[QUYỂN 3] CHƯƠNG 7: TÂM TƯ TRƯỞNG TỶ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MÓN VE CHAI THỨ BA

CHƯƠNG 7: TÂM TƯ TRƯỞNG TỶ

Tỉnh Lung nhìn ảo ảnh trước mặt, trong thoáng chốc rơi vào trầm tư.

Trong lòng thừa nhận Trương Hân Nghiêu sao?

Tỉnh Lung nhớ lại trong lúc xử lý vụ cây ba toong ở nhà Lưu Nghiêm, anh từng có linh cảm rằng mình phải đi đến buổi đấu giá của công ty Vũ Tần, phải đi lên du thuyền của Alan Koldchir. Ngay sau đó, anh gặp được Trương Hân Nghiêu.

Mộng cảnh này là do Ngọc Lăng Thiếu quân của mấy trăm năm trước tạo ra sau trận Ngọc Hồi, để lại lời nhắn cho Tỉnh Lung của hiện tại. Chìa khóa mở ra mộng cảnh là phải một lòng với Trương Hân Nghiêu. Nói như vậy, thời điểm đó anh và hắn đã quen biết nhau rồi sao?

Phần ký ức này, có thể sẽ cho Tỉnh Lung hiểu rõ mối quan hệ thực sự của mình và Trương Hân Nghiêu, cũng lý giải được vì sao khi đó hai người lại phải tách ra, đến bây giờ mới lần nữa gặp mặt.

Tỉnh Lung mặc giáp bào nâng tay, giữa hai người xuất hiện một quả cầu nước màu lam, màu sắc xinh đẹp mềm mại.

“Đây là toàn bộ ký ức đã bị ta phong ấn. Năm đó là ta vô năng, không thể bảo vệ phu quân vẹn toàn.” Đôi mắt lam khói thoáng hạ xuống, rồi lại nhìn thẳng đối phương. “Nếu đến giờ ngươi vẫn vô dụng như vậy, vẫn khiến hắn bị tổn thương, thì ta khuyên ngươi tự bạo thần hồn đi là vừa.”

“Phu quân?” Dù đã lờ mờ đoán được quan hệ giữa mình và Trương Hân Nghiêu, nhưng cách gọi này vẫn khiến Tỉnh Lung hơi xấu hổ, vành tai nong nóng, ngay cả cách nói chuyện xấc xược thất thường của bản thân khi xưa cũng không thèm để ý.

“Với cả, trong đây không chỉ có ký ức của ngươi, còn có cả phu quân.” Người mặc giáp dường như có chút ủ rũ. “Khi đó hắn bị thương quá nặng, tâm cố chấp càng lớn hơn. Nếu không giấu ký ức liên quan đến ta, e là sẽ không chịu yên ổn dưỡng thương.”

“Hân Nghiêu cũng bị ngươi phong ấn ký ức?” Chuyện này… phải là tình huống nguy hiểm thế nào mới đành lòng xuống tay?

“Không còn cách nào khác.” Nói như thở dài. “Tính cố chấp của đọa thiên sứ, không phải chỉ nói dăm ba câu là hóa giải được.”

“Đúng vậy.” Tỉnh Lung lẩm bẩm, nhớ lại ba cặp cánh đen che trời lấp đất kia, trong lúc đang chống chọi cơn đau đớn khi sức mạnh liên tục xé rách cơ thể, vẫn dịu dàng ôm lấy anh như thế nào.

Tỉnh Lung mặc giáp bào búng quả cầu nước về hướng người kia. “Khi ngươi lấy lại ký ức, thì lời này có vẻ hơi thừa, nhưng ta vẫn muốn nói, cẩn thận tâm tư của trưởng tỷ.”

Tỉnh Lung cau mày, tâm tư của trưởng tỷ?

Anh nhớ đến Rikimaru từng bị nhiếp hồn điều khiển Phá tiễn chặn đường anh, Phá tiễn cũng vừa xuất hiện ở Việt Thần điện với tư cách tang vật.

Nhưng Phá tiễn, ban đầu vốn không phải là vũ khí của anh.

Người tạo ra nó, chính là Đế cơ Long tộc, trưởng tỷ của Tỉnh Lung, Tỉnh Địch.

Tỉnh Lung vốn chỉ muốn quay về Dạ Tinh đảo thăm dò một chút, nhưng có câu nói của quá khứ để lại, lòng nghi ngờ lại tăng thêm mấy phần.

“Ta biết rồi.”

Tỉnh Lung nhìn quả cầu nước núng nính, nghĩ đến trong đây chứa đựng câu chuyện của mình và Trương Hân Nghiêu, trong lòng tự nhiên thấy mềm mại. Anh toan muốn hấp thụ nó, mộng cảnh bất chợt bị quấy nhiễu, mặt hồ Vân Lam dao động không ngừng, toàn cảnh động Thủy Nguyệt lung lay muốn sập.

Tỉnh Lung chỉ kịp thu cất cầu nước, sau đó mở bừng mắt, thoát khỏi mộng cảnh, đối diện với đôi đồng tử tím sẫm như vực sâu hun hút.

Hơi thở nóng rực kề sát gò má, gắt gao bám lấy từng đường nét trên gương mặt Tỉnh Lung. Đến khi thấy Tỉnh Lung tỉnh dậy, sự nôn nóng sôi trào như muốn hóa thành thực thể mới chậm rãi lắng lại.

Ba cặp cánh đen mở rộng bao lấy thân anh, khiến căn phòng rộng thoáng có vẻ chật chội hơn. Tỉnh Lung nhìn cơ thể nam tính mạnh mẽ đang ôm lấy mình, môi khẽ động đậy.

“Hân Nghiêu? Sao vậy?”

Dường như người bên trên bất mãn vì không được gọi đúng tên, hằn học cắn lên môi Tỉnh Lung một cái.

“Ta đã nói rồi, ta tên là Louis! Louis Zash Silvestein! Đừng suốt ngày nhầm lẫn ta với tên nhóc loài người đó!” Đọa thiên sứ thở hắt ra một hơi, như để dằn nén sự bực bội. “Khi nãy em bị sao thế? Cả người lạnh toát không có hơi thở, nhịp tim cũng không có.” Dọa hắn xù hết cả lông cánh.

“Không có gì.” Tỉnh Lung chống tay ngồi dậy, thoải mái xem đôi cánh thành gối tựa lưng mềm mại, tay còn khều vài sợi lông vũ như trêu đùa. “Chỉ là nằm mơ thôi. Long tộc khi nằm mơ sẽ lâm vào trạng thái tương tự như động vật ngủ đông. Không phải là không có nhịp thở, chẳng qua là rất nhẹ mà thôi.”

“Ha, vậy chẳng phải lúc em nằm mơ thì bất kỳ kẻ nào cũng có thể tiếp cận? Nếu như ta tiện tay bóp chết em, chắc em cũng không hay biết gì đâu nhỉ?” Giọng Louis càng cáu bẳn hơn.

“Có kết giới mà. Anh là ngoại lệ. Người khác không thể tự ý tiến vào đây.” Ngón tay nâng lên vuốt ve sườn mặt góc cạnh của đối phương, Tỉnh Lung dịu giọng dỗ dành. Tỉnh Lung cũng không nói dối, trong cơ thể Trương Hân Nghiêu vốn có một phần sức mạnh của Tỉnh Lung bảo vệ, đương nhiên có thể tiến vào kết giới anh lập ra.

Louis bị ngón tay Tỉnh Lung khều cho ngứa ngáy. Đọa thiên sứ vốn tùy hứng thích gì làm nấy, không nói không rằng nhấc bổng người lên ôm vào lòng, cúi đầu muốn thân mật với đối phương.

Tỉnh Lung ngửa đầu ra sau, né tránh cái hôn đầy tính xâm lược, hỏi hắn. “Còn anh thì sao? Nửa đêm lại chạy sang phòng tôi. Có ý đồ gì đây? Hửm?”

“…”

Louis nghẹn lời.

Sao hắn có thể nói là thằng nhãi ranh Trương Hân Nghiêu trong lòng uất ức kích thích hắn tỉnh lại, kết hợp với hơi thở Tỉnh Lung ở sát phòng bên khiến hắn hưng phấn nhảy qua!

Đây là lời một đọa thiên sứ cao quý có thể thốt ra sao?

Tỉnh Lung cũng chỉ là thuận miệng hỏi, chuyện anh suy nghĩ thật ra là chuyện khác.

Anh bắt mạch cho Trương Hân Nghiêu, nhận ra nếu Louis không thi triển sức mạnh của đọa thiên sứ, cơ thể này vẫn hoạt động như thường, không lâm vào tình trạng mạch máu suýt thì phát nổ như lần chiến đấu với Quỷ Xương Cuồng.

Biết được điều này, anh mới yên tâm nói vào chuyện chính.

“Anh nói mình không phải Trương Hân Nghiêu? Vậy tại sao anh lại ở trong cơ thể em ấy?”

Louis nghe người đang ở trong ngực mình cứ nhắc mãi đến kẻ khác, lại còn là một cái vỏ chẳng có chút tích sự nào. Mày kiếm nhíu lại, lòng thầm nghĩ mình không ra oai thì Long tộc này sẽ không biết điều nổi.

Hắn ngẩng đầu đầy cao ngạo, nhếch môi. “Liên quan gì đến em?” Bàn tay bắt lấy cằm Tỉnh Lung, nâng lên, làm bộ đánh giá qua lại. “Cũng chỉ có chút nhan sắc này thôi, em nghĩ mình dựa vào đâu mà truy hỏi ta?”

Tỉnh Lung cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt hắn, bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay đang chạm vào cằm mình. Mặc dù là đang cười, nhưng không hiểu sao đọa thiên sứ lại thấy rùng mình.

“Vậy không biết quý ngài đây có vui lòng trả lời câu hỏi của kẻ này chăng?”

“Không, không thì sao?” Louis cứng miệng, nhưng lông cánh đã bắt đầu run.

Nét cười trên mặt Tỉnh Lung càng sâu sắc hơn.

Một giây sau, Louis thấy mình đã quay trở về phòng.

Hắn bối rối thu cánh, nhìn quanh một chốc, tiếp tục chạy sang phòng bên cạnh, lại phát hiện mình không tài nào mở cửa bước vào, thậm chí tia sét nhỏ đánh xuống cũng không khiến cánh cửa gỗ kia sứt mẻ mảy may.

Đôi mắt tím sẫm chứa đầy sự nóng nảy. Hắn rõ ràng có thể ném lại chuyện này cho Trương Hân Nghiêu, thậm chí có thể không màng đến việc dựng đầu toàn bộ Trương gia mà dùng hết sức giáng một đòn phá hủy căn phòng, túm cổ người đẹp Long tộc dám ngang ngược trước mặt hắn.

Đủ chuyện hắn có thể làm.

Nhưng chốt lại một câu.

Hắn không dám.

Mặc dù nguyên nhân do đâu không dám, hắn cũng chả biết.

Hết cách, Louis Silvestein chỉ có thể dùng phương thức giao tiếp bình thường nhất, nhưng chưa từng xuất hiện trong từ điển hành vi của mình.

Gõ cửa.

“Này, Long tộc kia!”

“Này, Tỉnh Lung! Mở cửa đi!”

Đáp lại hắn là sự im lìm lạnh lẽo.

Trong một thoáng gấp gáp, Louis bật thốt lên:

“Lung nhi, ta sai rồi! Em đừng giận!”

Louis tự nói tự giật mình.

Sao hắn phải xin lỗi?!

Đúng lúc này, cánh cửa “cách” nhẹ một tiếng, mở ra một khe hở nhỏ.

Ngài đọa thiên sứ cao quý thấp thỏm đẩy cửa bước vào.

“Nhìn thái độ ngài đây, dường như vẫn còn chứa nhiều điều bất mãn. Nếu đã như vậy, miễn cưỡng nói lời nhận sai có tác dụng gì?” Tỉnh Lung khoanh tay tựa vào đầu giường, giọng điệu vẫn ôn hòa như mọi khi, lại mang theo hơi lạnh xa cách bình tĩnh.

“Bất, bất mãn gì chứ? Còn không phải tại em?” Đọa thiên sứ theo thói quen cao giọng, lại lập tức biết điều hạ xuống. “Rõ ràng giờ người bên cạnh em là ta, lúc em gặp nguy hiểm của là ta, nhưng trong tim trong mắt em vẫn chỉ có tên nhãi ranh Trương Hân Nghiêu.”

Càng nói càng lộ vẻ uất ức.

Tỉnh Lung nhìn người đàn ông ngốc nhà mình vẫn đang tự chửi bản thân không biết mệt kia, bất đắc dĩ thở ra một hơi.

“Lại đây.” Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình.

Chỉ chờ có thế, ngài đọa thiên sứ lập tức phóng lên giường, nhét đối phương vào lồng ngực vạm vỡ của mình.

Tỉnh Lung ôm eo Louis, vỗ vỗ lưng hắn, “Vậy nói về anh đi. Thân phận của anh là gì? Ngoại trừ cái tên Louis Zash Silvestein, tôi chẳng còn biết gì nữa cả.”

Đọa thiên sứ hưởng thụ cái ôm của người ta, cái cằm kiêu ngạo nhấc lên. “Ta, người cai quản vùng đất phía Tây của lục địa Trăng Bạc, mang dòng máu hoàng gia cao quý nhà Silvestein. Cho dù là Quốc vương cũng không có lãnh địa giàu có và quân đội hùng mạnh bằng ta.”

Cái giọng điệu này, có khác gì con công đang xòe đuôi với bạn tình đâu chứ.

-----

Cục Tuyết có lời muốn nói: Thưa ngài đọa thiên sứ cao quý, xin ngài đừng tấu hề nữa ạ, gất nà mợt mỏi luôn!

Lại một chương ngắn tủn, dạo này tôi sao í, chẳng hiểu nữa. Mọi người ráng chờ tôi lết qua giai đoạn ngáo đá này nha, đừng bỏ tôi nha uhuhu!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net