Chương 8: Nếu sợ thì ngồi vào lòng tớ này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi kiểm định diễn ra tốt đẹp, giờ ra về, trời lại đổ mưa, Tô Tân Hạo lon ton chạy đến chỗ lớp của Trương Cực

"Trương Cực, Tô Tân Hạo đến đón cậu kìa"

Trương Cực nhìn ra phía cửa thấy người kia đang vẫy vẫy tay ngọt ngào cười với mình liền triệt để hóa tượng trong mấy giây, chỉ khi cậu bạn bên cạnh lay lay y mới bừng tỉnh, vội vàng thu cặp sách chạy đi, để lại sau lưng bao ánh mắt mong mỏi của các nữ sinh lẫn nam sinh trong lớp.

"Ai da, nam thần đứng chung với nam thần, thật là bổ mắt"

"Trương Cực thật là, chạy vội như thế nhưng trông vẫn cực kì đẹp trai"

"Hồi nãy cậu có thấy Tô Tân Hạo cười không, ai đi đồn cậu ấy khó tính thế, cười lên thật sự đáng yêu chết người"

"Đúng a đúng a"

"Sao các cậu lại có thể dùng từ đáng yêu để miêu tả Tô Tân Hạo được chứ?" - một nam sinh từ đâu chen vào

"Không được sao?"

"Sao với trăng cái gì! Tớ từng tận mắt chứng kiến cậu ta một tay xách cổ cái tên to con hung hăng nhất khối mình đó, gã kia phải chuyển trường luôn đó"

"Ai bảo gã đó bắt nạt người khác làm chi, nhờ có Tô Tân Hạo thì mấy vụ này ở trường chúng ta mới dần lắng xuống"

"E hèm, đối với những người theo chủ nghĩa không mê nam thần chỉ mê nam thần yêu nhau như bọn tớ thì, tớ cảm thấy giữa hai người họ có gì đó........"

"Phuy phuy phuy, không thể có chuyện đó được, như vậy thì còn đâu nam thần dành cho chúng ta~"

"Có tớ nè, nam thần đang đứng ngay trước mặt cậu đây"

"Cậu đi chết dùm đi!"

Hai chiếc đồng niên đang cùng đi đến chỗ anh lớn, trên đường đi Tô Tân Hạo cứ liên tục nhảy chân sáo, vừa đi vừa xoay xoay vòng, làm người bên cạnh cứ nơm nớp sợ cậu kiểu gì cũng sẽ hôn mặt đất mất thôi

"Xem ra cậu đang rất vui ha"

"Dĩ nhiên rồi a~ Hồi nãy tớ lên diễn đàn trường, có một bài viết bảo mọi người vote dự đoán ai chính là Alpha, kết quả tớ cao phiếu nhất đó! Không thể nói là không vui được!"

"Ồ" - "Trương Cực hờ hững đáp lại, y đang nghĩ đến việc nhiều người trong trường đã ngắm nghía và bình luận về bé con, mặc dù Chu Chí Hâm dặn y không nên để tâm đến mấy việc đó, nhưng trên thực tế nếu y muốn khó ở đánh người bao nhiêu lần thì Chu Chí Hâm đã nảy sinh ý nghĩ muốn đánh sập diễn đàn trường bấy nhiêu lần

"Trương Đậu! Sao cậu không hỏi về cậu?"

"Hả!?"

"Không tò mò cậu đứng hạng mấy sao?"

"Hạng mấy gì cơ?" - Một cánh tay từ phía sau đột ngột vòng qua người Tô Tân Hạo, phảng phất đâu đó còn có đợt khí phả vào bên tai làm cậu như cún con rụt cổ, rất nhột.

"Ôi má ơi anh là ma hả Chu Chí Hâm!"

"Là do em chỉ lo nhìn Trương Cực mà không để ý đến anh" - Lời Chu Chí Hâm nói là thật, vốn dĩ tiếng bước chân anh đi đến rất rõ ràng, đứng sau lưng cậu cũng được một lúc rồi a

"Kiểm tra sao rồi, có mệt không?" - Từ nãy đến giờ Chu Chí Hâm vẫn không rời khỏi gương mặt đỏ ửng vì hưng phấn của bạn nhỏ trước mặt, anh cố gắng kiềm chế xúc muốn đưa tay lên gò mà mềm mềm kia mà nắn, mà nhéo, đến khi chủ nhân của nó bị khó chịu đến khóc mới thôi.

"Không mệt chút nào, em rất khỏe mà" - Tô Tân Hạo cả người phấn chấn, cậu choàng tay qua hai huynh đệ của mình, sau khi hỏi han đảm bảo ba đứa đều không có vấn đề gì mới lấy từ trong túi ra ba tấm vé xem phim

"Bây giờ về thay đồ sau đó đi chơi thôi nào, hôm sau em sẽ mời Dư Vũ Hàm một bữa để cảm ơn anh ấy"

Nói xong liền không nhịn được mà chạy đi nghịch nước mưa trước

"Có nói với ẻm phim họ Dư đưa là phim kinh dị chưa?"

"Chưa, cơ mà, không nói chắc không sao đâu, nhỉ?"

----------------------------------

Sau cơn mưa, buổi tối tiết trời lành lạnh, ba thiếu niên cùng bước xuống con phố nhộn nhịp, nhanh chóng thu hút ánh nhìn của người qua đường

Tô Tân Hạo bặm môi, hai mắt đầy vẻ sùng bái nhìn nhìn người bên cạnh

"Chu Chí Hâm anh không lạnh sao?"

"Không sao, người anh vốn dĩ đã ấm rồi mà" - Chu Chí Hâm cười cười, chợt nghĩ ra điều gì liền dang rộng vòng tay - "Nếu em ôm anh thì không sợ lạnh chút nào đâu"

Nhưng sau đó hai cánh tay anh đành thất vọng buông xuống, vì Tô Tân Hạo từ lúc nào đã bị giam trong vòng tay của thằng em với chiều cao tỉ lệ thuận với độ gian manh kia

Trương Cực hết sức tự nhiên mà cọ cọ má mình vào gò má trắng mềm của Tô Tân Hạo, y thật sự có cảm xúc muốn cọ cho đến khi nó đỏ lên hệt như trái đào

"Anh đã ấm rồi thì đứng một mình đi, để hai đứa em sưởi ấm cho nhau không phải tốt hơn sao?"

Chưa kịp nói câu tiếp theo, gương mặt lộ ra vẻ đắc ý bị một bàn tay phũ phàng đẩy ra xa

"Đồ ngốc Trương Cực, ở nhà cậu quấn tớ như quấn bông còn sợ tớ chưa đủ bốc hỏa sao" - Tô Tân Hạo từ nãy giờ chôn mặt trong lớp khăn choàng màu trắng, chỉ thấy được hai mắt to tròn đang nhướn lên đầy vẻ cáu kỉnh

Nhìn vào Tô Soái Soái lúc này chẳng khác nào bọc cơm nắm biết đi, cậu được mama Trương tặng cho một kiện áo bông thật dày, sau đó bị Chu Chí Hâm cưỡng chế mặc thêm một lớp áo, Trương Cực thấy chưa có dấu vết của mình trên người cậu cũng nằng nặc đòi quấn thêm một cái khăn dày kộm, mặc dù rất ấm nhưng lại khiến việc di chuyển trở nên rất khó khăn

"Không phải tớ sợ cậu bị ốm à? Mặc dù mỗi lần ốm cậu đều rất nhõng nhẽo rất dính người, nhưng vẫn là không nỡ để bảo bối bị ốm đâu hehe"

Hết cách, Tô Tân Hạo chỉ đành tặng cho Trương Đậu một ánh nhìn thân thiện, chẳng mấy chốc cả ba đã đến rạp chiếu phim.

"Mỗi lần đến đây đều làm tớ nhớ đến một chuyện" - Trương Cực cầm trên tay túi bắp rang bơ, khóe miệng lộ ra nụ cười tiêu chuẩn đốn tim người xung quanh - "Cậu và Chu Chí Hâm có nhớ lúc chúng ta 9 10 tuổi vì để được xem phim không cần mua vé mà đã giả thành mấy đứa nhóc 5 6 tuổi không, cách này vậy mà cực kì hiệu quả

"Tất nhiên là anh nhớ rồi" - Chu Chí Hâm cong khóe mắt, hồi tưởng lại chuyện ngày trước - "Anh còn nhớ vì hồi nhỏ anh và Trương Cực khá nhỏ con nên dễ dàng lừa được người quản lý, chỉ có mỗi Soái Soái cứ bị đinh ninh là 10 tuổi nên không được vào, thế là em ấy đứng ngây một chỗ, ban đầu không có phản ứng gì, mấy giây sau liền khóc bù lu bù loa, bác ấy thấy vậy cũng đành cho ẻm vào, tiện thể còn mua thêm mấy cây kẹo để dỗ ẻm nín khóc"

"Họ Chu à, anh không cần nhớ kĩ đến vậy đâu" - Tô Tân Hạo hút một ngụm nước ngọt, chậm rãi lên tiếng: "Sau hôm ấy em về kể với bác quản gia, bác ấy nói với em việc phát triển sớm hơn so với tuổi là tốt vì đó có khi là dấu hiệu của một Alpha trội. Mặc dù lúc đó em cũng không rõ Alpha là gì, chỉ biết là một khái niệm ngầu lòi, thế là em lập tức không buồn về việc đó nữa"

"Cậu cũng dễ dụ quá rồi đó" - Đây là tiếng lòng của Trương Cực, y chợt nghĩ đến việc so với Trương gia thì Tô gia cực kì coi trọng địa vị của các Alpha, cách giáo dục con cái cũng là dựa trên cơ sở dành cho Alpha, cũng không phải họ bài trừ Omega, nhưng sống dưới một gia tộc như vậy thì suy nghĩ về việc phải trở thành một Alpha cường đại luôn thường trực trong đầu Tô Tân Hạo

Ngay cả người ngoài khi thấy ba người xuất hiện cũng đều xoa đầu bảo Tô Tân Hạo rất có khí chất của một Alpha, trong khi Chu Chí Hâm và y có người lại dùng từ xinh đẹp để miêu tả

Vậy nên, "Alpha Tô Tân Hạo" từ khi còn nhỏ đã ý thức rất rõ về việc luyện tập thể hình cùng tinh thần luôn ra tay giúp đỡ và bảo vệ kẻ yếu.

Mà "kẻ yếu" đó chính là Chu Chí Hâm và Trương Cực y đây.

"Chu Chí Hâm và Trương Cực mau núp sau em  đi, em sẽ bảo vệ hai người!" - Trương Cực vô thức nhoẻn miệng cười, y nhớ lại khoảnh khắc đi mật thất lúc nhỏ của ba người. Lúc đó y và Chu Chí Hâm rất sợ cứ hết níu áo lại ôm lấy cậu nhóc có thân hình lớn hơn so với tuổi, cậu nhóc ấy cũng dốc hết sức lực che chở cho y, dù cho bản thân cũng đang bị dọa sợ chết khiếp.

"Trương Đậu Đậu cậu cười cái gì vậy, có gì vui kể tớ nghe đi?"

"Có gì đâu?" - Miệng nói như vậy nhưng Trương Cực lại nghiêng đầu, ánh mắt dán lên đối phương lộ ra nụ cười ranh mãnh - "Vậy thì, Alpha Tô Tân Hạo lát nữa đừng  khóc lóc đòi về trong lúc đang xem phim vì sợ nhé?"

Không ai là không biết, Tô Tân Hạo dù sợ điều gì thì vẫn có thể chơi tới bến, nhưng châm ngôn này không được áp dụng trong trường hợp cậu ấy xem phim ma

"Sao tớ phải khóc a? Trên đời này làm gì có thứ nào làm tớ sợ tới khóc luôn đâu"

Hai phút sau, Tô Tân Hạo thực sự có khao khát rút lại những gì mình vừa nói

"Sao... Sao không ai nói với em đây là phim kinh dị hết vậy!?"

"Bọn anh cũng không có biết mà, thôi lỡ vào đâu rồi thì coi luôn đi" - Chu Chí Hâm mắt không chớp trả lời bạn nhỏ

"Không thể đổi phim khác sao?"

"Không thể~?" - Trương Cực tìm được tư thế ngồi thoải mái nhất, y đưa tay chỉ chỉ lên đùi của mình

"Bảo bối, nếu sợ thì ngồi vào lòng tớ này"

"Bảo bối nhỏ xin từ chối đề nghị này" - Tô Tân Hạo bắt chước chất giọng khêu gợi của đồng niên, gương mặt biểu đạt một câu ta đây không sợ chết.

----------------------------------------------
(⁠ノ⁠`⁠Д⁠´⁠) Sorry các cô vì vừa rồi tui bận tối tăm mặt mũi, giờ mới ngoi lên được huhu~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net