06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Chương đã uống hết cốc nước lọc thứ ba trong buổi tối nay, ra vẻ tủi thân bĩu cái mỏ vịt liếc nhìn cặp chồng chồng đang tự nhiên chim chuột nhau trước mặt anh.

Từ lúc gặp nhau trước cửa nhà hàng ZT, Lưu Chương đã thấy Oscar toe toét cười đến không ngậm được miệng, cứ kè kè bên cạnh Hồ Diệp Thao không rời. Lưu Chương dám chắc nếu không có anh ở đây và đây không phải là nơi công cộng thì Oscar dễ đã sớm chui cả đầu vào áo Hồ Diệp Thao ôm khư khư cái bụng nhỏ nhỏ đấy rồi.

Oscar cực kì vui vẻ, ai mà nhận ra được đây lại là một ông chủ khó tính ở công ty đâu. Người đàn ông lần đầu được làm ba liếng thoắng kể hết cái này đến cái kia, tự hào khoe về những ý định sẽ dành cho bé con của mình mặc dù đứa nhỏ còn bé tí xíu, bụng của ba nhỏ nó cũng còn chưa lớn.

Thở dài một hơi đầy bất lực, Lưu Chương thầm nghĩ vì sao mình phải đến sớm như vậy để ở đây ăn cơm chó đến no bụng luôn. Lại còn là một mình anh được hưởng cái bát cơm chó to đùng này, cuộc đời sinh ra Lưu Chương cớ sao còn sinh ra những người bạn hay cao su thế này...

Đến khi Oscar nhìn vào đồng hồ trên cánh tay, quá 7 rưỡi rồi nhưng vẫn còn thiếu hai tên độc thân chưa thấy mặt mũi đâu cả. Hồ Diệp Thao mới đẩy nhẹ tay Lưu Chương đang tranh thủ xem lại vài email công việc trên điện thoại:

- AK, em nhắn tin cho hai ông tướng kia xem nào? Để còn biết đường gọi món.

- Đây đây, để em nhắn

Oscar vừa đặt điện thoại xuống bàn một lúc thì Châu Kha Vũ cũng đến. Cậu chàng cao lớn liếc mắt một cái liền thấy bàn của bọn họ, nhanh chóng lại gần. Khi vừa đập tay với Oscar thì bất ngờ loạng choạng, sau lưng vừa mới bị một ai đó đâm sầm vào.

Chàng trai nhỏ con ngã sõng soài trên mặt đất, chiếc móc khoá hình con vịt nhỏ đứt lìa khỏi chùm chìa khoá, bay vào góc bàn dưới chỗ ngồi của Lưu Chương. Lâm Mặc chật vật đứng dậy sau khi được Châu Kha Vũ chìa tay ra giúp đỡ, vừa đứng vững liền rối rít xin lỗi.

- Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi hơi vội vàng. Cậu có sao không?

Đáp lại Lâm Mặc, Châu Kha Vũ chỉ khẽ xua xua tay bảo không sao rồi ổn định vào chỗ ngồi. Riêng chỉ có Lưu Chương dường như rất bất ngờ với sự xuất hiện của cậu, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn Lâm Mặc không rời. Nhưng anh nhanh chóng chuyển tầm mắt của mình lên Châu Kha Vũ ngay khi Lâm Mặc cũng quay đầu lại.

Lâm Mặc trở về bàn của mình ở sâu bên trong góc, Trương Đằng, Phó Tư Siêu và Trương Gia Nguyên vẫn còn ngồi đợi. Bốn người đã đến đây từ sớm vì thân phận có phần đặc biệt của Phó Tư Siêu và Trương Gia Nguyên, bàn họ ngồi cũng chọn ở trong góc.

Trương Gia Nguyên chấm một miếng thịt bò vào trong chén nước sốt rồi bỏ vào miệng, miếng thịt làm một bên má trắng trẻo của em phồng lên, trông không khác gì một chiếc bánh bao nhỏ. Thấy Lâm Mặc trở về, Trương Gia Nguyên ngẩng đầu, mặc kệ vẫn còn đang nhai dở, dùng chất giọng Đông Bắc đặc trưng hỏi tới:

- Anh đi lấy cái chìa khoá mà lâu thế? Sao đấy?...còn tủm tỉm tủm tỉm, nhìn sợ thế.

Trương Đằng ngồi đối diện vỗ cánh tay Trương Gia Nguyên một cái, dặn em nuốt hết đã rồi hẵng nói chuyện. Phó Tư Siêu nghe Trương Gia Nguyên nói xong cũng chú ý tới khuôn mặt vui vẻ cười tủm tỉm của bạn thân.

- Ờ, nhìn tươi roi rói ý. Nhìn như vừa đi gặp crush về.

Dứt lời, Phó Tư Siêu cũng nhét một miếng thịt bò vào miệng. Lâm Mặc ngồi bên cạnh Trương Gia Nguyên, vẫn duy trì trạng thái vui vẻ, nhịn không được với tay tới đối diện vỗ vào vai Phó Tư Siêu làm cậu giật mình ho sặc sụa.

- Chính xác. Đúng là bạn tao.

- Khụ.. mày.. khụ.. mày ám sát tao đấy à.

Trương Đằng nhịn cười vỗ lưng Phó Tư Siêu, như một người cha già chăm 3 đứa con nhỏ. Anh nhìn Trương Gia Nguyên ngạc nhiên há hốc mồm chưa nói được gì, lại nhìn Lâm Mặc đang nhìn tới một chiếc bàn khác phía xa.

- Thế là mày gặp crush thật à? Sướng thế, chả bù cho Phó Kiều Kiều, hẹn gặp crush cũng chả dám hẹ... á á đau tao!!

Trương Đằng còn chưa nói hết câu đã bị Phó Tư Siêu cấu vào cánh tay, còn nhận thêm một ánh mắt cảnh cáo rực lửa đành ngậm miệng nhịn cười.

- Tại em sợ anh ý bận thôi. Chứ anh ý mà làm nhân viên văn phòng bình thường thì ngày nào em ở Bắc Kinh thì em hẹn đủ nhé. Hứ!

Trương Gia Nguyên đã húp gần hết bát mì của mình trong lúc các anh nói chuyện, lúc này em mới vỗ vào cánh tay người ngồi bên cạnh.

- Mà biết crush anh tên gì chưa? Hai người có duyên vãi ý, liên tục gặp nhau luôn.

- Lưu Chương. Lưu tổng, hì hì, đúng ngầu luôn.

Trương Gia Nguyên và Phó Tư Siêu đồng loạt bày ra bộ mặt ghét bỏ.

- Trông kìa, mê trai. Mà nghe mày kể yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng ảo ma Canada thật, coi chừng tìm hiểu không kĩ rồi bị lừa đó nha.

- Yên tâm, bạn mày mạnh mẽ lắm, với cả tao có một niềm tin mãnh liệt.

Lâm Mặc liếc nhìn Lưu Chương phía xa một lần nữa rồi bưng bát lên tiếp tục gắp thức ăn. Phó Tư Siêu lúc này cũng lau miệng sạch sẽ sau khi ăn xong phần ăn của mình. Chị quản lý vừa gọi cho cậu, có một vài việc cần giúp đỡ nên Phó Tư Siêu phải về sớm hơn dự định.

- Thôi, ăn đi. Tao vừa gọi taxi, sắp tới rồi, có vài việc trong nhóm nên tao phải về trước. Hẹn mấy tình yêu lần tụ tập sau nha.

Phó Tư Siêu vẫy tay tạm biệt ba người, đứng dậy đi thẳng ra cửa nhà hàng đứng đợi.

Bên bàn của hội Châu Kha Vũ hiện tại đã chén chú chén anh tám nhảm hết từ chuyện này sang chuyện khác. Ngoại trừ Hồ Diệp Thao thì không ai chú ý tới Lưu Chương có chút khác thường, cứ nhìn về phía chiếc bàn trong góc. Anh nhận ra sự thay đổi này của Lưu Chương từ lúc Châu Kha Vũ bị một cậu bạn nhỏ tông phải, nhưng cũng chỉ tủm tỉm cười, bây giờ tạm thời không nói vậy.

Ngô Vũ Hằng vừa hay gửi một tin nhắn trong nhóm chat, điện thoại cả bốn người không tắt thông báo đồng loạt kêu "tinh" một cái. Thế là bốn cái đầu hóng hớt cùng chen vào nhìn một cái màn hình điện thoại của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ đặt điện thoại xuống, quay lại nhìn Lưu Chương bên cạnh, nở nụ cười hì hì lấy lòng để tránh khỏi mấy cú táp của con vịt phẫn nộ lên cánh tay "gầy gò yếu ớt" của mình. Sau khi thoát khỏi cái chân vịt phẫn nộ, Châu Kha Vũ bưng bát lên tiếp tục ăn, nhưng anh chưa kịp nuốt trôi một miếng thịt đã lại bị Lưu Chương vỗ liên tục vài phát lên cánh tay.

Lưu Chương có vẻ ngạc nhiên, vỗ cả đám cùng nhìn lên người mới lướt qua. Cả ba người kia ban đầu còn không hiểu chuyện gì, theo hướng Lưu Chương vừa chỉ mới sững sờ. Phó Tư Siêu kìa!? Crush của cái ông Hằng ngáo ngơ cũng trùng hợp ở đây.

Châu Kha Vũ vứt cái bát thịt sang một bên, vớ lấy điện thoại điên cuồng gửi tin nhắn vào nhóm chat.

Ngô Vũ Hằng nhìn vào màn hình điện thoại, bất ngờ tới đứng hình vài giây. Sau đó nhanh chóng chạy tới cửa nhà hàng.

Dáng người anh luôn mong nhớ sau bao nhiêu năm không gặp lại hiện giờ xuất hiện ngay trước mắt Ngô Vũ Hằng. Em ấy ở đây.. là thật. Ngô Vũ Hằng muốn chạy đến ôm em thật chặt, nỉ non với em những lời yêu thương đã chôn chặt trong lòng bao nhiêu năm qua.

Nhưng anh không dám... anh vẫn không dám lại gần em. Ngô Vũ Hằng ngập ngừng, vừa muốn gọi tên em vừa không đủ can đảm, anh không biết khi Phó Tư Siêu nhìn thấy anh sẽ là dáng vẻ thế nào. Anh không biết có thể kìm nén được cảm xúc của mình hay không nếu em dùng ánh mắt xinh đẹp ấy nhìn anh, gọi anh bằng cái tên "Hanh Hanh" em vẫn hay gọi.

Ngô Vũ Hằng đứng nhìn tới khi Phó Tư Siêu chuẩn bị leo lên chiếc taxi vừa đỗ lại, anh chạy lại gần vài bước nhưng cuối cùng cũng chẳng theo kịp. Phó Tư Siêu cứ thế ngồi lên xe, rời đi trước mặt anh...

"Siêu Siêu.. có phải anh lại một lần nữa vụt mất em rồi không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net