1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chết luôn trong đó rồi hả?"

Tào Tả tìm thấy Keiya ở một góc khuất trong phòng ký túc xá của bọn họ, cả người co rụt lại, cuộn tròn như quả bóng. Cậu bé này có thói quen mỗi khi lo lắng hay căng thẳng là sẽ trốn rịt vào trong bóng tối, cứ ở đó để màn đêm gặm nhấm chính mình, tới khi nào hết lo thì thôi. Mà quá trình tự bình tĩnh này của cậu ấy, có khi phải kéo dài tới quá một đêm. Tào Tả ở chung hơn tháng đã dần quen với thói quen kì lạ này của Keiya, thỉnh thoảng hỏi với một câu coi như giúp cậu ấy cải thiện chút tâm trạng mà thôi.

Keiya ngẩng lên từ tư thế ôm đầu gối, trên môi in một nụ cười gượng gạo.

"Dạ anh…"

"Dạ cái gì mà dạ, ra đây xem nào."

Cũng tới cái tuổi này rồi, ỏn ẻn ngại ngùng như thiếu niên mới lớn thì ngượng chết, Tào Tả không thích vậy. Thay vào đó, anh lựa chọn cách tiến công trực diện, cả cách anh dạy học và thể hiện tình cảm quan tâm với người khác trước giờ đều như vậy cả. Nên lúc này cũng vậy, Tào Tả thò tay vào, quơ một cái túm được cẳng tay cậu em lôi ra ngoài. Đã là khi nào rồi, cậu ngồi đây chầm kảm cái gì?

"Không định đi tìm đồ à?"

"Nhưng tìm không có thấy anh ưi…" Keiya một câu hai câu đều tràn đầy sự vô tội, đúng là em trai nhỏ khiến người người nhà nhà đều muốn che chở. Ai muốn che thì che, chứ Tào Tả-

Tào Tả đã định mắng một câu sao cậu lại thiếu nghị lực thế, mới tìm một chút đã buông xuôi rồi. Nhưng nhìn hai mắt cậu em long lanh, câu nói ra đến cửa miệng rồi cũng bị cưỡng ép nuốt lại xuống họng. Không, không thể làm tổn hại đến con người quá thanh thuần này, lương tâm anh sẽ cắn rứt cho tới lúc chết đi mất!

Thầy Tào, trong nỗ lực kháng cự lại ánh sáng lấp lánh từ cặp mắt cún của bạn nhỏ Keiya, rất tự tin nhận phần thua. Chào thân ái và quyết thắng.

Thở dài bất lực, Tào Tả rút từ trong túi quần ra chai Thuần Chân mới bật nắp, dúi vào tay cậu em, miệng lẩm bẩm "Chỉ biết làm người khác lo thôi.", y như bà mẹ già càu nhàu với đứa con còn quá thơ dại. Keiya hai mắt tròn xoe nhìn chai sữa chua trong tay, rồi lại nhìn Tào Tả, trong nỗi hoang mang không nói thành lời. Ủa, này là ý gì? Sao tự dưng lại đưa chai này cho em?

"Anh mở nắp rồi, nhãn vàng an toàn. Không yên tâm thì kiểm tra lại đi."

Keiya lúc này mới ngờ ngợ, "N-Nhưng đây là chai anh tìm được mà?"

"Bảo em nhận thì em cứ nhận đi." Tào Tả cau mày, sau cùng đưa tay lên xoa xoa mái đầu mềm mềm của cậu nhóc. Đứa trẻ này kém anh tới sáu tuổi, rất ngoan nhưng lại quá nhẹ dạ, cái gì cũng tin, cái gì cũng không biết. Càng đặt em ấy vào mấy lựa chọn có tính rủi ro càng làm anh không yên tâm, vậy thôi, cứ để em ấy chắc kèo an toàn đi đã, ít ra thì anh có thể bớt đi lo lắng không đâu.

"Quản trò cũng có thông báo chai có nhãn đỏ có thể có phúc lợi, nhớ không?" Giọng anh rất ấm, rất ôn hòa, "Nhận được phúc lợi rồi, lúc đó biết đâu anh có thể ra ngoài, tìm người giúp."

"Nhưng quản trò cũng có nói chỉ có 50% có phúc lợi thôi, còn lại là rủi ro. Lỡ đâu anh gặp chuyện gì…" Keiya vẫn không xuôi theo ngay, cậu đang tìm cách nhét cái chai vào lại túi Tào Tả, thế này không hay lắm. Lúc trước đều là anh ấy quan tâm tới cậu, bây giờ cơ hội an toàn cũng nhường cho cậu nốt. Không chỉ là cảm giác áy náy, Keiya mơ hồ cảm thấy bản thân làm gì cũng không xong, lúc nào cũng phải cần có người khác để ý. 

Keiya rất ngoan, nhưng không quá nhẹ dạ. Cậu đủ tinh ý để hiểu rằng đây không phải trò chơi thông thường, cũng đủ tinh ý để biết rằng mọi người đều linh cảm thấy điều này. Tới cả thầy Lelush bình thường coi vạn vật như bèo như nước còn phải xách cái thân đi tìm đồ cơ mà, nếu thầy ấy cảm thấy đây chỉ là trò bày ra cho vui thì đã không nhiệt tình như thế rồi.

Hoặc thầy ấy chỉ muốn tìm ra chai có nhãn vàng để được yên thân.

Có thể lắm chứ.

Đỉnh đầu đang được bàn tay to xoa lên đột ngột bị ấn xuống một cái, Keiya mất đà suýt thì ngã chúi về phía trước. Tào Tả vòng tay kẹp cổ cậu, "Em bị ngốc à? Đây chỉ là trò chơi thôi, sẽ có chuyện gì xảy ra được. Chúng ta có công ty chủ quản mà, nhà đài sẽ không làm gì quá gây tổn hại đến chúng ta đâu. Còn em cứ ở yên một chỗ là ổn tất." 

Thấy Keiya như còn muốn cự nự thêm gì, thầy Tào thẳng thừng chặt đứt ngay, "Quyết thế đi nhé, giữ cho cẩn thận, khéo rơi mất rồi lại chui vào góc ngồi cắn móng tay. Lúc đó không ai giúp em nữa đâu."

Biết là không thể suy chuyển được anh, Keiya đành im lặng gật đầu. Cũng đúng, bọn họ còn công ty chủ quản phía sau, lúc ký hợp đồng cũng nói sẽ đảm bảo tới an toàn thân thể cho thực tập sinh. Tư bản không chê tiền, dại gì mà vi phạm điều lệ để chịu bồi thường.

Từ sau cánh cửa phòng khép hờ, một bóng người len lén thò đầu ra nhòm vào trong phòng.

"Keiya!"

"Đường Huy?" Keiya chớp mắt nhìn ra nhóc Huy, bạn cùng phòng của mình. Nhóc Huy thấy Keiya thì định chạy vào ngay, nhưng liếc sang lại thấy cả Tào Tả (vẫn đang kẹp cổ Keiya) thì ngượng ngùng không dám. Thực ra cái sân khấu Kẹo siêu ngọt đó không chứng tỏ được gì, Lưu Đường Huy làm được mấy trò nũng nịu trước mặt nhiều người như thế nhưng lại rất nhát gan, quả thực rất giống con thỏ trắng. "Vào đây đi không có gì đâu, anh không tìm được đồ hả?"

"À, không phải." Lắc đầu không là được rồi, nhưng Lưu Đường Huy vừa lắc đầu vừa xua tay kịch liệt đến tóc cũng rối theo. Hành động mạnh trong vô thức là điểm đặc biệt ở nhóc Huy, Keiya thấy điều đó không những không phiền, ngược lại còn rất đáng yêu. Rõ là không giống người hơn cậu ba tuổi tẹo nào.

Lưu Đường Huy lấy từ sau lưng ra một cái chai, rụt rè, "Anh cũng có rồi." Sau đó lẳng lặng bồi thêm, "Nhưng không phải anh tìm."

"Hả?" Keiya nghệt mặt, Đường Huy cũng được người khác nhường cho sao? Các ca ca ở đây tốt bụng thật đấy, đồ do mình tìm được rồi cũng có thể đem nhường cho người khác dễ như vậy. Quen được nhiều người tốt thế, có lẽ Keiya đã không sai khi quyết định đặt chân tới nơi này. 

"Là Hưng Dương nhường cho anh."

Đường Huy trả lời ngay. Trong đầu Keiya tự động nhảy số tua qua khuôn mặt tươi roi rói của người tên Tạ Hưng Dương vừa được anh bạn cùng phòng nhắc tới. Khoan, lúc nãy lúc đi tìm đồ cậu có nghe Hàn Bội Tuyền nói cũng được Tạ Hưng Dương nhường đồ cho. Người này may mắn thế à, tìm ra nhiều vậy mà lại còn nhường hết cho người khác. Chẳng bù cho cậu đi lùng sục cả buổi mà vẫn không được gì. Đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra.

Keiya trong lòng âm thầm gạt nước mắt.

Tào Tả thấy hai đứa muốn nói chuyện cũng không tiện ở đây cản trở thêm, buông Keiya ra rồi vỗ đầu cậu một cái, "Thế nhé, giữ đồ cho kĩ, anh đi trước."

"Dạ anh." Em bé của cả Doanh gật gật đầu, ngoan như cún con. Tào Tả nhìn cậu thêm một lát mới đi ra ngoài, lúc đi qua còn vỗ vỗ vai Lưu Đường Huy mấy cái.

Tào Tả vừa ra ngoài, đúng lúc mắt bắt gặp một bóng lưng cao cao cũng vừa xoay đi. Anh nhíu mày nhìn bóng người kia khuất sau ngã rẽ trên hành lang, tự hỏi cuộc nói chuyện của họ có phải vừa rồi đã bị nghe lén hay không.

Mà, cuộc trò chuyện đó thì có gì để nghe lén nhỉ?

Tào Tả gãi tai không hiểu, quyết định không nghĩ nhiều thêm, nhưng trong lòng không biết sao lại gợn lên một đợt sóng lăn tăn.

"Ái ui!"

"Ngồi im."

Lục Định Hạo xuýt xoa khi Du Canh Dần dí miếng bông tẩm cồn lên bắp chân bị thương của mình. May mắn vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng đột nhiên bị bông sát trùng ấn lên trên như vậy, cũng không tránh khỏi nhăn mặt. Du Canh Dần nghiêm mặt nói anh ngồi im xong, tiếp tục tỉ mẩn khử trùng vết thương cho anh.

Lục Định Hạo mới nghe người kia nói xong, không tự chủ rùng mình một cái. 

Hmu, Du Canh Dần đáng sợ quá đi.

Tại sao rõ ràng anh lớn hơn người ta một tuổi mà không có tí trọng lượng nào trước mặt người ta thế? Lục Định Hạo không cam tâm. Anh cũng là bậc lão thành cơ mà, đáng nhẽ phải ăn to nói lớn, nói phải có người nghe đe phải có người sợ chứ ơ hay?

"Ái ái Tiểu Du, em nhẹ tay thôi..."

... Thôi được rồi, bỏ đi.

Lục Định Hạo nghĩ lại hối hận, đáng lẽ anh không nên để điện thoại ngay dưới sàn như thế. Nếu có thể, anh ước mình đừng lôi điện thoại ra lúc đó luôn. Nhưng lôi thì lôi rồi, bị thương cũng bị thương rồi, rén thì cũng rén rồi. Lục Định Hạo còn biết nói gì ngoài ngồi im ngoan ngoãn cho người ta sơ cứu đây?

Du Canh Dần thì không nghĩ nhiều vậy, bản thân sơ cứu cho một lúc hơn mười người, cũng không còn sức tiếp chuyện, chỉ biết chuyên tâm làm cho xong việc của mình thôi. Còn người vẫn đang chờ kia kìa, Luke bị thương hơi nặng chút, vẫn phải kiểm tra lại chứ không chỉ bông băng là xong. Nhiều khi Du Canh Dần vô cùng cảm ơn ông trời vì sinh ra mình tính tình xông xáo thạo việc.

"Du ca."

"Ơi- à, Hưng Dương?" Du Canh Dần ngoái lại, bắt gặp Tạ Hưng Dương đang ló đầu vào từ cánh cửa (sắp long bản lề) của phòng y tế. Tạ Hưng Dương thả cho người anh hơn mình ba tuổi một nét cười xinh xắn. "Có chuyện gì thế em? Có thêm người nào bị thương hả?"

Hưng Dương lắc đầu nguầy nguậy, trong khi khóe môi vẫn cong lên, "Không ạ, em tới xem có giúp được gì cho anh không."

"À." Du Canh Dần thở ra, làm hết hồn, cứ tưởng lại có chuyện gì xảy ra. Cái phòng y tế này chứa được bao nhiêu người, lấp được bao nhiêu oxy đâu chứ. "Không cần đâu, em cứ chơi với mọi người-"

Từ "chơi" thoát ra, Du Canh Dần cũng tự thấy ngượng miệng. Chơi cái gì chứ, ai có thể vui chơi khi đã có nhiều chuyện kì lạ xảy ra như vậy? Bọn họ đều là thanh niên trai tráng hai mươi mấy gần ba mươi tuổi, có phải là trẻ con đâu, làm sao dễ cầm tay dắt đi thế được. Một sự kiện oái oăm đội lốt một trò chơi quái ác thế này, ai còn có tâm trí vui chơi?

"Em làm được mà." Chưa kịp để Du Canh Dần từ chối xong, Tạ Hưng Dương đã rảo nhanh bước tới, tự mình giành lấy gói bông băng cùng tuýp thuốc trên tay người kia, "Để em sơ cứu nốt anh Hạo cho, anh cứ đi làm cho những người khác đi, còn nhiều người đang chờ mà."

Thôi thì em có lòng anh cũng có dạ, Du Canh Dần không tiện từ chối liền đứng dậy, trước đó còn cẩn thận dặn dò, "Anh sát trùng rồi, em bôi thuốc rồi băng vào nữa là xong, cẩn thận nhé."

Trên đời luôn tồn tại một loại người như Du Canh Dần, nếu không phải việc tự tay mình làm thì không thể nào yên tâm. Tạ Hưng Dương thì thừa hiểu điều này, cậu nhỏ xua xua tay, "Ui anh yên tâm, hồi ở công ty, chấn thương lúc tập luyện của mấy người trong Kẹo siêu ngọt đều là em lo. Mấy thứ này có là chi đâu, thôi anh đi đi."

Nghe vậy cũng thấy an tâm hơn phần nào, Du Canh Dần nhìn hai người thêm lần nữa rồi mới rời đi, để lại hai anh em ngồi một góc. Lục Định Hạo chưa kịp mở miệng hỏi Tạ Hưng Dương ủa sao tự dưng xông xáo dị thì đã bị cậu em kém bốn tuổi mạnh tay dí thuốc vào vết thương, anh nhăn mặt kêu không thành tiếng. Cái đ* má sao đứa nào cũng đè anh ra mà bắt nạt dị? Lục Định Hạo vì suy tư mà chết tâm.

"Tạ Hưng Dương, em cố tình đúng không?"

"Không dám." Tạ Hưng Dương chép miệng, để ổng la lên phát nữa thì ảnh hưởng tới người khác quá, nên cậu quyết định nhẹ tay lại. Lục Định Hạo nhăn nhó một chút rồi thôi, chăm chú nhìn cậu em thoa thuốc cho mình một lúc rồi mới hỏi dò.

"Ngoài đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Đang tổ chức game tìm vật phẩm đổi vận may, em cũng không biết mấy người đó suy tính cái gì hay muốn nhìn chúng ta làm gì nữa." Tạ Hưng Dương chậm rãi nói, khác với vẻ năng động thường ngày, thực ra cậu là người có khá nhiều suy tư riêng trong lòng.

"Game gì mà phải cho nổ điện thoại?"

"Làm sao em biết."

"Ai đoạt xá mày mà mày cọc với anh thế hả em?" Lục Định Hạo quạo ngang, "Mày ỷ thế em nhỏ nên ức hiếp bệnh binh phỏng?"

Lục Định Hạo thực ra cũng không quá bất ngờ, hay khó chịu, hay có bất kì cảm xúc tiêu cực nào trước mặt này của Tạ Hưng Dương. Bởi vốn dĩ tính tình của cậu là như thế này và tất cả bọn họ đều đã quen với điều đó qua quá trình luyện tập. Tạ Hưng Dương không phải lúc nào cũng vui vẻ, và cũng chẳng hề dễ dãi. Kẹo siêu ngọt, chim bách limh của Hải Hoa đảo hay gì đó cuối cùng vẫn chỉ là trò cười trước máy quay, dù rằng vì trò cười ấy bọn họ đã phải đánh đổi rất nhiều thứ. 

Chính vì phải đánh đổi nhiều như vậy, nên Lục Định Hạo hiểu lý do tại sao Tạ Hưng Dương không hề vui vẻ. Bước chân lên đây là đã hạ quyết tâm, ấy vậy mà lại rơi vào cận kề nguy hiểm và thứ trò chơi mờ ám không đầu không cuối này, là ai thì cũng bực bội trong người thôi.

"Vậy, em tính thế nào?"

"Còn tính thế nào được, mình đâm lao thì phải theo lao." Bôi thuốc xong, Hưng Dương cẩn thận kéo dải gạc quấn quanh chỗ bị thương cho anh lớn, "Em cũng muốn biết lũ người đó tính giở trò gì."

"Tính giở trò gì- em định?" Lục Định Hạo biết mang máng qua quy luật trò chơi qua cái loa rè đầu buổi, nghe Tạ Hưng Dương nói xong cũng lờ mờ nhận ra cậu định làm gì. Nhưng chưa để anh nói xong, Hưng Dương đã bất thình lình ngẩng lên, và Lục Định Hạo ngớ người. Nụ cười của Tạ Hưng Dương như hoa xuân, cặp mắt sáng long lanh tựa một bể sao trời, và hai má căng ra, hây hây màu mận chín.

Lần đầu tiên anh biết được, Tạ Hưng Dương cười lên hóa ra lại xinh đẹp như vậy. Cũng là lần đầu tiên anh biết được, nụ cười của một người hóa ra có bao nhiêu đó xán lạn, cũng có bấy nhiêu đó u uất. 

Tạ Hưng Dương cười rất đẹp, rất đẹp. Nhưng không hiểu sao, Lục Định Hạo lại không thích nét cười này.

Không thích chút nào.

"Anh yên tâm, em sẽ không để anh gặp nguy hiểm." Vẫn giữ khóe môi cong lên, Hưng Dương hoàn tất việc sơ cứu bằng một nút thắt xinh xinh. "Sẽ có người ở lại chăm sóc cho anh."

"Ai, là ai cơ?" Lục Định Hạo nhìn cậu đứng dậy từ tư thế quỳ gối, trong đầu vẫn lơ mơ không hiểu. Tạ Hưng Dương phủi phủi ống quần, chăm chú vào anh vài giây, rồi thẳng thừng thả một câu không rõ đầu đuôi.

"Anh biết là ngoài anh ra, thì em không an tâm về ai nhất mà."

Lục Định Hạo vẫn đang ngơ ngác, Tạ Hưng Dương ném lại một nụ cười ẩn ý nữa, sau đó xoay lưng bước khỏi bệnh xá, trước đấy không quên chào hỏi Du Canh Dần và các anh em còn nằm thẳng cánh trong phòng y tế.

"Tạ Hưng Dương." 

Vừa bước ra khỏi bệnh xá, cổ tay Hưng Dương đã bị ai đó nắm lấy, bàn tay kia rất thon nhưng lại có lực. Cậu nhướn mi mắt, bắt gặp khuôn mặt đẹp của Trần Thụy Phong, trong một giây cảm thán người này tại sao tùy tiện buông một ánh nhìn cũng có thể đẹp như vậy. Thảo nào Hàn Bội Tuyền lại thích anh ta đến thế.

Nghĩ đến Hàn Bội Tuyền là trong lòng lại sầu não, Tạ Hưng Dương rất muốn trút ra một tiếng thở dài, nhưng thấy không hợp hoàn cảnh cho lắm, nên lại thôi. Như mọi khi, cậu nở một nụ cười tươi rói.

"Sao thế ạ?"

"Em rảnh chứ, nói chuyện một chút được không?"

Cầu mắt Trần Thụy Phong sâu thẳm, đen như nghiên mực, lại chỉ hướng về phía cậu, tay vẫn nắm chặt cổ tay cậu, như thể muốn đem cậu ghim lên tường vậy. Tạ Hưng Dương không dám nhìn thẳng, sợ là sẽ bị hút vào hố sâu vô tận đó, đành chỉ lưng chừng phóng tầm mắt ra phía sau Trần Thụy Phong, lại vô tình bắt gặp bóng hình ai đó. Cậu làm như không thấy gì mà cười cầu hòa.

"Rảnh chứ rảnh chứ, anh muốn nói với em chuyện gì thế?"

Ánh nhìn Tạ Hưng Dương quét qua gương mặt mờ mờ phía xa, sau đó trên môi lại là nụ cười quen thuộc, khóe mắt hiện lên một vầng trăng non.

"Mình tìm góc nào khuất khuất chút được không, anh?"

tbc.

Tước, 25/7/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net