Có những mùa hạ chẳng bao giờ đi qua...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| 6.5.2020

"Mùa hạ đang phôi pha tình ta cũng phai nhoà."


Cậu nhớ bài hát này chứ? Đó là bài hát cậu đã đàn đi đàn lại, bắt tớ hát đến khàn cả tiếng, rồi hai đứa ngồi cười khúc khích với nhau. Mùa hạ mà tớ yêu thích nhất chính là mùa hạ có cậu, mình cùng tới trường, cùng đạp xe qua những con đường phượng bay. Nhưng rồi, ngày hạ năm nào, ngày hạ phôi phai, ngày hạ tớ chẳng bao giờ muốn quay lại, chúng ta chia tay. Ngày mình chia tay, tớ cứ giữ chặt lấy những kí ức xưa cũ về mùa hạ oi ả, gom hết những khắc khoải, những nhớ nhung, những mảnh kí ức vỡ vụn về cậu đem cất vào một góc nhỏ nơi đáy tim. Tớ thẫn thờ lê bước đi qua từng con phố, từng góc nhỏ, nhưng tớ cố lục tung từng ngóc ngách trong thành phố cũng chẳng thể nào tìm lại ánh mắt cậu. Cậu từng bảo tớ phải biết vượt qua nỗi đau để tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình, nhưng để vượt qua mùa hạ năm ấy tớ còn không làm được. Tớ vẫn ngốc nghếch, tớ vẫn tin rằng trên thế gian này sẽ có phép màu, có ông bụt, có cô tiên mang mùa hạ và cậu về bên tớ. Nhưng không thể rồi. Tớ ước gì ở thế giới bên kia, cậu được những cơn mưa mùa hạ xoa dịu đi nỗi đau mà cậu đã phải chịu.


Còn tớ, tớ sẽ mãi mãi đắm chìm vào mùa hạ ấy, mùa hạ không chỉ có tiếng đàn thơ mộng, có góc phố hoa phượng rơi đỏ rực, mà đặc biệt nó còn có cậu nữa.


"Có những mùa hạ chẳng bao giờ đi qua..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net