảy sinh suy nghĩ dùng Huyền Ngọc lật mặt. Đó là tự rước nhục vào thân.

Một vị nam tử nói lên:

"Ngũ Cường đoạt bốn?"

Đây là một nam tử độ chừng chỉ vừa hơn trăm tuổi, thực lực đã là Tinh Không cảnh tầng chín viên mãn, một bước chính là Tinh Không cảnh đỉnh phong. Thân khoác thanh bào, mặt đeo một cái mặt nạ gấu trúc.

Lời mà nam tử này nói, tất cả đều gật đầu chấp nhận bây giờ ở đây chiến lực cao nhất là Huyền Ngọc, mà theo họ nhận thấy Huyền Ngọc căn bản không chịu bất cứ thương tổn nào từ khi bắt đầu vòng thi, nên chắc chắn nàng đang ở thời kì mạnh nhất, đối đầu với nàng là tìm chết ai dại dột cùng nàng so chiêu?

"Nếu mấy vị không lên! Nhị cường để cho ta đi?"

Một nam tử thân khoác chiến giáp, trường thương mang theo cực dũng long uy. Trong mắt chính là một màn tự tin không kiêu ngạo! Đây là Vương Uy - một trong Bách Thống Soái của Tiên Linh Thần Triều. Tinh Không cảnh hậu kì tầng 7.

"Thống soái Vương Uy! Không xem ta có còn tồn tại hay không?"

Một nữ tử khác tay cầm đàn, mặc một bộ hồng y, một ngón gảy một dây đàn phóng xuất ra vô cùng vô tận cầm âm đánh vào nguyên thần, nếu không phải ở đây đều là đỉnh cấp yêu nghiệt thì chắc chắn là thần hồn câu diệt cả rồi!  Đây là Tiểu Linh - Thủ tịch của Vạn Cầm Môn, một nhất lưu thế lực có cường giả nửa bước Chí Tôn tọa trấn. Tu vi của nàng cũng là Tinh Không cảnh trung kì tầng 7.

"Không hổ là Tiểu Linh thủ tịch! Nhưng muốn đánh bại ta? Như này chưa đủ!"

Vương Uy xuất ra trường thương, khí thế tràn ngập ngưng tụ từng đầu thanh long, vô số đạo tắc ẩn dật bên trong đem khí thế càng mạnh mẽ hơn vạn phần. Trong chốc lát, một đầu rồng dài hơn nghìn trượng phóng ra, đem theo vô số chiến ý được tôi luyện đến cực hạn! Phóng xuất đến đâu là cầm âm của Tiểu Linh bị đánh vỡ đến đó, chính là không cùng cấp bậc!

Tiểu Linh tuy tu vi không tệ, thế nhưng nàng tu chính là Cầm Đạo! Tính công kích không tính là thấp nhưng so với Chiến Đạo như Vương Uy thì chỉ e là nàng còn dưới Vương Uy một bậc! Càng thêm Vương Uy chính là thiên kiêu từ trong chém giết mà trưởng thành, còn Tiểu Linh là thiên kiêu được bảo bọc dạy dỗ, nâng niu làm cách nào có thể cùng Vương Uy so chiêu?

Đầu rồng màu xanh kia vừa đánh đến liền bị mười mấy đạo công kích khác hợp lực ngăn cản.

Ầm!

Thần thông gặp nhau nổ tung tạo ra xung trấn kinh khủng cực độ! Mười mấy đạo nhân ảnh khác cũng đồng lượt xuất hiện, đều là Tinh Không cảnh tầng 7!

Tất cả thiên kiêu cũng đồng loạt xuất thủ muốn chiếm đoạt vị trí của một trong Ngũ Cường bắt buộc phải tranh! Toàn lực tranh!

Trong chốc lát, đạo pháp, thần thông, lưu quang,... Bay đầy trời, cơ hồ muốn đánh vỡ nát cả không gian ra vậy!

"Vô Minh Chưởng!"

"Thí Thần Thương!"

"Nguyên Thần Hư Ảnh!"

......

Vô số đạo thần thông đánh ra, huyền diệu vô cùng, xem chừng không có sơ hở nào thế nhưng trong mắt Huyền Ngọc nhìn một màn tranh đấu này, chỉ cần nàng đánh nhẹ một chỗ cũng đủ khiến năm nghìn thiên kiêu tất cả bại tại đây. Vì sơ hở quá nhiêu nhiều đến thảm hại.

"Con nít đánh nhau"

Đây là điều thể hiện ở ánh mắt nàng, tại đây chỉ là một đám con nít đánh nhau trong mắt của nàng vậy. Yếu ớt đến cực điểm.

"Huyền Ngọc sư muội nhìn xem ra sẽ không định tham gia nhỉ?"

Tần Hạo đáp xuống muốn đỉnh núi một trong năm đỉnh, khiến cho vị trí Ngũ Cường chỉ còn lại ba vị trí, tất cả thiên kiêu còn lại tranh đấu càng thêm ác liệt. Số người còn tồn tại không đến hai nghìn!

Hàn Hạo Long đáp xuống vị trí thứ ba, Phong Lâm đáp xuống vị trí thứ tư. Bây giờ bài danh Ngũ Cường chỉ còn một. Công Linh Khuynh Thành không tham gia tranh đoạt mà ở dưới sườn núi của ngọn núi thứ nhất, bên cạnh Huyền Ngọc. Sau độ chừng năm khắc tranh đoạt xem ra đi vào kết thúc, còn lại không đến trăm người, nhưng vị trí thứ năm là do một người lạ mặt không có nổi danh gì chiếm đoạt. Tất cả đều bất ngờ nhưng vẫn phục, người lạ mặt đó trong tranh đoạt lực áp quần hùng. Cũng đủ để khiến cho trăm vị thiên kiêu khác phục!

Khi cả năm người nằm trong Ngũ Cường đã tạm thời được xếp hạng, một luồng kim quang áp lên từng người đưa họ ra khỏi tiểu thế giới. Năm vị trí ngọc bài thay đổi khiến thế hệ cường giả đi trước có chút mơ hồ, khi nào có một tên lạ mặt thay thế đại tiểu thư Công Linh tộc nhỉ?

Kim Bào Chí Tôn âm trầm nói:

"Ngũ Cường đã tạm thời được chọn ra! Bắt đầu vòng Tâm Cảnh! Năm nghìn lấy một nghìn!"

Vừa dứt lời một cổ chung xuất hiện trên bầu trời Hoàng Cung của Thái Hoàng Thần Triều. Cổ chung kim quang lấp lánh, tường vân quy tụ, đạo vận mạnh mẽ, đạo tắc kinh hoàng, khắc trên mình là vô số cổ ngữ mang trong mình rất nhiều bí mật.

"Cư nhiên là lại Thái Hoàng Thần Chung!"

"Nguyên Khí Thượng Khẩn của Thần Triều vậy mà được lấy ra là thử thách? Thái Hoàng Thần Triều chịu chi vậy ư?"

.......

Vô số thế lực mờ mắt, đây là căn cơ của Thái Hoàng Thần Triều!!! Vậy mà lại mở ra cho hơn năm nghìn thiên kiêu khắp các thế lực lĩnh ngộ làm xong mà họ không tiếc hận!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Tiếng chuông vang lên, đạo vận dần bao phủ lấy thân thể của năm nghìn thiên kiêu. Bắt đầu tiến hành huyễn hóa đưa họ vào đối mặt với thử thách lớn nhất bên trong tâm cảnh của bản thân!

Huyền Ngọc từ trong huyễn cảnh dần dần mở mắt, trước mắt nàng không phải những cái như ngọc ngà châu báu, bảo vật trân quý, quyền lực, danh vọng, thực lực áp đảo, tất cả đều không phải. Đây chỉ là một màn đen, nàng ngồi ở đó có một ánh sáng chiếu lên. Đây không phải là nàng gặp lỗi mà là Thái Hoàng Thần Chung không biết nên dùng huyễn cảnh gì cho nàng, nàng quá vững chắc vậy nên Thái Hoàng Thần Chung quyết định cho nàng đối mặt với thứ mà nàng tò mò nhất. Không phải huyễn cảnh mà là chỗ sâu nhất bên trong nội tâm của nàng.

Nàng dần mở mắt, ánh mắt của nàng là một tia khó hiểu, rồi lại một tia hiểu ra gì đó. Nàng bất lực lắc đầu, thở dài một hơi nói:

"Cái gì cũng được. Sao lại là cái này?"

Chỉ trong chốc lát, xung quanh nàng Thần Văn bao phủ, Thần Lực trở lại với nguyên thần của nàng, ánh sáng chiếu rọi đem cái không gian đên tối kia đẩy lùi đi toàn bộ. Bây giờ trước mặt nàng là một nhân ảnh nữ tử, người hình như là chìm sâu vào giấc ngủ, có mười tám đạo xích bằng Thần Văn phong ấn lại. Đây không phải ai xa lạ, là bản nguyên thần cách của nàng - Chư Thiên Thần Mẫu hay còn gọi Chư Thiên Thần Hậu! Mẫu của chư thần!

Chư Thiên Thần Mẫu dần mở mắt, tách ra một tia ánh sáng hóa thành hư ảnh đến trước mặt nàng, giọng nói tinh nghịch, ánh mắt híp lại nở một nụ cười nói:

"Ta lại gặp nhau rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net