1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi không ngờ lại gặp được Giang Tranh.

Trong phòng KTV, Châu Châu thân mật kéo tay tôi, giới thiệu tôi với Giang Tranh.

"Thẩm Thính Vãn, cô bạn thân nhất của tôi ở Anh, vừa về nước."

Giang Tranh nhìn tôi, hơi nhướng mày, giọng điệu tản mạn: "Ồ? Vừa về nước sao."

Ngón tay cầm ly rượu lại dần dần siết chặt.

Châu Châu vờ ghé vào tai tôi lớn tiếng nói: "Hắn tên Giang Tranh, Thái tử gia của Giang thị. Chúng ta đều là bạn bè, sau này cậu có chuyện gì cũng có thể tìm hắn."

Giang Tranh nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm.

Tôi gượng cười, đưa tay ra: "Giang Tranh, đã lâu không gặp."

Châu Châu kinh ngạc: "Hai người quen nhau à?"

"Ừ, có quen" Tôi mở miệng, giữa tiếng ồn ào trong phòng riêng, "Nhưng không thân lắm."

Châu Châu luôn rất vô tư nên khi nghe tôi nói vậy, cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều.

Giang Tranh nhìn tôi, cười nhạo.

Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Khi hắn nuốt, hầu kết trượt lên trượt xuống.

Trước kia, tôi rất thích trêu chọc Giang Tranh, đè hắn xuống, ghé vào yết hầu hắn vừa hôn vừa cắn.

Nhìn hắn động tình thở hổn hển lại buôn hắn ra bỏ đi, sau đó hắn sẽ nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt, trông đáng thương vô cùng.

Giang Tranh dời mắt, dừng lại trên màn hình sau lưng tôi, lạnh lùng thờ ơ.

"Ừ, đúng thật là không thân cho lắm."

Bàn tay đưa ra của tôi cương lại giữa không trung, Châu Châu vội vàng hòa giải:

"Không thân gặp nhiều không phải thân rồi sao."

Châu Châu vỗ vai tôi: "Thính Vãn cậu đừng để ý, con người hắn tương đối lạnh lùng."

Tôi thấp giọng "Ừ" một tiếng.

Châu Châu còn muốn nói thêm gì đó, lại bị người chung quanh cắt ngang: "Châu Châu, bài cậu chọn kìa."

"Thính Vãn hát chung với tôi đi."

Đêm nay tinh thần Châu Châu rất cao, nhìn ra được đã uống không ít.

Tôi bị Châu Châu lôi kéo mạnh mẽ.

Trong góc, mấy cô gái vây quanh Giang Tranh.

Giang Tranh trầm mặt, không có biểu tình gì.

Nhưng rượu đưa tới bên môi, ai đến cũng không cự tuyệt.

Chọc cho các cô gái vốn đã phấn khích, liên tục thét chói tai.

Tiếng cười trong góc quá lớn.

Châu Châu hất cằm về phía Giang Tranh: "Hôm nay Giang Tranh đổi tính rồi, bình thường mấy kiểu này nhìn cũng không thèm nhìn."

Tôi cụp mắt, đưa micro cho Châu Châu: "Châu Châu, hơi ngộp, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút."

Ở góc hành lang có một ban công ngoài trời.

Không khí ẩm ướt lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo phần nào.

Giang Tranh có cuộc sống của hắn.

Mà tôi và hắn sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Tôi dựa vào lan can, ngơ ngác nhìn ngọn đèn đường cách đó không xa.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân "cộp cộp".

Tôi quay lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt hẹp dài, đen như mực, giống như một tấm lưới khổng lồ, sắp nuốt chửng lấy tôi.

Giọng Giang Tranh lạnh lẽo: "Thẩm Thính Vãn, sao cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi?"

Lúc tôi và Giang Tranh chia tay ầm ĩ rất khó coi.

Giang Tranh từ bệnh viện chạy ra.

Rõ ràng là bị bệnh, nhưng vẫn vì tôi làm một bàn thức ăn.

Không biết Giang Tranh nghe được ở đâu, muốn giữ được trái tim của phụ nữ thì phải giữ được dạ dày của cô ấy trước.

Nhưng tôi vẫn luôn quên nói cho hắn biết, đồ ăn hắn làm thật sự rất khó ăn.

Cuối cùng đồ hắn nấu vào thùng rác hết.

"Giang Tranh, trả chìa khóa lại cho tôi, sau này đừng tới nữa."

Trên mu bàn tay Giang Tranh vẫn còn cắm một cây kim.

Hắn muốn nắm tay tôi, lại bị tôi tránh đi.

Tính khí của Giang Tranh vốn không được tốt cho lắm, giờ phút này lại gượng cười: "Vãn Vãn, xin em đấy, đừng chia tay được không?"

Đáp lại hắn, là sự trầm mặc kéo dài của tôi.

"Vãn Vãn, anh biết tính anh nóng nảy lại còn hay ghen, nhưng anh sẽ sửa mà."

"Sau này em muốn mặc cái gì cũng được, em muốn đi đâu chơi với ai cũng được, anh sẽ không xía vào nữa."

Tiếng gõ cửa vang lên, tôi xoay người mở cửa.

Bốn năm vệ sĩ trong lập tức xông vào, giữ chặt Giang Tranh.

"Thẩm Thính Vãn, em vậy mà lại gọi cho mẹ anh!"

Sắc mặt Giang Tranh đột nhiên thay đổi, hô hấp dồn dập, thở dốc kịch liệt.

Bệnh hen suyễn của Giang Tranh lại tái phát.

Tôi chạm vào túi áo của hắn như một thói quen, không có thuốc.

Giang Tranh nhân cơ hội nắm chặt góc áo của tôi, vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tóc hắn xõa tung trên trán, trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp che kín tơ m á u, hốc mắt ươn ướt.

Chật vật đến cực điểm.

Giang Tranh thở dốc: "Thẩm Thính Vãn, em muốn chia tay, không có cửa đâu! Tôi không đồng ý!"

Tôi tách từng ngón tay của Giang Tranh ra, quay mặt đi, quyết tuyệt nói.

"Giang Tranh, cho dù hôm nay anh có chếc ở đây, tôi cũng sẽ chia tay."

Giang Tranh bị vệ sĩ đưa đi.

Vài ngày sau, mẹ tôi nhảy từ tầng cao nhất của bệnh viện xuống.

Không có tang lễ.

Tôi ra nước ngoài với tro cốt của bà ấy.

Đi một lần chính là ba năm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net