Chap 1: ta cũng là người thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên Lê Trần Nhật Hùng sinh ra trong gia đình bình thường cha là nhân viên công chức, mẹ là cảnh sát , một gia đình hạnh phúc. Khi tôi 16 tuổi tôi biết bản thân không có hứng thú với phụ nữ, bản thân bị dày dặc và nói cha mẹ, cha mẹ tôi không những không giận mà còn ủng hộ tôi cứ sống thật bản thân, nhưng khi trãi qua một mối tình một đàn anh tôi phát hiện hai người đàn ông cũng phân chia nằm trên và nằm dưới, người đàn Anh đó nằm trên và tôi cũng vậy, không hợp chúng tôi chia tay nhưng cả hai vẫn làm bạn vẫn giữ liên lạc đến tận bây giờ.
Khi 18 tuổi tôi không học đại học mà kinh doanh, tôi thích nhất là những thiết kế, bản thảo của những ngôi nhà trang trí một cách đẹp đẽ. Tôi mở công ty riêng, khoảng thời gian đầu là là khoảng mệt mỏi nhất, tiền đầu tư, nhân Viên , ... 10 năm sau tôi thành công, trở thành người có đầy quyền thế, cha mẹ rất tự hào về tôi.
Nhưng tôi có một vấn đề đồng thời là bí mật của bản thân, 'cậu nhỏ ' của tôi dài 20 cm, tôi cũng tinh lực hơi cao, nhu cầu tình dục cũng lớn nên tôi ít có người tình vì họ không thể chụi nổi tôi.
Đứng cao nhất ở công ty Hoà Đông, người đàn ông khoảng 30 tuổi , cao 1 m8 , khuôn mặt ưa nhìn hình trái xoan ,trán cao, mắt một mí, mũi hơi xẹp, môi trên mỏng, môi dưới cân đối , một người bình thường, hoàn toàn không vẻ gì là người thành đạt làm nên tiến tâm, cả công ty không ai không thích cậu, một người tài giỏi, một lãnh đạo tận tâm trong công việc, những người trong công ty chỉ tiếc một người như cậu tại sao không ban cho một nhan sắc đẹp hơn.
-Chủ tịch - một thư kí nữ ăn mặc chỉnh tề, bước vào
-Có chuyện gì ?- Cậu hỏi.
- Dự án chung cư ở xxx đã thuộc về Công ty chúng ta - cô gái nhẹ nhàng nói.
- Công trình đó rất đáng tiền, rất tốt, hãy thưởng cho những người có công - cậu nhẹ nhàng nói
- Giám đốc Hàn người mà có công lớn , Anh ấy đã thức hai đêm liền để làm bản thảo, cùng với cách nói năng lưu loát đã chinh phục nhà thầu- cô thư ký nói
- Giám đốc Hàn, là cái người chỉ trong một năm từ nhân viên nhỏ đã lên chức giám đốc kinh doanh phải không - Cậu bỗng nhớ lại.
Khoảng tuần trước có một giám đốc kinh doanh mới thay tên giám đốc vô dụng lấy tiền của công cho gái ,công ty sa thải ,việc bầu giám đốc giao cho mấy người kia, nếu người đó không đủ năng lực cậu sẽ đuổi nhưng có vẻ như lựa chọn tốt, cậu gặp hắn lần họp gọi tất cả giám đốc đến, cậu không quá để ý nhưng nói thật, cậu ta rất đẹp với khuôn mặt lạnh lùng đó.
- Vâng là cậu ta - cô thư ký nói
- hửm - cậu ngồi xuống bàn làm việc khuôn mặt nở nụ cười - Đặt một bàn hạng sang tại khách sạn rtrt đi, tôi muốn thỉnh giáo người đàn ông đó , An đặt lịch cho tôi- cậu nói
- Vâng thưa chủ tịch - lập tức cô thư thư ký bước ra khỏi phòng.

' để tôi xen cậu tài năng cỡ nào. '

Thư kí thông báo cho giám đốc Hàn là chủ tịch muốn gặp hắn , hắn lập tức đồng ý, khuôn mặt đẹp đẽ ấy vẫn lạnh lùng đến sởn óc.

Tối hôm đó tại khách sạn Rtrt một những khách sạn nổi tiếng, tại khu nhà hàng căn phòng lớn vô cùng yên tĩnh chỉ có hai con người đang im lìm ăn những món trên bàn ,làm phục vụ ở đây lúc bê đồ ăn lên thật sự rất đáng thương , lúc chỉ còn hai người thì giám đốc Hàn cất lên :
- Tôi không nghĩ chủ tịch Hùng kêu tôi ra đây để ăn nhỉ?
- Cậu không cần đa nghi thế, tôi đơn giản chỉ muốn cám ơn cậu vì đã vất vã để có giành công trình - Anh cất giọng nhẹ nhàng nói .
- Tôi lại không nghĩ thế, chủ tịch Hùng rốt cuộc bữa ăn này có ẩn ý điều gì thế - hắn ta buông dao và nĩa, nhẹ nhàng nói
- hahaha, nếu vậy tôi nói luôn - Hùng cười thõa mãn rồi lạnh băng nói- Mục đích thật sự của cậu vào công ty là gì ?
- Thì ra ngài không tin tưởng tôi, từ khi nào thế - giám đốc Hàn nói
- Từ ngày đầu tôi thấy cậu , nói đơn giản trong công việc ngoài bản thân tôi chẳng tin tưởng ai cả - Hùng quét mắt lạnh lùng nói.
- Thì ra chủ tịch là người lạnh lùng như thế - Giám đốc Hàn nói - đã trễ thế này rồi, xin lỗi tôi xin về trước .
- Tôi sẽ kêu người đưa giám đốc Hàn về - Hùng nói
-Cảm ơn chủ tịch - Anh cúi nhẹ đầu , bước đi nhẹ nhàng , bỗng Anh quay đầu lại hướng Hùng.
- À chủ tịch , ngay từ đầu tôi đã theo ngài rồi - rồi bước đi
Sau vài phút hình bóng giám đốc Hàn biến mất thì chủ tịch thở phào nhẹ nhõm
- Đáng sợ tưởng cậu ta ăn mình luôn chứ, cha mẹ ơi sợ quá- Hùng toát mồ hôi
- Chủ tịch ngài có sao không - cô thư kí bước vào
- An cô chuẩn bị một bộ đồ thường đi, tôi muốn về nhà - Hùng nói
- Tôi sẽ kêu xe cho ngài - an nói
- không ,tôi muốn mua ít đồ, tôi sẽ tự đi- Hùng nói
- Tôi sẽ chuẩn bọ liền - cô ấy bước đi tiếng đôi guốc của ấy tạo nên âm thanh giữa không gian yên tĩnh này

Nữa giờ sao từ công ty Hoà Đông một người đàn ông bước ra, bộ đồ rất tinh tế ảo thun làm bằng tơ lụa thượng hạng, chiếc quần jeans hơi rách ở đùi và đầu gối, các nhân viên nhận ra đó là sếp của mình liền cúi đầu .
Cậu không phải con người lạnh lùng mà là cậu không thể diễn đạt được lời nói, và khiến người khác đau lòng , những bạn giường của cậu đều tính cách đó mà rời khỏi cậu.
Đi trên con đường náo nhiệt tôi như đang thu nhỏ , không ai nói cũng chẳng ai biết rằng tôi là ông chủ của một công ty lớn, nhan sắc tầm thường chẳng ai quan tâm.
Đến một con hẻm nhỏ tôi nghe âm thanh gì đó nó , nó khá là tối, có mùi hôi thối của rác , một tiếng nói cất lên nghe giọng như rất tức giận :
- Mày đụng lộn người rồi
Vì khá tối tôi chỉ thấy hai thanh niên khoảng 29-30 tuổi đầy máu nằm dưới đất , nhìn sang ba người kia khá trẻ khoảng hai mấy thôi, đặc biệt cậu nhóc đứng giữa rất tuấn tú, ánh mắt sắc bén, đôi môi cong lên tạo nụ cười vô cùng xinh đẹp cũng thập phần khiến người khác dựng tóc gáy.
- Đại ca Bảo,em xin lỗi, em có mắt như mù không biết đây là địa bàn củ ởa người - hai người kia khóc lóc quỳ xuống càu người kia tha mạng.
- Mày nghĩ mày đánh đàn em của tao rồi nói vài câu xin lỗi rồi qua chuyện hả , à lúc nãy mày nói có mắt như mày, nếu vậy thì Long, Hạ móc mắt hai đứa nó, để sao này tụi này mù luôn - cậu ta lạnh lùng nói .
- Xin đại ca tha cho tụi em - cả hai nghe xong khóc thảm thiết cầu xin ân huệ .
- Long, Hạ cho chúng biết cái giá mà đụng vào ta - cậu ta đầy tàn nhẫn nói ra.
Tiếng la của hai người đàn ông đó cất lên, vì tiếng xe đã áp đi âm thanh của họ nên không một ai nghe thấy .
Cậu định quay lưng lui nhưng vô tình đập lên vỏ chai coca tạo nên âm thanh và tên nhóc đã phát hiện ra cậu.
Cậu ta từ góc tối bước ra chỗ anh, ánh đèn đường làm rõ khuôn mặt cậu ta hơn, thật sự rất xinh đẹp, dáng mảnh mai, cao 1m7 ,tóc bạc được cắt undercut ,đôi mắt tàn nhẫn, sóng mũi cao, đôi môi cong lên, thật sự rất đẹp nha , đôi môi nhẹ nhàng cất lên :
- Ông chú làm gì ở đây - cậu ta lạnh lùng nắm cổ áo anh .
- Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi - anh trả lời, tránh đi ánh mắt dữ tợn đó của cậu.
- Hửm, ông chú thuộc dạng người giàu có nhỉ, áo ông đang mặt là loại đắt tiền - cậu ta buông cổ áo của anh.
- Nè cậu gì đó ơi tôi cũng chưa qua ba mươi đừng gọi ông chú nghe già lắm - anh còn trẻ sao nỡ gọi anh già .
- Thật ra tôi hết tiền rồi ông chú giàu như vậy sao không cho tui một ít nhỉ.
- Cậu cần bao nhiêu - anh nhẹ nhàng móc bóp ra.
- Hai trăm triệu - anh hoảng hồn đối với anh nhiều đó không là bao nhưng anh làm gì đem nhiều tiền mặt thế.
- À thật ra tôi không đem nhiều tiền mặt đến thế , à tôi có thẻ đen không giới hạn cậu ra bất cứ ngân hàng nào cũng đổi được - anh đưa tấm thẻ đen của bản thân .
- Tha cho anh, nếu anh dám hó hé chuyện này tôi bảo đảm trong 12h gia đình của anh sẽ nhận được thi thể của anh- cậu ta lấy thẻ của anh rồi cùng với hai người đàn em dần khuất sao bóng tối.
- Cậu cũng giàu mà- nhìn chiếc đồng hồ của cậu nó cũng hơn 15 tỷ, số lượng có hạng .
Anh ra khỏi con hẻm nhỏ, đến quận 2 anh đang đi trên con đường lớn tấp nập xe cộ, tiếng vang của mọi người, vô tình anh đụng trúng một người, vô tình làm đổ ly nước vào người đó.
- Ông chú đi đường cẩn thận chứ - một đám học sinh có lẽ đang đi chơi, anh đụng trúng người con trai nhưng vài cô gái có vẻ không hài lòng với việc đó quay sang mắng anh .
- Cậu có sao không Duy - một cô gái nói .
- Không sau chỉ là hư bộ đồ thôi - Cậu bé kia nhìn vào bộ đồ nói.
- Đây là bộ đồ cậu thích mà, nè ông chú, bồi thường đi - một thanh niên trong đám học sinh nói.
- Xin lỗi nhóc, tôi đây sẽ trả tiền giặt ủi, và đây là thẻ đen không giới hạn, tôi tặng cậu, coi như là quà xin lỗi - anh có thói quen đen hai thẻ đen giới hạn của bản thân .
Nhóm học sinh đó nhìn tấm thẻ mà chảy cả nước miếng, riêng cậu Duy hơi bất ngờ với chuyện này, rồi lấy lại vẻ thờ ơ vốn có.
- À đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu không hài lòng thì thì cứ đến đây - Anh móc bóp ra một danh thiếp màu đen.
Anh bỗng nhớ ra hôm nay 11 giờ có phim hoạt hình mà cậu yêu thích , lập tức chạy như bay về.
Để lại cậu bé tên Duy đơ, cậu âm thầm nghĩ ông chú thật ngu ngốc chiếc áo của cậu chỉ có vài trăm ngàn mà bòi thường cậu cả một gia tài , thật sự ngốc không thể tả.
Lúc khi bỏ đi anh nhìn trộm đứa trẻ , dáng người ốm thon, da trắng, mắt hai mí to, sóng mũi cao, môi trái tim, giọng nói cũng đặc biệt trầm, mỹ nhân ngư là có thật , cậu ta hát chắc chắn rất hay .
Anh đi rất nhanh có một sự hối hận nhẹ vì lúc đầu đã không chụi kêu người lái xe chở anh về, nếu không anh sẽ không rước nạn vào đầu vậy đâu.
Bỗng anh thèm bánh ngọt đến lạ lùng, anh thích nhất vị đắng của socola ,và bánh macaron trà xanh thơm, và hiện tại anh đang ở tiệm bánh ngọt rất lớn, khung cảnh rất đẹp, rất cổ điển. Bản thân anh đang lựa chọn những chiếc bánh thơm ngon.
- tôi có thể giúp gì cho anh - một giọng nói rất êm ả cất lên, anh trong phút chốc theo quán tính tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó
- Tôi là chủ ở đây tôi rất hân hạnh được đón tiếp anh - nụ cười mỉm rất quyến rũ.
Dáng cao 1m73, thon, tóc kiểu ngố, sóng mũi cao,đều đáng quan tâm là nốt ruồi nhỏ ở dưới mi mắt cậu ta thật quyến rũ,cậu ta lớn hơn tôi vài tuổi nhưng cách anh mặc, gương mặt đều trẻ trung hơn anh .
- Thật ngại tôi muốn ăn chút gì đó vừa ngọt vừa đắng - Anh nhìn qua hàng đồ ngọt bắt mắt kia.
- Vậy nếu không phiền để tôi chọn lựa cho anh chứ - cậu ta mỉm cười nói với anh
- Chủ tiệm bánh là người biết nhiều về bánh, cậu giúp tôi thế còn gì bằng - anh nói
- Anh hãy ăn bánh dâu tây chỗ chúng tôi hương vị không chỗ nào có đâu cùng với chút bánh flan ngọt ngào, bánh su đầy nhân trà xanh và một cốc socola lạnh vào mùa hè nóng bức anh thấy sao?? - cậu chủ nhẹ nhàng nói còn cười thật tươi làm anh cũng ngã quỵ trước nhan sắc đó .
- Vâng ...mọi thứ cứ lấy cho tôi - anh ngượng ngùng .
- Của anh Tổng cộng 200 ngàn - giọng cậu ta làm cho anh thấy ấm áp.
Anh đưa tiền và không khỏi cảm ơn cậu ta, rồi từ từ bước ra khỏi cửa tiệm, ngoài này trời đã đỗ mưa, anh nhờ ra mình không đem theo dù, bỗng ông chủ tiệm bánh bước ra cầm chiếc dù đưa cho anh
- Cậu cầm lấy nó đi - cậu ta chỉ nói thế rồi lại bước vào tiệm bánh .
Anh chưa kịp nói tiếng cám ơn thì người đã đi. Anh mở chiếc dù , cơn mưa đêm ấy thật nặng hạt , có lẽ rất lâu mới dừng lại, đi trên con đường quen thuộc trở lại chung cư , trận mưa làm lạnh cơ thể anh , cây dù trong suốt nên anh có thể nhìn lên phía trên bầu trời tối đen ngôi sao cùng ánh trăng cũng biến mất sau đám mây đen kia, chỉ có ánh đèn làm sáng rực nơi đây .
Cuối cùng thì anh đã về chung cư , anh để phần đồ ngọt vào tủ lạnh nhanh bước vào phòng tắm ấm áp, bao nhiêu mệt mỏi ngày hôm nay theo làn nước ấm, rồi ngâm vào bồn tắm thơm tho.
Khi anh rồi khỏi phòng tắm cũng đã hơn 12h, có chút buồn bỏ lỡ bộ phim hay kia, quên đi đồ ngọt anh bước vào giường ngủ, ngoài kia vẫn con mưa lớn, nhưng anh đã không còn sợ nữa an tâm chìm trong mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net