Chương 37: Rạp chiếu phim kinh dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điểm đến tiếp theo, rất chuẩn xác, là một cái rạp chiếu phim

Lúc mua vé vào phòng rồi, Trương Cực và Tô Tân Hạo vẫn còn 4 mắt nhìn nhau, buổi hẹn hò của hai caca rất lãng mạn, vậy nên, việc hai người rủ nhau coi phim kinh dị là giả đúng không?

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên còn chơi lớn ngồi ở hàng ghế đầu, ba người bọn họ ngồi ở hàng ghế thứ tư

Quái lạ, vì sao hôm nay rạp chiếu phim lại ít người như vậy

Tô Tân Hạo vừa mới nghĩ xong, liền sau đó cần cổ có một cái gì đó chạm vào

"Oa!"

Cậu rụt cổ rồi lập tức bịt miệng chính mình lại, may mà khống chế được tiếng la

Cô gái đang đi phía sau bị tiếng hét nhỏ làm cho giật mình, thấy đôi mắt đầy kinh hãi của thiếu niên đang nhìn mình liền vội vàng giải thích

"A tôi xin lỗi, do tóc tôi dài quá nên lúc đi lỡ cọ vào bạn rồi"

Thật là dọa người quá đi

Thời điểm bộ phim bắt đầu, Tô Tân Hạo rất không có dũng khí mà khều khều cánh tay Chu Chí Hâm

"Chu Chí Hâm, hay là mình về đi"

Chu Chí Hâm đang chăm chú nhìn lên màn ảnh, ánh sáng từ phía đó hắt vào làm hiện lên đường nét sắc sảo trên gương mặt anh

Anh mỉm cười quay qua nhìn Tô Tân Hạo, nhẹ nhàng buông lời:" Không!"

"Em, em mệt rồi, mình về nhà đi"

"Em năm phút trước còn khỏe như trâu ấy, ngồi ngoan đi để anh coi phim"

"Trương, Trương Cực cũng mệt rồi nè"
Tô Tân Hạo chỉ tay về phía bên cạnh mình, chỉ thấy Trương Cực không mệt, y xỉu luôn rồi

"Cho nó ngủ ở đó đi, ngủ một giấc rồi về"

"Em ước gì mình cũng ngủ được bây giờ" - Tô Tân Hạo chán nản tựa đầu lên vai cậu bạn vừa mới vào rạp đã ngủ ngon lành, có điều màn hình chiếu khung cảnh đen tối man rợ như vậy, cậu không thể an tâm mà ngủ được

Chu Chí Hâm nhìn tư thế ngồi xiêu vẹo của cậu, anh cúi xuống đem hai chân của cậu đặt trên đùi mình, từ tốn xoa bóp

"Anh đã bảo chúng ta nên tập trung mua đồ rồi mà, bây giờ đã có thể ở nhà chơi mấy ván game rồi"

"Em xin lỗi"

"Em muốn xin lỗi vậy thì, ngày mai dành một ngày cho anh nhé, chúng ta sẽ đi mua đồ cùng nhau"

"Còn Trương Cực mà"

"Trương Cực nếu nó muốn thì hẹn em bữa khác, anh sẽ cố không có ý kiến"

"Hai người giận nhau chuyện gì à, vì sao lại muốn tách riêng?"

Chu Chí Hâm dừng động tác trên tay, anh nhướn người tới, để mắt mình nhìn thẳng vào mắt Tô Tân Hạo

"Em đến giờ, thực sự vẫn không hiểu sao?"

"Không hiểu....." - Tô Tân Hạo né tránh ánh mắt anh, cậu xoa cằm ra vẻ nghĩ ngợi

"A! Anh muốn rủ em mua trò chơi khăm cậu ấy chứ gì, mới không muốn để cậu đi tránh bị phát hiện?"

Phải không?

Chính Tô Tân Hạo cũng không tự tin với lý do này, bởi vì vừa nghe xong, Chu Chí Hâm đã thở dài ngồi lại vị trí

"Lại đây"

Tô Tân Hạo nhận ra anh đang khó chịu trong người, dù sao cũng kéo anh đi đây đi đó cả ngày mệt bả hơi tai, biết thời biết thế mà ngoan ngoan làm theo lời anh

Chu Chí Hâm thấy cậu bước tới, giang tay đặt cậu lên đùi mình ngồi

"Anh mệt lắm hả?" - Tô Tân Hạo đưa một tay vén hết mái của Chu Chí Hâm lên, sờ sờ trán xem có nóng hay không

"Ừm, anh bệnh mất rồi" - Chu Chí Hâm nhắm hờ mắt, rất tự nhiên cọ cọ vào thân thể trong lòng mà làm nũng

"Thế, chúng ta về nhà nhé?"

"Không, anh muốn ngồi lại đây"

Đồ cứng đầu!

"Coi nào, bây giờ em quay về phía đây úp mặt vào anh, sẽ không thấy quỷ nữa, anh cũng dựa vào em nghỉ ngơi, rất hợp lý đi"

Rất hợp lý, nhưng cậu muốn về nhà hơn

Đàm phán thất bại, Tô Tân Hạo chuẩn bị ngồi lại ghế của mình

Bên tai đột ngột vang lên tiếng cười man rợ, cậu cứng đờ người, hai tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực người nọ

"Em mà bước xuống thì anh không che cho em đâu"

"Không cần anh che, em tự nhắm mắt được. Anh đang mệt còn chơi trò ôm ấp làm gì?"

"Vậy thì anh sẽ quậy em, cho em có cơ hội thấy quỷ trên bộ phim này như thế nào"

"......"

Kì thực anh mới là quỷ đúng không?

Mệt muốn chết, kệ đi, gục đầu lên vai anh ngủ một giấc là được.

Đi ba người thì hết hai người đi tìm Chu Công rồi, Chu Chí Hâm không có tư vị xem gần hết bộ phim kinh dị, thỉnh thoảng ngó mắt qua thấy Hiên ca sợ hãi lại hốt hoảng tìm đến vòng tay Alpha của mình, thầm chúc mừng cho Văn ca đã áp dụng đúng cách thức cưa đổ người thương

Nhưng mà về phần anh, liệu có cần áp dụng không?

Chu Chí Hâm một tay vỗ lưng người trong lòng, tay kia đặt trên cần cổ trắng nõn xoa xoa

Bạn nhỏ nhà anh là một bánh bao nhỏ, nhưng bên trong lại rất cứng rắn, rất khó dạy dỗ, cũng rất dễ chạy đi

Nếu Tô Tân Hạo cự tuyệt anh, anh sẽ không ngại để chính mình trở thành bộ phim kinh dị của em ấy

Chóp mũi chọc chọc hớp lấy hương pheromone nhàn nhạt, Tô Tân Hạo hẳn đang có một giấc mơ đẹp, lại không biết bên cạnh mình, là một cơn ác mộng

Một cơn ác mộng xinh đẹp và yêu em như vậy, liệu em có nguyện bước vào không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net