Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

°°°°°°°°°°°°°°°Editor: LinhC🐤🐤

Bạch Quốc Phú dùng tay khẳng khiêu khô cằn lau dòng lệ nóng vừa chảy, nhiệt tình nói, "Lão tổ tông, ngài ngồi trước đi."

Sau khi làm trò trước mặt mọi người, Bạch Quốc Phú nhường lại chỗ ngồi của mình thường ngày, quay đầu cực kì ân cần mà lấy trà thường ngày tiếc không dám uống, pha cho Bạch Sơ Vi.

Cái bộ dáng kia căn bản khác hoàn toàn với Bạch lão gia tử uy nghiêm thường ngày, mà lại giống... một chú chó săn quẩy đuôi cạnh chủ?

Tất cả mọi người sợ ngây ngất, không ai ngờ rằng chuyện này lại xảy ra.

Bạch Âm Âm cùng ba mẹ của mình liếc nhìn nhau, cực kì nghi ngờ phải chăng lão gia bị mắc bệnh si ngốc tuổi già.

Bạch Sơ Vi nhìn quanh bốn phía, căn biệt thự này tầm 500 m2, trên ba lầu, một lầu phụ, có hoa viên, trang trí theo phong cách châu Âu, bốn phía đều đặt những vật trang trí hàng thượng đẳng.

Bạch Âm Âm chú ý tới tầm mắt quan sát đánh giá của cô, hừ lạnh một tiếng, tự nhủ mắng một câu, "Quả nhiên là đồ quê mùa, chắc chưa từng ở nhà đẹp như vậy nhờ?"

Bạch Sơ Vi cầm ly trà mà Bạch lão gia tử vừa tự tay pha, nhẹ nhấp một ngụm, tình cờ mở miệng đồng thời với Bạch Âm Âm, "Tiểu Phú à, Bạch gia trong tay cậu đúng là càng ngày càng nghèo, ta nhớ rõ trước kia Bạch gia chiếm cả sườn núi, nhà lớn, sản nghiệp nhiều. Bây giờ cậu ở trong căn nhà nhỏ cỡ vầy sao?"

Nhà.... Nhà nhỏ?????

Bạch Âm Âm khiếp sợ, rồi lại tức giận đến đỏ cả mặt, như muốn hộc máu mà nhìn Bạch Sơ Vi, "Cô nói chuyện với ông tôi kiểu gì đó? Cô có biết biệt thự ở nam song bách lộ đắt thế nào không? Chỉ một ngôi nhà này của tôi thôi, giá trị năm ngàn vạn! Cho dù đem cô đi bán cũng không mua nổi một cái WC ở đây đâu!"

Chát – chát –, tiếng va chạm của bàn tay vang to trong đại sảnh.

Bạch Âm Âm che gương mặt bị đánh đến đỏ bừng của mình, không thể tin được mà nhìn Bạch Quốc Phú, môi run rẩy, "Ô-ông... Ông đánh con? Ông vì một con nhỏ người ngoài không ai biết mà đánh con? Trước giờ ông chưa bao giờ đánh con!!"

Bạch Quốc Phú giận mắng, "Người ngoài? Lão tổ tông sao có thể bị xem là người ngoài? Âm Âm, con thể hiện mình được dạy dỗ tử tế xem nào, ngay lập tức xin lỗi lão tổ tông!"

Bạch Âm Âm hiện tại hận không thể xé rách mặt Bạch Sơ Vi, khóc lóc nhào vào lòng ngực của cha mẹ mình.

"Mắc gì muốn con xin lỗi cô ta? Con không nói!"

Muốn tôi xin lỗi? Mơ đi!

Bạch Quốc Phú xoay người, mặt đỏ bừng bừng, mười phần ngại ngùng mà xoa tay, hướng Bạch Sơ Vi nói, "Ngại quá lão tổ tông, là con không quản giáo tốt cháu gái. Nhà họ Bạch.... Nhà họ Bạch thật sự xuống dốc trong tay con."

Nếu người nói lời này là người khác, ông ta sớm đã nổi giận, nhưng đây là lão tổ tông nha!

Uầy, xuyên qua màn sương lượn lờ nhẹ nhàng của trà thơm, trong lòng ông lão cảm thán từng hồi.

60 năm trước, khi đó hắn mới 10 tuổi, khi đó trong nước thiên tai mất mùa (mùa màng), người nhà đều chết dần trong cơn đói khát, cha hắn trước khi mất ra mệnh lệnh cuối cùng đi tìm lão tổ tông trên núi mây mù.

Lúc ấy đói đến mức váng đầu hoa mắt, sau khi bò lên phía sau núi đầy gian truân, té xỉu trước cửa nhà của Bạch Sơ Vi.

Lão tổ tông cứu hắn, không chỉ cho lương thực, còn cho thêm hạt giống.

Ở thời điểm đó, nguồn lương thực có thể cứu mạng còn quý giá hơn cả vàng!

Hắn sống sót dựa vào lương thực mà Bạch Sơ Vi đưa, cũng dựa vào những hạt giống đó mà chậm rãi phát triển sự nghiệp.

Bạch Quốc Phú nhìn Bạch Sơ Vi, phát hiện cô ấy là tới tay không. Hắn ông già này sống tới 70 năm, ăn qua vô số sơn hào hải vị, nhưng vẫn nhớ rõ tư vị ngon tuyệt của lão tổ tông tự tay trồng!

Bạch Sơ Vi buông chén trà, buồn cười mà liếc sang Bạch Âm Âm đang khóc nức nở, tỏ vẻ hiểu rõ rồi nói, "Vừa rồi sau khi đi nhờ xe của người ta một đoạn, ta đem giỏ rau dưa đưa cho chủ xe rồi."

Bạch Quốc Phú nghe được lời này, tim đau điếng, tức giận đến nỗi muốn đánh đứa cháu gái kia của hắn!

Âm Âm nghĩ ra kế hoạch ngốc nghếch gì vậy? Rau dưa của ông đây mất hết rồi.

Bạch Âm Âm che lại mặt đang ửng đỏ, tức giận truy hỏi, "Ông, cuối cùng con nhỏ này là ai?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net