Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

°°°°°°°°°°°°°°°Editor: LinhC🐤🐤

Lão gia tử cần kiệm cả đời, từ đó đến giờ rất khó chịu với việc xa hoa lãng phí. Ông mà nghe nói Bạch Sơ Vi dùng tới tận 1 vạn NDT còn chưa sướng tay, chắc chắn sẽ ghét cô ấy hơn!

Bạch Âm Âm mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Bạch Quốc Phú, râu bạc của ông ấy run run, tức giận đến trợn trọn cả đôi mắt.

"Âm Âm con sao lại thế? Nếu lão tổ tông không thích điện thoại 256GB, chẳng phải thị trường bây giờ có điện thoại 512GB bộ nhớ trong sao? Mua cho ngài ấy cái tốt nhất cho ta!" Bạch Quốc Phú tiếp tục nói, "15,000 NDT đủ mua không? Nếu không thì ông đưa 2 vạn?"

Nụ cười trên mặt cô ta liền cứng lại, sau đó biến mất dần dần.

Ông của cô ta bị điên rồi hả?

Trong cổ họng của Bạch Âm Âm như có cái gì đó mắc lại, một câu cũng không nói nên lời.

Ngược lại, Bạch Sơ Vi đứng một bên bình tĩnh thong dong, lấy cặp sách đang treo lên lưng ghế lên rồi đi ra ngoài.

Bạch Âm Âm thấy thế cũng không còn hứng để ăn, liền xách cặp đuổi theo bước chân của Bạch Sơ Vi.

Bạch gia tuy không phải giàu nứt vách đổ tường, nhưng dù sao cũng thuộc hào môn ở Hải Thành, cô ta đó giờ đi học đều có tài xế đưa đi đón về, nhưng hôm nay tài xế lại muốn đưa cả hai cô gái đi học chung.

Bạch Sơ Vi và Bạch Âm Âm cùng ngồi hàng ghế sau, cả hai đều dựa vào cửa sổ mà ngồi, làm cho khoảng cách giữa hai người bị kéo ra rất xa.

Bạch Âm Âm nói, "Cô sẽ vào lớp nào? Nếu thật sự cùng lớp của tôi, ngàn vạn lần đừng nói cô là người Bạch gia đấy."

Bạch Sơ Vi hơi mỉm cười, nhớ lại rồi nói, "Lớp 12-9."

Nghe vậy, cô ta xém nữa là nhảy cẫng lên, giọng tự động nâng cao lên vài tông, "Lớp 12-9? Là lớp có Đoạn Tinh Dã và Hứa Thiên Tú (*) hả? Cái lớp thứ 9 đó không phải cô muốn vào là vào đâu, cô làm bài kiểm tra chưa, thành tích như tốt lắm sao?"

Cho dù là cô ta cố gắng đến mấy cũng chỉ được phân vào lớp 12-31!

Bạch Sơ Vi lắc đầu, "Không cần. Bạch Quốc Phú sắp xếp cho tôi hết rồi."

Bạch Âm Âm nghe thấy cô nói thế, tức đến nỗi mũi phồng to ra.

Ông đối với cô cháu riêng này tốt thật đấy nhỉ? Vậy mà lại dùng quan hệ để Bạch Sơ Vi nhập học vào lớp 12-9. Vậy mà trước giờ cô ta đều không được cưng chiều như vậy!

Thoáng chốc, Bạch Âm Âm cảm nhận được sự uy hiếp cực mạnh, liếc mắt nhìn qua bộ quần áo dệt bằng tơ vàng, càng nhìn càng tức, nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi xe chạy đến gần trường Hằng Hoa, nhiều người mặc đồng phục vừa nói vừa cười di chuyển vào trường.

Bạch Âm Âm lập tức kêu dừng xe lại, rồi đe dọa Bạch Sơ Vi, "Tôi xuống xe rồi vào trường trước, năm phút nữa cô hẵng ra."

Cô ta không muốn mọi người biết hai người đi chung một xíu nào.

Ở Hằng Hoa, nữ sinh xinh đẹp rất nhiều, nhưng người lại có thần thái như Bạch Sơ Vi lại không có mấy ai làm được như vậy.

Nếu đi ra cùng lúc với cô ấy, chắc chắn 100% người làm nền sẽ là cô ta.

Bạch Sơ Vi mang vẻ mặt không vấn đề gì, nhìn Bạch Âm Âm đeo cặp đi xuống, luống ca luống cuống mà mở cửa xe, rồi lén lén đi nhanh về phía cõng trường.

Qua lớp cửa sổ, Bạch Sơ Vi thấy được nhiều bạn học đang chào Bạch Âm Âm.

"Âm Âm, sao tui thấy hôm nay bà không vui lắm vậy?"

Bạch Âm Âm vốn đang nghĩ tới chuyện lúc trước bị Bạch Sơ Vi làm ảnh hưởng đến thanh danh, chợt nghe được một tiếng "phựt".

Đồng phục màu trắng trên người cô ta trong phút chốc đứt đoạn, thành từng miếng một rơi vãi trên mặt đất, ngay áo sơ mi đều dần rơi dần xuống đến khi lộ áo ngực ren bên trong...

"Ahhhhhhh – Quần áo của tôi!!!"

Cô ta vừa hét chói tai vừa cố gắng che lại cơ thể, những học sinh đi ngang qua đều ngây ngốc, thậm chí còn có mấy nam sinh bỉ ổi còn móc điện thoại ra ...

Bạch Sơ Vi vuốt nhẹ cằm, rất có nhã hứng mà xem kịch, chú ý thời gian rồi xuống xe.

Bạch Âm Âm lúc này chật vật, khó coi vô cùng, khoác một chiếc áo khoác kiểu nam của ai đó, rồi đi sượt ngang qua vai của Bạch Sơ Vi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net