Quyển 1 - Chương 3: Quy Tắc Của Dòng Chữ Máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói lịch sử tồn tại của chung cư đã có từ lâu lắm rồi. Đã có rất, rất nhiều người từng sống tại đây. Vài thập niên gần đây, giữa các chủ hộ đã có những trao đổi kinh nghiệm với nhau, hiểu được cái gì nên và không nên làm. Làm sao thì có lợi cho mình, làm sao thì bất lợi cho mình.

Cho nên, mỗi khi có chủ hộ mới chuyển đến đều có chủ hộ cũ đến phổ biến cho họ biết một số chuyện cần phải cẩn thận chú ý phòng tránh. Nếu như không được hướng dẫn kỹ càng, một khi vi phạm cấm kị thì sẽ chết không có chỗ chôn.

Chỉ có hai quy tắc cơ bản. Một khi đã trở thành chủ hộ trong đây, bất luận thế nào cũng phải triệt để tuân thủ hai quy tắc này.

Thứ nhất, cũng là cơ bản nhất, ngoại trừ trường hợp chỉ thị yêu cầu phải ra ngoài, tuyệt đối không thể ra khỏi chung cư liên tục 48h đồng hồ. Một khi vi phạm, lập tức sẽ chết.

Thứ hai, sau khi trở thành chủ hộ, một khi xuất hiện chữ máu trong căn hộ của mình, nhất định phải tuyệt đối tuân thủ chỉ thị của nó, nếu như vi phạm dù chỉ một chút, cũng sẽ chết.

Lý Ẩn từng tận mắt chứng kiến những người không tin hai quy tắc này, không thèm để ý tới chỉ thị chữ máu mà rời khỏi căn hộ của mình. Những chủ hộ đó về sau toàn bộ đều chết vô cùng ghê rợn. Không có ngoại lệ!

Diệp Khả Hân là chủ căn hộ 403, hàng xóm bên cạnh Lý Ẩn. Còn La Hằng Viêm là chủ căn hộ 507, cậu ta đã ở được nửa năm, trải qua hai lần chấp hành chỉ thị vẫn còn sống, còn anh chàng Tần Thủ Thiên kia thì đã ở được hơn chín tháng, chấp hành qua ba lượt chỉ thị chữ máu.

Nội dung chỉ thị đều chỉ định đi đến một địa điểm đặc biệt, làm một số chuyện đặc biệt, và trong thời gian đó, tất nhiên sẽ phát sinh vô số hiện tượng cực kỳ ma quái.

Thường thường, vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã chết rồi. Thậm chí ngay cả lúc chết, vẫn không nghĩ mình đã chết.

Nghe thì có vẻ kỳ quái, thậm chí có thể nói là không thể tưởng tượng nổi, nhưng nó là thực tế không thể chối cãi.

Ban đầu, Lý Ẩn cũng phải tốn không ít thời gian mới hoàn toàn tiếp nhận hết thảy mọi thứ. Dù sao thì, tất cả diễn ra quá đột ngột, quá phi thực tế. Thế nhưng mà lúc đó, hắn không có dũng khí rời khỏi chung cư hơn 48h. Hành động như thế không khác gì tự sát.

Cuối cùng, hắn mượn ít tiền của mấy chủ hộ khác, trả hết tiền thuê phòng còn nợ, dọn vào sống trong tòa nhà này.

Những chủ hộ trong đây cơ bản đều giống như hắn, đều thấy cái bóng tự thoát ra, trong quá trình đuổi theo nó liền chạy vào đây. Còn người có thời gian sống trong tòa nhà này lâu nhất, chính là lầu trưởng - Hạ Uyên.

Hạ Uyên là một người trẻ tuổi, đeo mắt kính, nhìn bên ngoài là một thanh niên rất nho nhã lịch thiệp. Thời gian cậu ta ở đây đã hơn năm năm. Cậu ta nói với tất cả các chủ hộ rằng, nếu muốn sống sót, đường sống duy nhất chính là sau khi kết thúc thời gian quy định, phải kịp thời chạy trở về trong chung cư! Bất luận địa điểm chỉ định tồn tại cái gì, gặp phải lời nguyền thế nào, một khi trở về chung cư là có thể an toàn thoát ly tất cả nguy hiểm. Sau khi đã về thì dù có đi ra trở lại, cũng sẽ không cần lo lắng gặp phải bất cứ thương tổn nào. Cho đến khi... dòng chữ tiếp theo xuất hiện mới thôi.

Chuyện đã qua một năm, Lý Ẩn từng tận mắt chứng kiến những người bởi vì không tin mấy chuyện này, tuy đã trở thành chủ hộ được lựa chọn nhưng lại không dọn vào sống trong căn hộ tại đây thì sẽ có kết cục thế nào. Hắn đã từng đến khuyên những người đó phải lập tức chuyển vào căn hộ trong tòa nhà này để sống, thế nhưng đối phương chẳng thèm ngó ngàng tới hắn.

Kết quả... chỉ vừa mới vượt qua 48h đồng hồ một chút, Lý Ẩn tận mắt chứng kiến, bóng của bọn họ, từng cái một xảy ra biến hóa, hoặc là khống chế họ nhảy lầu, hoặc là lấy dao tự sát, trong đó có một người thảm nhất, bị cái bóng thao túng chạy đến ngã tư đường, bị một chiếc xe tải nghiền chết tại chỗ, biến thành một đống thịt nhão! Sau khi chứng kiến màn đó, suốt ba tháng tiếp theo Lý Ẩn cứ nhìn thấy thịt là phát ói.

Chỉ thị của dòng chữ máu thông thường đều từ dễ đến khó. Chỉ thị lần thứ nhất, độ nguy hiểm nhỏ nhất, tỷ lệ sống sót tương đối lớn, nhưng bắt đầu từ lần thứ hai, mức độ nguy hiểm và mức độ quỷ dị sẽ từng bước gia tăng, tiếp theo lần thứ ba... lần thứ tư thì phải đem hết toàn lực ra mới có thể may mắn giữ được lại cái mạng.

Thời gian giãn cách chỉ thị thông thường là vài tháng, theo kinh nghiệm của các chủ hộ, thời gian giữa hai lần xuất hiện chỉ thị chưa bao giờ vượt quá nửa năm. Khi căn hộ nào xuất hiện chữ máu, tim chủ hộ đó sẽ cảm thấy như bị thiêu đốt, cho nên dù là không ở trong nhà, cũng sẽ lập tức biết được căn hộ của mình xuất hiện chỉ thị. Một khi xem hết và nhớ kỹ chỉ thị, dòng chữ máu sẽ biến mất.

Chỉ thị chữ máu chưa bao giờ chỉ định bọn họ làm những chuyện không thể thực hiện được, ví dụ như mấy chuyện bắt họ lên mặt trăng chẳng hạn là không hề có, tất cả đều là những chuyện thực tế có thể thực hiện được.

Cuối cùng, căn cứ vào kinh nghiệm mấy chục năm nay của những chủ hộ thâm niên, rút ra được một kết luận: muốn hoàn toàn thoát khỏi tòa nhà này, chỉ có một phương pháp, đó là liên tục hoàn thành mười lần chỉ thị, nếu còn sống sót thì được tự do, rời khỏi chung cư mà không cần lo lắng mình sẽ chết.

Đương nhiên, hai chữ “liên tục” quá dư thừa. Bởi vì khi đã hoàn thành các yêu cầu trong chỉ thị, tiếp theo quan trọng nhất là phải sống sót trở về chung cư. Nếu như chết rồi đương nhiên không thể nào hoàn thành chỉ thị tiếp theo. Mà cũng vì vậy căn hộ của người đó sẽ trở thành căn hộ vô chủ, cho đến khi chủ mới chuyển vào, mới xuất hiện chỉ thị trở lại.

Cho đến hôm nay, hắn đã hoàn thành ba lượt chỉ thị. Có một lần chấp hành chỉ thị gần như là chín sống một chết! Nội dung chỉ thị rất đơn giản, đi đến một ngôi trường năm tầng bỏ hoang được chỉ định, đợi ở đó cho đến 0h sáng thì coi như kết thúc nhiệm vụ.

Lúc đó, cùng nhận được chỉ thị như hắn có tổng cộng sáu người. Khi vừa đến 0h sáng, tất cả mọi người đều phóng chân bỏ chạy khỏi trường học. Nhưng dù chạy tới chỗ nào, bọn họ đều phát hiện đó là ngõ cụt! Trong quá trình bỏ chạy, hắn còn phát hiện, đồng đội kế bên vốn đang bình thường, đột nhiên trong nháy mắt đã biến thành một thi thể máu thịt bầy nhầy!

Cuối cùng, Lý Ẩn cắn răng phóng từ cửa sổ lên một cái cây, từ trên đó bò xuống, sau đó leo lên chiếc xe của đồng đội đã tử nạn, nhấn lút chân ga vọt về hướng chung cư!

Tuy Lý Ẩn đã học lái xe, nhưng vẫn chưa lấy bằng, chiếc xe kia lại là xe kiểu mới, lúc ấy hắn vã hết mồ hôi mới lái được nó trở về khu phố gần chung cư. Thế nhưng ngay thời điểm hắn bước xuống xe, thì có một bàn tay chụp lấy chân hắn!

Ngay lúc hắn té sấp xuống đất, hắn nhìn thấy một nhóc con mặt đồng phục học sinh, sắc mặt trắng bệch, thân thể nằm dán sát xuống sàn xe!

Lý Ẩn quyết định thật nhanh, lập tức rút chân ra khỏi chiếc giày đang mang! Tiếp theo dốc sức liều mạng chạy vào con hẻm nhỏ!

Vì muốn rèn luyện tốc độ chạy bộ của mình, gần như mỗi ngày hắn đều đến phòng tập thể dục ép buộc bản thân chạy bộ. Những người khác cũng tập luyện cùng hắn, bây giờ gần như mỗi người đều rèn luyện được tốc độ chạy bộ ngang ngửa với những vận động viên marathon.

Nhưng cho dù tốc độ có nhanh hơn nữa, đứa học sinh nhỏ đằng sau lưng vẫn không ngừng rút ngắn cự li với hắn! Mỗi lần Lý Ẩn quay đầu lại, đều nhìn thấy nó đã tiến sát đến mình! Đáng sợ chính là nó chỉ đơn thuần đi bộ mà thôi, nhìn thế nào cũng không thấy có khả năng bắt kịp tốc độ của mình!

Cuối cùng, khi chỉ còn cách chung cư khoảng 10m, hắn nhìn thấy Hạ Uyên và một đám chủ hộ đang ở chỗ cửa xoay chờ đón hắn!

“Nhanh lên! Lý Ẩn!” Lúc đó, một người thoạt trông nho nhã lịch thiệp như Hạ Uyên cũng dốc sức hô to khản họng: ”Chỉ còn 10m! Cậu sẽ an toàn! Nhanh lên!”

Sau này theo như Hạ Uyên thuật lại, lúc ấy bọn họ thấy con quỷ kia cách Lý Ẩn vỏn vẹn chưa tới 2m!

Mà 10m cuối cùng đó, trong khi Lý Ẩn liều mạng chạy, thì đồng thời con quỷ đó cũng đã rút ngắn cự li trở về con số không, giang hai tay ra, muốn ôm lấy hắn!

Nhưng mà, Hạ Uyên và mọi người không thể chạy ra ngoài cứu hắn! Khi ra khỏi chung cư, an toàn tánh mạng lập tức không còn được bảo đảm!

Chợt trong khoảnh khắc cuối cùng như điện chớp đó, tốc độ hắn bỗng nhiên bộc phát, tức giận gầm lên một tiếng, phóng tới cửa xoay, xông mạnh vào bên trong! Mà trong lúc quá trình này đang diễn ra, quỷ nhỏ học sinh cũng đã chạm được vào hai bên hông của hắn!

Sau khi Lý Ẩn lao vào chung cư, quỷ nhỏ kia không còn cách nào khác. Đứng một hồi ở cửa ra vào, thân thể hóa thành làn khói mỏng, chầm chậm biến mất.

Sau đó Lý Ẩn vén áo mình lên xem, vô cùng hoảng sợ phát hiện hai bên hông có dấu hai bàn tay nhỏ đen thui lưu lại trên đó! Qua một thời gian rất lâu, dấu tay mới hoàn toàn biến mất không nhìn thấy nữa.

Hai tháng sau sự kiện lần đó, chính là chỉ thị lần này.

Đối với cá nhân hắn mà nói, đây đã là lần thứ tư chấp hành chỉ thị. Chắc chắn... mức độ nguy hiểm đã lại nâng lên một tầm cao mới!

Cái thôn này lớn hơn so với tưởng tượng rất nhiều. Nhưng không ngoài dự đoán, chẳng hề có nhà nghỉ nào cho khách du lịch có thể ở lại. Đây cũng là chuyện dĩ nhiên.

Đương nhiên, căn cứ theo chỉ thị, thì nhất định phải “trú” ở chỗ này. Đi ra khỏi phạm vi thôn U Thủy coi như là vi phạm chỉ thị.

Cái thôn này được bao quanh bởi các dãy núi, địa thế chung quanh vô cùng hiểm trở, có một con sông rất dài chảy qua thôn trang, trở thành nguồn cung cấp nước ngọt rất tốt. Một khi đã có nguồn nước, thì có thể tưới tiêu trồng trọt, người trong thôn có thể tự cung tự cấp sinh sống qua ngày bên trong ngọn núi lớn này.

Những mảnh ruộng được gieo trồng đa số là lúa nước. Thậm chí một vài đứa nhỏ vẫn chưa tới mười tuổi, cũng chân trần lội xuống ruộng giúp đỡ cấy mạ, mặt mũi lấm lem bùn sình.

Sau khi đi được một đoạn đường, rốt cục có một người đàn ông trung niên đi tới, hỏi: ”Mọi người... là người thành phố à?”

Mấy đứa nhỏ tò mò nhìn bọn Lý Ẩn, ở miền sơn cước này rất khó gặp được người thành phố. Rất nhiều người trong số họ căn bản chưa hề thấy qua mấy thứ như đèn điện, TV...

Còn Lý Ẩn lại mơ hồ cảm giác được trong giọng nói của người dàn ông trung niên dường như có chút đối địch.

“Nếu các người là phóng viên muốn đến phỏng vấn chuyện kia, thì lập tức cút cho ta!” Người đàn ông trung niên nói đến đây, con mắt trơn trừng lên: "Đã mấy năm rồi, vẫn còn dây dưa bám lấy không chịu buông tha hay sao!”

Trong lòng Lý Ẩn rục rịch, chuyện kia?

Có thể có liên quan đến chỉ thị lần này hay không?

Hắn vội xua tay nói: ”Không phải đâu anh gì ơi, anh đã hiểu lầm... Chúng tôi chỉ là khách du lịch bình thường, chỉ muốn trú nhờ tại quý thôn mà thôi. Yên tâm, chúng tôi sẽ thanh toán chi phí đàng hoàng mà!”

Những năm gần đây quả thực có vài bạn trẻ thích phượt, không thích tham gia các tour do những công ty du lịch tổ chức mà tự mình lên chương trình khám phá, đi đến những vùng rừng núi hoang sơ du lịch. Nhưng mà, cái núi Hắc Ô này chẳng hề có một điểm du lịch nào hấp dẫn để khám phá, nên từ trước đến giờ cũng chẳng có du khách nào đến đây.
Người đàn ông trung niên hiển nhiên không tin lời Lý Ẩn: “Vớ vẩn! Các người cút nhanh cho ta! Đừng cho rằng ta không biết ý đồ của các người!”

Người đàn ông trung niên càng lúc càng kích động, nhưng Lý Ẩn hiểu rất rõ... hắn tuyệt đối không thể đi ra khỏi cái thôn này. Theo lời chỉ thị, hắn nhất định phải trú tại cái thôn này tròn một tháng, bằng không thì hắn sẽ chết! Phải tuyệt đối tuân thủ chỉ thị, Lý Ẩn đã khắc cốt ghi tâm điều này.

“Có chuyện gì ầm ĩ ở đây thế?” Một thanh âm già nua vang lên, sau đó, mọi người vội vàng tránh ra, một cụ già đầu tóc bạc phơ, được một thiếu nữ khoảng hai mươi mấy tuổi dìu lấy, chầm chậm đi tới.

“Trưởng thôn...”

“Trưởng thôn, bọn họ là người thành phố, nhất định là vì chuyện của Lý Băng mà đến đây đó!”

“Đúng! Nhất định là như vậy!”

Cụ già có lẽ đã ngoài tám mươi. Cụ run rẩy đi về đám người Lý Ẩn, nói: ”Cậu thanh niên... Các cậu rốt cuộc tới đây vì cái gì nào?”

Lý Ẩn liền bước lên phía trước chào hỏi: ”Xin chào trưởng thôn. Chúng tôi chỉ  đơn giản vào ngọn núi này du ngoạn, muốn có những trải nghiệm thú vị từ cuộc sống nhà nông, cho nên mới muốn nghỉ lại trong thôn này mà thôi. Lão yên tâm, chúng tôi sẽ không ở miễn phí đâu.”

“À? Trải nghiệm thú vị từ cuộc sống nhà nông? Có ý nghĩa đó chứ.” Trưởng thôn hình như đang suy tư gì đó, tiếp theo nói: ”Cũng được, hay là các cậu đến nhà của tôi ở đi!”

Lý Ẩn thoáng sững sờ, ông trưởng thôn này... vậy mà lại đáp ứng vô cùng sảng khoái?

“Trưởng thôn, ông... ông sao có thể để đám người không rõ lai lịch này đến nhà của mình ở chứ?” Người đàn ông trung niên kia lập tức nói: ”Bọn họ chắc chắn là phóng viên đó!”

“Không sao cả.” Vị trưởng thôn này vậy mà lại rất rộng rãi: ”Thôn U Thủy đã rất lâu không có khách đến chơi rồi. Đã tới tức là khách, làm sao có thể không tận tình tiếp đãi đây chứ?”

Lời nói của lão trưởng thôn càng làm Lý Ẩn thêm hoài nghi, có khi nào ổng có mưu đồ khác? Nhưng chỉ cần có thể ở lại là tốt rồi, những thứ khác... mặc kệ nó đi!

Thật ra để cân nhắc các phương án rời khỏi nơi này chạy về vào ngày 7 tháng sau, Lý Ẩn vẫn rất đau đầu. Theo thế núi mà nói, lái xe còn chậm hơn so với đi bộ, cho nên sẽ phải dùng chân để chạy ra khỏi đây. Nhưng mà thế núi hiểm trở, nếu như bị truy đuổi thì... Cả bọn bốn người, có thể sống sót được mấy mạng? Lần trước, có tất cả sáu người nhưng chỉ một mình Lý Ẩn sống sót mà thôi!

Cho nên, Lý Ẩn quyết định phải tìm hiểu, rốt cuộc bên trong thôn U Thủy này, lực lượng tà ác đang tồn tại thực sự là cái gì, chỉ có như vậy mới tìm ra đối sách!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi
Ẩn QC