Luật của Earl

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Earl không phải là một đứa quá cứng nhắc hay thích bắt bẻ người khác. Nhưng Earl có một luật lệ và nó dành cho Lark. Đó là không được để cho bất cứ người lạ nào nhìn thấy con bé, đặc biệt là những người sống tại khu này. Lí do vì người ở đây ai cũng biết căn nhà số 7 đường Oakshelter tức nhà Earl là nơi ở của một cặp vợ chồng cùng cậu con trai duy nhất. Đã thế cặp vợ chồng nọ còn bỏ thằng con quý hoá ở nhà một mình mà dắt tay nhau đi du lịch với vé khứ hồi sử dụng một nửa. Vậy nên thật không hay ho gì nếu để những người hàng xóm dù có lắm điều hay là không ấy biết được trong căn nhà kia bỗng dưng 'mọc' thêm một đứa con gái nữa. Earl thì không lấy gì làm phiền hà lắm khi không dưng phải nuôi báo cô người khác nhưng nó không thích người ta bàn ra tán vào về nó.

Trái lại với Earl, Lark thấy điều luật này thật buồn cười. Theo nó thì những người hàng xóm này đâu được tính là những người xa lạ. Nó biết tất cả bọn họ. Này là bà cô đồng bóng ở cách nhà Earl hai nhà về bên phải hôm nào cũng sang giở trò tán tỉnh ông chú lập dị sát vách nhà Earl về bên trái. Kia là Waltermelon- anh hàng thịt đầu phố (Lark nhớ tên anh ta vì nó thật tức cười) hay nở nụ cười thân thiện chào Earl. Còn có cả con bé Veronica với mái tóc vàng như suối mơ mà rõ là thích Earl ra mặt. Còn cả anh giao sữa hàng sáng và bác đưa thư hàng chiều mà rõ là Lark thích họ ra mặt nữa. Cộng thêm vào danh sách của Lark là những người (lần này thì thật sự xa lạ) ngày ngày qua lại khiến cho con phố này trở nên ồn ào, náo nhiệt. Chính cái dòng người tấp nập đó đã giúp Lark biến ba cái điều luật của Earl thành trò tiêu khiển thú vị. Vẫn giữ cái nguyên tắc là không để cho người ta nhìn thấy mình, xong thay vì trốn chui trốn nhủi trong nhà, Lark tự biến họ thành con mồi, còn mình thành kẻ đi săn. Được rồi nói thế thì hơi quá, nôm na thì Lark đang chơi trò thám tử, nó nấp sau rèm cửa và bí mật quan sát mọi người dưới phố. Có khi chán cái trò rình rập này, nó nhảy ra đứng uốn éo, múa may quay cuồng xem có ai 'may mắn' ngước lên nhìn thấy nó không. Rõ là ngớ ngẩn ! Bù lại nó khiến Lark cảm thấy thích thú, đồng thời nó cũng trêu tức Earl không ít (mà thế thì càng làm Lark thích thú hơn).

Hôm nay, cũng như mọi ngày, Lark lại túc trực bên khung cửa sổ ưa thích của nó, thực hiện nhiệm vụ 'tuần tra'. Đó là ô cửa sổ ở phòng khách nơi dẫn ra một cái ban công nhỏ có cầu thang thoát hiểm dẫn xuống. Vào những ngày ít người qua lại, Lark cũng hay ra cái ban công đó ngồi hóng gió.

Earl thì đang làm một công việc ít thường nhật hơn. Nó lôi bộ các cốc, lọ, ấm chén cổ của bố nó ra lau chùi. Trước khi đi ông bố của Earl chỉ có một điều dặn dò khẩn thiết dành cho cậu con trai quý hoá của mình là thỉnh thoảng nhớ chăm sóc cho 'các báu vật' của ông. Thành thử Earl phải bỏ thời giờ ra lau chùi chúng nhân ngày rảnh rỗi hiếm hoi như này. Không phải như Lark, ngày nào cũng là ngày nghỉ.
Và cũng không phải ngày nào Lark cũng được ở nhà với Earl toàn thời gian như thế này, nhất là lại vào 'thời gian vàng' của con bé. Nó hào hứng khoe với Earl kĩ năng do thám của nó.

"Nhìn kìa Earl. Đoán xem ai nào, nào?"

"Ai kia?"

"Bà già Angora. Bà ta lại đến thăm cô cháu gái của mình đây mà. Nom cái mặt bả kìa, chúng vẫn cứ nhăn nhó như tờ giấy bị vò nát vậy."

"Cùng với cái mũi khoằm to tướng ". Earl đáp. Cậu đang đứng quay lưng về phía Lark và bận chúi mũi vào mấy cái lọ. Tuy thế chẳng cần quay lại nhìn cậu cũng có thể mường tượng ra quý bà Angora trông như nào.

"Haha cái mùi khoằm, đúng đấy Paul". Lark khúc khích cười.

"Và cái găng tay màu lông lạc đà của bả. Ối cẩn thận đấy lũ trẻ ranh kia, các ngươi có biết chúng được đặt làm riêng cho ta không hả !". Earl vừa vung cổ tay thật điệu vừa nhái lại bà Angora một cách đầy mỉa mai.

Lark phá ra cười, vẫn không quên dán mắt vào bà . Con bé nói tiếp:
"Earl Earl, cậu có biết hôm nay quý bà của chúng ta có gì khác lạ không. Một cái mũ mới nhé, xanh ngọc bích với lông chim và mạng che mặt."

"Ôi! Cá là kinh khủng lắm đây. Nhưng có khi lại hợp với bộ mặt của bả".

"Ừ cứ như thể là có phân dưới mũi bả vậy."

Cứ như thế, chúng tung hứng nhau bôi xấu bà lão. Chúng không ưa bà. Bà lúc nào cũng trưng cái bộ mặt quạu quọ, không hài lòng với mọi thứ. Ánh mắt bà nhìn chúng toát lên đầy sự dò xét rồi trở nên khinh khỉnh ngay được. Bà cũng chẳng ưa gì chúng.Bà có nhìn thấy Lark một lần, nhưng bà không sống ở khu này vả lại với cái kiểu nhìn người khác bằng nửa con mắt như bà chắc cũng chẳng thèm đếm xỉa tới Lark. Với bà thì ai cũng thế cả thôi. Cái vẻ cao ngạo, cư xử như mình thuộc tầng lớp quý tộc đã trở thành thương hiệu của quý bà Angora rồi.

Bà già tội nghiệp. Bà không thích trẻ con, nhưng bà rất thương cô cháu nhỏ của mình đấy chứ. Đáng tiếc một điều là bà có mắt thẩm mĩ rất tệ trong việc lựa mũ. Bà hay đội những chiếc mũ Veil từ thập niên 30, thứ đáng lẽ ra phải mang vẻ đẹp cổ điển đầy quý phái, không hiểu sao vào tay bà lại toàn cái xấu đau, xấu đớn. Đáng tiếc hai điều là bà lại là bà của Veronica - con bé mà cái sự thích của nó dành cho Earl tỉ lệ thuận với cái sự chán ghét của Earl dành cho nó. Lark tự đưa ra một cái nhìn cá nhân ở góc độ khác về bà như thế.

Đợi cho bà Angora khuất khỏi tầm mắt, Lark mới hướng sự chú ý của mình sang những người khác. Cần phải nói thêm, con đường Oakshelter thuộc quận và thành phố Leadville ở tiểu bang Colorado, Hoa Kỳ không phải là con đường nằm trên trục giao thương chính nên hoạt động mua bán ở đây không đến nỗi sầm uất. Song, những cửa tiệm đầy màu sắc nằm đan xen với nhà dân bày bán đủ thứ mặt hàng cũng đủ thu hút khách lạ lai vãng tới đây. Chính vì thế, nếu chịu khó quan sát, Lark có thể bắt gặp những vị khách rất đặc biệt. Giống như cô nàng mà Lark vừa nhìn thấy,cô thật đẹp, cái kiểu đẹp mà người ta không thể rời mắt ra khỏi. Lark thầm nghĩ khi con bé nhìn thấy cô gái ấy đứng bên ngoài cửa tiệm bán đồ cũ.  Nó buột miệng:

"Earl này, tớ vừa thấy một cô gái ..."

"Uh huh ..."

" Trông cô ấy thật lạ, có vẻ như cổ không phải người vùng này ..."

"Uh huh. Cổ như thế nào kia ?" . Thật ra Earl chẳng muốn biết 'cổ' trông ra làm sao, nó thậm chí còn chẳng bận tâm đến lời Lark nói nữa. Nó đã dành toàn bộ sự chú ý của mình vào cái bình cổ từ thời vua William đệ tứ, Anh quốc. Nó vừa mân mê cái bình tuyệt đẹp trên tay vừa trả lời Lark mà không cần biết 'cổ' là ai hay cái gì.

" Tóc nâu này, xoăn nữa ..."

"Chà tóc nâu à ..."

"Ừa. Mắt cũng nâu luôn. Ôi! Cổ cười kìa, mắt cổ, chúng mới lấp lánh làm sao! Trông cổ như thể là ... như thể là Bông hồng xứ Wales* vậy ."

"Xứ Wales à? Chà chà". Earl khúc khích cười.

"Và cổ còn đi cùng một cậu bạn nữa."

'Nàng thơ' của Lark giờ đã rời tiệm đồ cũ và đứng ngó nghiêng trước một cửa hàng hoa quả. Nàng cầm trên tay một quả lê và quay sang bật cười ròn rã với cậu bạn đi cùng. Cậu này cao ngang tầm Earl nhưng mình dây hơn, tóc cậu màu nâu với những lọn hơi loăn xoăn chứ không vàng như tóc Earl. Hai người đang trao đổi gì đó với nhau, vẻ thích thú lắm. "Ròn như thể màu vàng giòn của vỏ lê vậy". Một ý nghĩ bất chợt xẹt ngang đầu Lark. Và cũng bất chợt, cô gái đó quay đầu lại, nhìn thẳng về hướng con bé. Con bé giật nảy mình, nó ngồi thụp xuống. "Vừa rồi, cổ có nhìn thấy mình không nhỉ? Từ xa thế này ... chắc là không đâu nhỉ" Lark bối rối nghĩ, tim nó đập thình thịch. Rồi nó từ từ nhỏm dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bốn mắt lại chạm nhau, cô gái ấy vẫn chăm chú nhìn về hướng con bé hay nhìn chính con bé. Lark không động đậy, nó cũng không biết vì sao, vì nó quá liều lĩnh hay vì nó ngại quá mà hoá đá luôn rồi. Thế rồi cô gái ấy quay lại, vừa cười vừa thì thầm gì đó với cậu bạn của mình. Cô kéo tay cậu bạn, hai người băng qua đường, đi về hướng ... nhà Earl. Lark đâm hoảng, nó gọi Earl:

"Earl này, hai người họ ... hai người họ hình như đang đi về phía nhà mình."

"Thế hả? Ra thế đấy!". Earl bắt đầu nâng cái bình cỡ đại lên, tay cậu lần theo những hoa văn in nổi hình ngọc lục bảo trên thành bình. Cậu vẫn đang say sưa với công việc của mình.

"Earl này, không đùa đâu nhé. Nghe tớ nói đây này Earl. Ối ! Họ đang đứng trước cửa nhà rồi. Earl ơi, họ cài một cái huy hiệu đấy. Chúng giống y như cái huy hiệu của cậu." Lark cuống quít.

"Gì kia, huy hiệu giống tớ à". Như một người vừa tỉnh mộng, Earl sực nhớ ra điều gì đó. "Thôi bỏ mẹ rồi".

KÍNH CONG !

CHOANG !

Tiếng chuông cửa thình lình vang lên làm Earl giật mình, cậu lỡ tay đánh rơi cái cốc. May mà cậu đã kịp đặt cái bình quý xuống trước rồi, và cái cái cốc cậu lỡ gạt phải chỉ là cái cốc thuỷ tinh không đáng giá quá 5 đô. Earl lật đật chạy ra mở cửa.

" Ây yô ! Ngọc trai, ngọc trai* của tôi. Khoẻ không ông bạn." Một giọng nam vang lên.

"Earl. Ngọc trai yêu quý của chúng tớ." Lần này là một giọng nữ, trong giọng nói có chút gì đó phấn khởi mà dịu dàng.

Lark chỉ dám ló đầu ra nhìn chút xíu. Nó thấy một mái tóc nâu bồng bềnh đang vùi vào cổ Earl. "Là cô gái đó" Larl hồi hộp nghĩ. Hai tay cô nàng vòng ra sau lưng ôm Earl, và Earl cũng ôm cô nàng rất chặt. Thế rồi cô nàng buông Earl ra và vội vã xông vào trong nhà. Lark sợ hãi chuồn vào bếp, nó nghe thấy tiếng cô nàng sang sảng:

"Con bé đâu rồi? Đâu? Đâu? Tớ đã nhìn thấy nó rồi cơ mà."  Cô gái láo liên nhìn xung quang, cánh mũi phập phồng có phần giống ... thú hoang săn mồi.

"Bình tĩnh đi nào Cruella. Cậu có bới đến sáng mai cũng không tìm thấy đốm nào trên người con bé đâu . * " Earl uể oải nói. "Lark à, ra đây đi. Không phải sợ đâu."

Lark bước ra ngoài phòng khách. Trước mặt nó là cô nàng mà nó đã mải ngắm nhìn đến mức bị bắt quả tang và đằng sau cô nàng là cậu bạn trai đi cùng. Lark bỗng cảm thấy hơi xấu hổ và ngại ngùng. Đây là lần đầu tiên nó gặp một người lạ (không tính những người đã vô tình nhìn thấy nó như bà già Angora). Một người hoàn toàn xa lạ, đang đứng cách nó một cự li gần mà không phải Earl. Cô nàng trở nên phấn khích rõ khi nhìn thấy nó. Mặt cô nàng méo xệch đi vì cố nín cười. Tuy nhiên trái với ý nghĩ rằng cô nàng sẽ nhảy bổ vào người nó, cô nàng chỉ đơn giản là chìa tay ra và nhoẻn miệng cười:

"Xin chào! Tớ là Ellen, một trong hai người bạn thân nhất của Earl"

Lark bẽn lẽn đáp lại:
"Tớ là Lark"

Cậu bạn đi cùng Ellen cũng tiến tới trước và bắt tay Lark:
"Còn tớ là Shawn, người bạn thân còn lại. Rất vui được gặp cậu"

"Rất vui được gặp cậu"

"Vậy thì ... Tớ biết là anh bạn ngọc trai của chúng tớ hơi có vấn đề về thần kinh nhưng có đúng là cậu chui ra từ cây táo không?" . Ellen hớn hở chen vào.

"Ôi trời đất ạ". Earl đứng vuốt mặt rên rỉ.

-----------------------------------------

"Sao các cậu bảo là hết năm mới về cơ mà?". Earl nói.

" Hết tháng mười một chứ. Ừa nhưng mà bọn tớ nhớ cậu quá nên về sớm tạo bất ngờ nè. Cậu có vui không?". Giọng của Ellen.

"Ôi cho tớ xin đi." Earl ngồi lún sâu hơn vào ghế sô pha.

"Ơ kìa sao cậu lại nói thế. Bọn tớ lo cho cậu thật mà"

"Mẹ tớ không muốn việc học của hai đứa bị gián đoạn thêm nữa nên tống tiễn bọn tớ về luôn." Cậu Shawn huỵch toẹt .

"Thì bọn tớ cũng lo cho cậu nữa mà" Ellen cười. "Tại cái tin cậu gửi làm bọn tớ đứng ngồi không yên. Cậu biết đấy có người ... chui ra ... từ cây táo". Ellen khẽ nhỏ tiếng.

"Cậu ấy không phải là người, là một sinh vật, đấy là cậu ấy nói thế. Nhưng cũng đừng có đối xử với cậu ấy như thể cậu ấy là loài thú hiếm hay gì ..." Earl đổ quạu.

"Biết rồi, biết rồi mà. Có ai nói gì đâu. Tại tớ rất nóng lòng được gặp cậu ấy. Chỉ là cái tin đấy hơi khó tin mà, cậu phải thừa nhận xem. Với lại, tớ thấy thích cậu ấy ." Ellen khúc khích cười.

Từ trong bếp, Lark ngó ra. Ba người họ đã nói chuyện được một lúc lâu rồi. Earl đã kéo họ ra phòng khách và bảo Lark vào trong ngồi chờ. Con bé ghé tai nghe ngóng, đoạn được đoạn mất, nhất là lúc họ bắt đầu thầm thì. Nó cũng không quá quan tâm xem họ nói gì lắm bởi càng về sau họ càng nói những điều Lark không hiểu. Chủ yếu là chuyện phiếm và chủ yếu là hai người kia nói còn Earl nghe. Earl cũng như vậy khi nó trò chuyện với Lark, thằng bé khá kiệm lời. "Có điều, Ellen vừa nói là bạn ấy thích mình à" Lark nghĩ đến câu nói đắt giá nhất mà nó hóng được, nó cảm thấy vui sướng một chút. Ellen có thể hơi nhiệt tình quá nhưng bạn ấy có vẻ là một người chân thành.

Khi hai tai nó bắt đầu hơi ửng đỏ lên thì bọn họ quay trở lại bếp.

Earl nhìn nó gãi đầu gãi tai:
"Đại loại là thế này. Hai người này là Ellen và Shawn, là bạn thân từ thuở nhỏ của tớ. Cả gia đình chúng tớ cũng rất thân nhau nên mùa hè vừa rồi họ đã đi nghỉ mát ... à đi chơi xa ấy cùng nhau luôn. Họ tính là hết tháng mười một mới về nhưng không thể nghỉ quá lâu được vì chúng tớ phải đi học nên họ đã về sớm. À ừm về chuyện cái huy hiệu. Mỗi đứa bọn tớ đều có một cái huy hiệu giống nhau, như kiểu gia huy chung của nhóm ấy. Họ là những người duy nhất tớ tin tưởng sau bố mẹ nên cậu cũng có thể tin họ. Họ biết cậu là ai, Lark ạ. Và không sao đâu, họ sẽ giữ bí mật điều đó."

Ellen mỉm cười với Lark:
"Đừng lo, tớ có hơi phấn khích một chút. Cậu thông cảm nhé. À cho cậu cái này." Nói đoạn Ellen rút từ trong túi ra một cái hộp. "Đây là socola. Chắc cậu chưa nhìn thấy nó bao giờ."

Lark nhận lấy cái hộp, nó mở ra. Bên trong hộp là những viên socola vuông vức.

"Tớ đã ăn socola một lần rồi và chúng không giống thế này lắm". Lark nói.

"Uhm. Chúng được gọi là Nama Chocolate, một loại socola của Nhật. Cậu ăn thử xem."

Lark cho một miếng vào mồm. Nó thật mềm và ngay lập tức tan chảy trong miệng con bé, mang theo vị tươi mát và ngọt ngào.

"Cậu thấy thế nào?"

"Rất ngon!". Lark cười toe toét. Nó biết, nó thấy thích cô bạn này và cả món socola tuyệt hảo nữa.

*Bông hoa hồng xứ Wales: cái này là ăn cắp bản quyển công nương Diana trắng trợn đó =))
*Nguyên bản: Pearl - ngọc trai. Đọc lái tên của Earl.
* Earl đang so sánh Ellen với nhân vật Cruella de vil trong bộ phim 101 chú chó đốm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net