Chap 24 : Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chị về đi, cặp mắt này của tôi, không bao giờ muốn nhìn thấy chị nữa."

Hiểu Hân như bàng hoàng trước thái độ này của Na Mẫn, trừ cái lần bị Na Mẫn miễn cưỡng cắn sưng môi, thì lần phẫn nộ này là cực lớn. Trước nay vẫn chưa hề có đối xử như vầy.

Chỉ là so với bàng hoàng thì Hiểu Hân càng thấy muốn nổi nóng cho bằng Na Mẫn, trước đến giờ cũng chưa từng có ai đối xử với nàng như vậy, chưa từng có ai đả thương nàng đến vậy, cũng chưa từng có ai khiến cho nàng cảm thấy , không cần dùng dao, chỉ dùng lời nói cũng có thể làm cho nàng đau đến tận cùng.

Đồng thời âm thanh vang dội còn hơn Na Mẫn lúc nãy.

"Em đừng quên tôi ba năm nay nuôi em, chăm sóc em. Đừng quên người cùng vỗ về cho em giấc ngủ, đừng quên người lo lắng lúc em có bệnh tình. Là ai đút cho em từng viên thuốc ? Hả ? Đừng quên...đừng vội quên nụ hôn đầu của tôi là do em lấy đi."

Na Mẫn bất lực hạ hỏa, lau nước mắt bên khóe môi, nhạt nhẽo cười.

"Đừng quên, người đuổi tôi đi là chị."

Đoạn nói xong thì không còn chạy nữa, mà dịu dàng lướt ngang, một đường thẳng trở về nhà. Trong khi Hiểu Hân tức muốn chết , đá vào cục đá, nào ngờ đá quá nhọn, ngón chân nàng muốn sưng lên. Quỵ xuống ôm chân, lúc nảy chỉ ngấn nước bờ mi, hiện tại đã có thể viện cớ để bản thân mình có thể khóc ròng.

"Tới cục đá cũng không thương mình, hức."

Nàng trở về thì Na Mẫn đã ra nhà sau đi tắm, bà Năm nhìn thấy mắt đứa về trước đỏ, thì đứa về sau cũng sưng, không hiểu sự tình cho nên chỉ thở dài.

"Con Muối nó đi tắm rồi, mày ra nhà sau, kêu nó tắm xong thì xách nước cho mày tắm."

"Dạ má."

Bà Sáu tự dưng bật cười hiền hậu "Bé Hân kêu bà bằng má nghe ngọt lịm hà quy ơi. Có khi nào nó là con ruột bà không bà Năm ?"

"Thì tui làm má nó cũng được mà, cái con mẹ già mất nết."

Hiểu Hân cũng cười, đi ra nhà sau mà hai bà già vẫn khặc khặc nói qua nói lại. Tiếng nước bên cái chum kia xối ào ào, hẳn là Na Mẫn ở bên trong. Qua ba năm, mà mọi thứ ở nơi này vẫn không hề thay đổi, có đổi thay cũng chỉ là tâm tư sẽ bị dao động vì một mối quan hệ mơ hồ mà thôi.

Nàng vô thức đứng trước mành bạc nhà tắm, tiếng nước ngưng lại có tiếng nước, tới khi ngưng hẳn thì trên mặt bỗng bị tát một cái đau điếng, hết hồn ôm mặt.

"Trời giáng trời giáng."

Na Mẫn cũng hết hồn, nghe tiếng Hiểu Hân kêu đau, vươn tay theo bản năng muốn xoa lấy xoa để nơi mình vừa mới đánh qua, nhưng rất nhanh rụt tay lại.

"Là chị tự nhận lấy."

"Em ghét tôi thì em nói."

"Ghét chị ? Chị cảm thấy tôi ghét chị sao ?"

"Ừ."

"Ngay cả cái bản mặt của chị tôi còn không muốn nhớ, ghét chị thì có lợi gì cho tôi ?!"

"Em..."

"Về lại Sài Gòn đi. Chị không sống ở đây được đâu."

"..."

Cô đi vào trong, bà Năm mới ngừng chọc lét bà Sáu : "Muối, coi xách nước cho con Hân tắm đi. À, lấy đồ mày cho nó mặc luôn đi, nó xuống không có đem gì."

Hiểu Hân đứng trân ở đó, Na Mẫn xách ra thùng nước, để vào bên trong, trở ra vắt lên vai Hiểu Hân bộ đồ với cái khăn. Còn dúi vào tay nàng dầu gội bồ kết, sữa tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng.

Cô thừa nhận tuần trước mình đi ra chợ huyện, theo thói quen mua đủ thứ đồ dùng thường xài, trong đó có đầu gội và sữa tắm Hiểu Hân ưa thích. Nhưng cô đã tự thề từ này về sau sẽ không mơ màng như vậy nữa, bởi cả đời này cũng không nghĩ sẽ gặp lại được người thương. Nào ngờ lần này đã có người dùng đến.

"Na Mẫn."

Na Mẫn không đứng lại, dứt khoác bước đi, bị Hiểu Hân chụp lại thì rất đỗi bực mình.

"Chị còn muốn cái gì nữa hả ?"

"Em canh cho Hân tắm đi."

"..."

Liếc mắt lên trời , thở dài, đi qua một bên góc đứng, Hiểu Hân bước vào trong rồi, mà vẫn cảm thấy sợ Na Mẫn bỏ mình đi bất cứ lúc nào.

"Na Mẫn."

"..."

"Na Mẫn."

"Chuyện gì ?"

"Em không bỏ đi phải không ?"

"Ừ."

"Em...đưa tay vào đây đi."

"Đã nói không đi."

Chờ hồi lâu cô vẫn không nghe tiếng nước, luôn là người mềm lòng, từ từ đưa tay quơ vào bên trong, vịnh vào thành cột nắm chắc ở đó.

"Tay đây, tắm đi."

Hiểu Hân mỉm cười, Na Mẫn theo nhận thức của nàng là như vậy, luôn ôn nhu hơn mọi thứ. Lúc này mới an tâm tắm táp, lúc tắm liên tục nhìn bàn tay kia có còn hay không. Mặc đồ xong vẫn muốn ngắm nhìn, ngơ ngẩn nhìn bàn tay rám nắng của Na Mẫn bấu vào kia, nàng muốn nắm lại, lại sợ bị ghẻ lạnh. Suy nghĩ một hồi mới lấy hết can đảm sờ vào mu bàn tay Na Mẫn, bàn tay đó lập tức giật thoắt ra.

"Xong rồi thì đi vô trong."

Đèn dầu thổi tắt, bà Năm bà Sáu ườn trên giường giăng mùng, Hiểu Hân ngồi ở bộ dán đung đưa hai chân ngó tới ngó lui. Na Mẫn đi qua.

"Ngủ bên trong đi."

Hiểu Hân lập tức nghe lời, nằm xuống bộ dán cứng ngắc, trơ mắt nhìn Na Mẫn chậm rãi bò lên sàn. Tiếng góc sàn chịu tác động mà kẽo kẹt kêu cụp cụp cụp cụp.

Dế vào đêm thường kêu rất lớn, nhưng Na Mẫn vẫn nghe được hơi thở của Hiểu Hân, có khi thì gấp gáp, có khi thì như nín thở. Vốn rất hiểu được nhau, cho nên cô nhanh biết Hiểu Hân có chuyện muốn nói, chỉ là giờ phút này, cô không còn gì muốn bàn luận nữa. Tình chết tâm vong, luyến lưu lưu luyến khổ một đời.

"Em ngủ chưa ?"

"..."

"Tôi biết em chưa ngủ. Nói chuyện một chút được không ?"

"..."

"Thật ra. Tôi rất nhớ em, Mẫn."

Sóng mũi Na Mẫn lại cay, cô đã khắc chế biết bao nhiêu cảm xúc, ngay cả lúc tắm, trốn trong đó tự tát mình đến nửa ngày để bắt buộc phải quên người kia đi. Thì nay chỉ vì một câu nói vô tình đã làm cô không thể ngăn nổi sự ấm ức trong thâm tâm che giấu bấy lâu nay.

"Đừng nói nữa."

"Na Mẫn, tôi tìm về em, là muốn nói với em, tôi nhớ em."

"Đã nói chị đừng nói nữa."

"Không lẽ ba năm qua không làm em cảm thấy tôi quan trọng sao ? Thì cứ cho là em thích tôi đi, nhưng có chắc là yêu đâu, phải không ? Nếu tôi làm em quên mảnh tình cảm kia, thì tụi mình vẫn là chị em tốt của nhau mà, không được sao ? Na Mẫn ?!"

"..."

"Na Mẫn, em thử nói coi, chúng ta ai cũng là con gái, cho là có yêu nhau đi, thì cũng có sinh được đứa con đâu. Em không thích có con sao ? Một gia đình và những đứa nhỏ."

"..."

"Tôi là tôi tiếc tình chị em ba năm của tụi mình. Chứ nếu ép tôi vào thế đã rồi, chẳng hạn như bắt ép tôi phải thích lại em, thì tôi không làm được. Tôi còn muốn chồng, sau này còn muốn con cái. Em hiểu không ?"

"Tôi chả việc gì phải nghe chị dạy đời."

"Em tính tình con nít vừa vừa thôi, tôi chỉ muốn cùng em phân bua, nói cho em hiểu. Đâu phải nếu em thích người đó, không được hồi đáp thì đùng đùng giận rồi bỏ đi như vậy, này là đức tính tốt nhất em muốn cho tôi thấy sao ?"

"Chị đừng nói ngông. Tôi vốn muốn chôn tình cảm này đi rồi, là ai khơi lên ? Là ai muốn ở trước mặt tôi diễn trò ? Là ai chịu không nổi ghê tởm tôi, đuổi tôi đi ? Tôi thì cái gì cũng sai. Sai nhất là đã yêu thương chị quá nhiều."

Hiểu Hân máu nóng dồn lên mặt, gân mắt lại nổi đỏ, dọng tay xuống tấm sàn.

"Không nghe thì thôi. Không có em Hiểu Hân cũng không chết. Đừng làm cho bản thân mình quan trọng hóa. Thay đổi da thịt thì vịt xấu xí trở thành thiên nga sao ? Suốt đời này an phận làm gái nhà quê của cô đi."

"Đừng làm ồn, má tôi có chứng khó ngủ."

Nói rồi không chịu nổi mà ngồi dậy, đi ra phía sau vườn, xung quanh đều là bóng tối, nhặt viên đá chọi tỏm xuống lòng sông, nước bắn tung tóe, nước mắt lại rơi ra. Tức đến nổi ngay cổ nổi lên một cục đắng, nuốt không trôi, thở không nổi. Quệt tay lên lau nước mắt như một đứa trẻ lên ba.

Bỗng dưng kế bên cũng có thêm tiếng một người nữa khóc. Na Mẫn không sợ ma, xoay qua thì thấy cái bụng bầu.

"Ní, giờ này chưa ngủ qua đây khóc lóc cái gì ?"

"Tao nhớ mày."

"Thì ngày mai gặp, tao có chết đâu."

"Nay mày lên xã làm, tao có gặp mày đâu. Muối, nhỏ Sì Gòn đó làm mày khóc hả Muối ?"

"Làm gì khóc, điên khùng."

"Làm như tao hông biết. Nãy tao thấy mày với nó cãi nhau ngoài đồng."

"Mày theo dõi tao đó hả ?"

"Hông, tại tao thấy lúc chiều nó xuống xe, đầu tóc rối nùi, hớt ha hớt hải chạy vô nhà mày, nên tao đi theo."

"Mày nói Hiểu Hân hớt ha hớt hải ?"

"Ai biết nó Hiểu Hân Hiểu Chuyện gì, tao thấy nó chạy vô nhà mày, lúng túng hỏi má Năm mày có về chưa, gấp tới nổi mặt nó xanh xao như tàu lá chuối."

"..."

"Muối, mày với nó, có giống tao với mày không ?"

"Mày điên quá Ní ơi."

"Muối, tao lỡ một đời này, tao tiếc một đời này. Nhưng mày chưa lỡ làng, thì mày đừng để đời mày cũng có nhiều tiếc nuối như tao."

"Chỉ không thương tao." (Chỉ là chị á)

"Vậy là mày bỏ xụi ?"

"Còn biết làm gì ? Mà thôi đi, mày có bầu mà khóc quài, tao đưa mày dìa, chắc thằng Mộc cũng lo lắng."

"Nó đứng đằng kia kìa."

"Hai vợ chồng tụi mày, không nói nổi nữa. Tao kêu nó dẫn mày về."

"Muối, tối nay tao với mày ra đồng ngủ đi, như hòi xưa trốn má đi chơi vậy đó."

"Sương đêm làm mày bể bầu đó."

"Tao kêu thằng Mộc dựng chồi, hai đứa mình chơi nhà chồi."

Vậy là ở ngoài đồng cỏ, có một nhà chồi được dựng lên bằng là chuối khô, bên trong có một bà bầu và một cô gái, bên ngoài có một lính canh cửa. Ba đứa cứ hí hắc cười ngây ngô như lúc còn nhỏ chơi đùa, Na Mẫn cảm tưởng, nếu được mãi là trẻ con, không nghĩ không sầu, cô sẽ là người hạnh phúc nhất. Không cần Hiểu Hân, chỉ cần cánh đồng vô tận của mình và con bạn thân nối khố.

Đáng tiếc, Hiểu Hân sớm ăn sâu vào xương vào tủy mất rồi.

Hiểu Hân ở nơi này ngủ không được lăn qua lăn lại tới sáng, chỉ vì nửa đêm muốn đi tìm Na Mẫn, mà bóng tối kia khiến nàng sợ hãi một khi đi sẽ không thể trở về, cho nên nhịn tới sáng , chờ má Năm tỉnh mới rửa mặt hỏi.

"Má Năm biết con Muối hay đi đâu không ?"

"Qua nó đi đâu hả ?"

"Đêm qua nó đi mất tiêu."

"Chắc là ngủ ngoài đồng rồi."

Dứt lời thì Na Mẫn cũng về, mà bên cạnh còn có một chàng trai đen thui thô kệch.

"Ủa Mộc, sao hai đứa mày đi chung vậy ?"

"Con đưa Na Mẫn về, thôi con về nhà má Năm."

Bà Năm nhìn Na Mẫn : "Hôm qua mày ngủ ở đâu ?"

"Ngoài đồng má."

"Dí ai ?" ( với ai )

"Thì má thấy con đi dìa với ai là con ngủ với người đó."

Bà không biết giữa Hiểu Hân với Na Mẫn xảy ra chuyện gì, nhưng cuộc nói chuyện đêm qua, có chữ nghe được có chữ không, không hiểu nội dung nội tình gì, nhưng bà vẫn biết Na Mẫn không phải loại người bạ đâu ăn nằm đó. Chỉ liếc Na Mẫn một cái rồi ra sau bắt nồi cơm sáng.

Trong khi đó Hiểu Hân nghe mà khó chịu hết cả người, gằn giọng nhăn mặt hỏi tới.

"Thằng đó là ai ?"

"Là ai phải báo với chị ?"

"Tại sao ngủ với thằng đó ?"

"Ngủ với ai thì có liên quan tới chị ?"

"Em đừng có quá quắt."

"Chị cũng đừng có nhiều chuyện."

"Rốt cuộc nó là ai ?"

"Hiểu Hân, đêm qua chị dạy tôi, đạo lý con gái là phải có chồng, sau này còn có con sao ? Hiện tại tôi nghĩ muốn chồng, sau này còn muốn có con."

"Nhưng em..."

"Được rồi, dù gì cũng không có cái gì liên quan tới chị, đừng lo lắng nhiều quá, lo nhiều quá mắc công ốm. Sửa soạn đi lên Sài Gòn đi. Tôi còn phải đi mần."

Bỏ lại Hiểu Hân, Na Mẫn chuẩn bị hết thảy gọn gàng đi làm, trên đường đi còn thấy Hiểu Hân từ đầu tới cuối ngồi thừ nơi đó, không động đậy chút nào. Nội tâm nhắc nhớ cô, tình yêu này, Hiểu Hân sẽ không bao giờ chấp nhận.

Một ngày bận rộn trên xã, giấy tờ nườm nượp từ phía Út Câm đưa qua, mồ hôi trán vã ra như tắm, cô tựa như có thể nhận ra rằng anh chàng này cố tình dồn đống hồ sơ này rất lâu, để hiện tại có thể lấy cớ qua gặp cô thường xuyên hơn để đưa tài liệu.

"Na Mẫn, anh đưa em đi ăn trưa nha."

"Tôi có đem cơm nhà."

"Vậy anh mua về hai đứa ăn chung cho vui hé."

"Tùy anh."

Út Câm hớn hở mua cơm về, bày ra bàn Na Mẫn cùng ăn, thì mới phát hiện Na Mẫn không có đem miếng cơm nào.

"Cơm em đâu ?"

"Không muốn ăn."

"Sao có sức được ?"

"Không có thói quen ăn trưa."

"Phải tập mới quen chứ."

"Không ăn trưa không phải là khuyết điểm mà phải sửa phải tập. Anh qua bên kia ăn đi, để bàn tôi làm việc."

"..."

Ray rứt ôm hộp cơm qua chỗ khác, gan ứa ứa nghĩ Na Mẫn cũng quá chảnh, quá khó khăn rồi, phải đành thả mồi chậm rãi để câu cá lớn mới may ra.

Chiều đến, anh chàng lại ga lăng muốn đưa Na Mẫn về, Na Mẫn ban đầu có cự tuyệt, bất quá nghĩ ở nhà còn có "khán giả" cần xem cô diễn, cho nên đồng ý lên xe Honda cà tàn của Út Câm.

Suốt chặn đường hắn cứ lan man nói nhảm nhảm này nọ, Na Mẫn nghe không vô được, mà nửa đường còn bị hắn dừng xe, để cả hai ngắm cảnh tâm tình. Cô vẫn là miễn cưỡng trả lời cho qua một số chuyện, nào là học trên Sài Gòn thế nào, rồi bạn bè thế nào. Những điều muốn chôn, tất nhiên sẽ không kể.

Đi xe về so với đi bộ còn trễ hơn, trời sụp tối, dần xa cô đã thấy có bóng dáng quen thuộc đứng bụi chuối. cho nên khi dừng xe, cô hướng Út Câm mỉm cười sáng lạn, còn đưa bàn tay ra.

"Hợp tác vui vẻ."

Hắn được mẻ nên rất hưởng thụ, vội đưa tay bắt lấy, hai bàn tay thiếp chặt làm Na Mẫn cảm thấy tởm lợm vô cùng. Tay đàn ông vĩnh viễn cũng sẽ không êm ái như tay Hiểu Hân của cô vậy.

"Về đi."

Buông bàn tay ra, chờ Út Câm quay đầu xe đi về, cô mới đi vào lối nhỏ, liếc mắt qua bụi chuối, Hiểu Hân nhảy phốc ra, chặn đường ngay góc tối.

"Nó lại là thằng nào ?"

"Người thích tôi."

"Trước đến giờ tôi mới biết em là loại người như vậy."

"Loại người nào cũng chưa tới phiên chị phán xét."

"Em cũng thích tụi đàn ông đó sao ?"

"Đương nhiên thích. Phụ nữ thì ai cũng cần điểm tựa , cần một bờ vai rộng , vững chắc. Mà người đó phải là đàn ông. Không phải chị cũng vậy sao ?"

"Nhưng em có thích đàn ông đâu."

"Vậy chị nghĩ tôi thích ai ?"

"Em...tráo trở. Trước đó còn nói thích tôi."

"Bây giờ không thích nữa, cần phải thích một người không thích mình đến lúc chết luôn hay sao ?"

"NGÔ NA MẪN, EM LÀ THỨ ĂN CHÁO ĐÁ BÁT."

"ĐÚNG VẬY, VẬY CHỊ QUÊN CÁI THỨ ĂN CHÁO ĐÁ BÁT NÀY MÀ ĐI VỀ NƠI PHỒN HOA CỦA CHỊ ĐI. TÔI ĐÃ NÓI KHÔNG MUỐN THẤY CHỊ NỮA, CHỊ KHÔNG CÓ BỊ ĐIẾC."

Gân đỏ mắt Hiểu Hân nổi đậm đặc hơn bao giờ hết, nắm tay gồng lại thật chặt, gằn ra từng chữ nơi cửa miệng.

"Em thật sự buông bỏ tôi sao ?"

"Buông bỏ ? Tôi có giữ được cái gì của chị đâu mà buông mà bỏ."

"EM SAI RỒI, Na Mẫn, em giữ cả sinh mạng của tôi rồi, em giữ cả thế giới của tôi rồi."

"Dụ con nít sao, tôi còn lâu mới tin chị."

Hiểu Hân bất ngờ ôm Na Mẫn lại, đẩy ngã Na Mẫn ra đồng cỏ xanh ngát, mặc cho Na Mẫn dãy dụa, hai tay nàng nắm giữ hai tay của Na Mẫn ghì xuống cỏ. Cúi đầu nhấn môi mình xuống môi người bên dưới, không cho cơ hội để Na Mẫn phản bác.

Na Mẫn quyết không để mình rơi vào trò chơi này của Hiểu Hân, cố tình muốn đẩy Hiểu Hân ra mà bằng mọi cách cũng không thể, sức lực hiện tại không có một miếng nào , chính xác là bất lực.

Bởi vì là một cuộc cường bạo hôn, cho nên không thể lấp liếm cái gì mà toàn là trơn trượt, môi Hiểu Hân vì gương mặt cứ xoay đi xoay lại của Na Mẫn mà không thể hôn được vành môi xinh đẹp nọ, buộc nàng phải dùng đầu gối kẹp tay Na Mẫn, chừa tay kia bóp miệng Na Mẫn hệt như Na Mẫn đã làm với mình.

Bóp được miệng Na Mẫn, nàng bắt đầu ngậm tới ngậm lui bờ môi mềm mại, đầu lưỡi vươn ra liếm láp xung quang khẻ răng, tìm kiếm cơ hôi để có thể chui vào, hơi thở ai nấy gấp gáp như trâu thở, cũng bởi vì kiệt sức mà Na Mẫn muốn mình phải thở để sống, hé miệng ra đã thuận tiện cho giặc chui vào.

Khoang miệng bị tấn công bởi đầu lưỡi linh hoạt, hết chạy từ hàm này qua đến hàm kia, còn cố tình câu lưỡi cô chà sát qua lại. Chỉ là càng ngày cảm giác dần được hưởng thụ, nước mắt ở hốc mắt đồng loạt chảy ra hai hàng xuống thái dương. Không chống cự nữa mà mặc cho người ở trên quấy phá. Muốn hôn thì cho hôn, muốn nút lưỡi thì cô cho nút lưỡi, bởi gì giây phút này, lưỡi của cô, môi của cô cũng không kiềm chế nổi bản thân của mình mà đáp lại.

Tình thế bị đảo ngược, Na Mẫn xoay người , áp Hiểu Hân nằm dưới thân mình, cùng lúc hôn càng kịch liệt, tay Hiểu Hân ôm lên cổ Na Mẫn, xoa xoa tấm lưng gầy. Âm thanh của hai dòng nước miếng hòa quyện vào nhau kêu sao tha thiết, lại còn ưm a giai điệu cuồng dại tuổi xuân thì.

Lâu sau đó, ngoại trừ hôn, thì vẫn là...nhiệt tình hôn...



Tui hỏng có chia công hay thụ , yêu nhau thì công thụ còn vấn đề gì đâu, nên đừng tranh cãi ai công ai thụ, bánh mì muôn năm đi =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net