Quyển 13 - Chương 20: Mảnh Khế Ước Thứ Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện Chính Thiên.

"Đơn giản mà nói, căn cứ theo đề án mới của viện trưởng Lý, bệnh viện Chính Thiên sẽ thành lập chi nhánh tại thành phố S, mở rộng lực ảnh hưởng của viện. Ban giám đốc cảm thấy quyết sách này như thế nào?"

Trong phòng hội nghị trên tầng cao nhất, Dương Cảnh Huệ ngồi ở vị chí chủ tịch, nhìn csc đổng sự bên dưới.

Viện trưởng Lý Ung đang ngồi ở vị trí đối diện, rất không yên lòng.

Nhìn thấy con gái của Thanh Ly làm nội tâm ông chấn động mãnh liệt. Cô gái có gương mặt rất giống Thanh Ly, làm những hồi ức xưa kia trở nên rõ mồn một trước mắt. khoảng thời gian bên cạnh Thanh Ly, ông vẫn không cách nào quên được.

Ngày đó cầm bó hoa đi tới khu phố kia, là vì muốn an ủi Thanh Ly.

"Viện trưởng Lý." Dương Cảnh Huệ nhìn về phía chồng: "Ông có thể nêu lên cái nhìn của mình?"

Nhưng mà Lý Ung lại mờ mịt vô tri, bộ dạng không chút phản ứng. Dường như ông đang đắm chìm trong hồi ức.

"Viện trưởng Lý!"

Dương Cảnh Huệ gọi một tiếng lớn hơn, Lý Ung mới có phản ứng, ông lập tức nhìn về phía vợ, định thần nói: "Ừ, tôi biết rồi... Về chi nhánh này..."

Sau khi hội nghị kết thúc, bên trong phòng hội nghị, để những đồng nghiệp khác rời đi, Dương Cảnh Huệ gọi Lý Ung lại.

"Rốt cuộc mình làm sao vậy? Luôn không yên lòng sao?" Bà đi tới, nói: "Từ ngay hôm qua mình cứ bắt đầu như vậy, bộ dạng mất hồn mất vía. Có chuyện gì xảy ra?"

Kết hôn gần 25 năm, Dương Cảnh Huệ phát hiện có lúc bà không cách nào hiểu nổi chồng mình. Thủ đoạn kinh doanh bệnh viện của ông, bà không thưởng thức nhưng cũng không phản đối, bởi vì bà biết rõ, nhà họ Dương có thể trở thành phú hào một phương, cũng không phải luôn dùng những thủ đoạn sạch sẽ.

"Có phải liên quan tới Tiểu Ẩn hay không?"

Trực giác của Dương Cảnh Huệ cảm thấy, điều đó và con trai có liên quan. Chẳng lẽ là đứa con gái mà con trai mang về nhà?

Doanh Tử Dạ... Doanh...

Bỗng nhiên, Dương Cảnh Huệ nghĩ ra gì đó, thốt lên: "Chẳng lẽ, mình nghĩ đến cô ấy? Có phải hay không?"

Dương Cảnh Huệ nhớ lại 20 năm trước, bệnh viện Chính Thiên từng phát sinh một vụ án giết người.

"Mình chớ nói nhảm." Lý Ung lắc đầu: "Không liên quan tới cô ấy."

"Doanh Tử Dạ, là Tần Thủy Hoàng Doanh Chính - Doanh hả? Vậy không phải là người phụ nữ kia hay sao? Không phải cô ta cũng họ Doanh sao?" Trong mắt Dương Cảnh Huệ tràn đầy nghi vấn, bà cảm thấy khẩn trương vô cùng.

"Đủ rồi." Lý Ung đứng lên: "Tôi có việc. Ngày mai tôi phải đích thân bố trí vài hạng mục công việc giải phẫu, làm việc tới khuya, hôm nay sẽ không về nhà."

Sau đó mặc kệ phản ứng của Dương Cảnh Huệ, trực tiếp bước ra khỏi cửa. Nhanh chóng hướng về phía thang máy.

Chuyện trước kia, bà vẫn không thể quên được.

20 năm trước, Lý Ung đã đảm nhiệm chức viện trưởng bệnh viện Chính Thiên, lúc ấy trong bệnh viện xảy ra một vụ án giết người chấn động.

Cũng chính bởi vụ án đó, ông mới gặp được Thanh Ly.

"20 năm..."

Vào trong thang máy, ông nhấn nút đi xuống lầu dưới. Sau đó, dựa vào vách tường, ngẩng đầu nhìn đỉnh thang máy. Hai tay vô lực buông xuống, thỉnh thoảng còn xiết lại thành nắm đấm.

Ở bên trong thang máy, ông nhớ lại lần đầu tiên gặp được Thanh Ly là ở trong bệnh viện này.

"Thanh Ly, anh sẽ không quên đâu. Em yên tâm đi, anh, tuyệt đối không..."


--------------

Trong biệt thự nhà họ Biện.

Biện Tinh Viêm mang Lý Ẩn và Tử Dạ lên tầng hai. Biệt thự này quá rộng lớn, hành lang không ngừng giao nhau, có vô số can phòng. Thẳng thắn mà nói, để cho hai người ở, thật sự quá xa xỉ.

"Căn nhà này thật sự rất lớn!" Lý Ẩn cảm thán: "Giáo sư Biện, bình thường anh ở nơi này, không cảm thấy nó quá rộng lớn sao?"

"Cũng quen rồi." Tinh Viêm cười: "Căn nhà này cũng đã có lịch sử lâu đời. Về sau bị bán đi, lại được mở rộng cải tạo mới thành như bây giờ."

"Hai người chuyển vào đây đã bao lâu?"

"Ừm, đã hơn bảy năm rồi, lúc trước, tôi muốn tới Trung Quốc, bởi vì tôi cũng có dòng máu Hoa Hạ, trở về tổ quốc của mình nhìn một cái. Tôi vẫn có tình cảm đối với mảnh đất này. Mẹ sợ tôi ở không quen, cho nên mới mua căn nhà này. Kỳ thật tôi cũng thấy không sao cả, sau khi tới Trung Quốc còn học chung với Tinh Long, tham gia kỳ thi đại học tại Trung Quốc, rồi tiến vào Hồng Ưng..."

"Vậy..." Lý Ẩn hỏi bóng hỏi gió: "Căn nhà này trước kia cũng có người ở chứ?"

"Ừ, đúng vậy."

Hỏi đến đây, kế tiếp mới là mấu chốt.

Đi vào một hành lang, Tinh Viêm giới thiệu: "Căn phòng này bình thường dùng để cho khách nghỉ ngơi, còn bên kia là thư phòng, lượng sách rất lớn, hai người muốn vào xem một chút hay không? Sách bên trong, có không ít là do chủ trước lưu lại."

Nghe đến đó, nội tâm Lý Ẩn run lên.

"Vậy vào thư phòng đi." Lý Ẩn đáp: "Tôi cũng muốn xem một chút sách trong đó."

"Hử?" Tinh Long chú ý cửa thư phòng không đóng lại, mà vẫn đang không ngừng đung đưa trước sau. Y nhớ rõ ràng, trước đó y đã đóng cửa.

Chẳng lẽ mình nhớ lầm rồi? Hay là anh trai mở cửa ra?

Tinh Viêm chầm chậm đi đến phía cánh cửa, mở nó ra hoàn toàn. Lý Ẩn theo sát phía sau đi vào.

Thư phòng phi thường rộng lớn, hai bên đều là từng dãy giá sách. Ở giá sách chung quanh bàn đọc đa số là sách vở khoa học tự nhiên. Hai bên giá sách còn lại là sách vở về phương diện chính trị, lịch sử và kinh tế, thậm chí có không ít sách nước ngoài nguyên bản.

"Xin hỏi..." Lý Ẩn nói: "Cuốn nào là do chủ trước để lại?"

Tinh Long càng lũ càng cảm giác kì quái, Lý Ẩn dường như rất để ý tới điều này. Hắn muốn làm gì đây? Chủ nhà trước kia...

Tinh Long tức khắc giật mình một cái!

Chẳng lẽ... chẳng lẽ có quan hệ với Bồ Mỹ Linh? Lý Ẩn muốn điều tra cái gì?

Tinh Viêm nhìn chung quanh một phen: "Tôi cũng không nhớ rõ. Số lượng tàng thư quá lớn, về sau cũng bổ sung vào một số lượng lớn sách vở, thẳng thắn mà nói, hơn ¾ sách vở ở nơi này tôi cũng chưa đọc qua."

Lý Ẩn không kỳ quái, có thể đọc hết mới là chuyện lạ. Trên giá sách không ít đầu sách liên quan tới đủ loại tri thức, nhìn thôi, cũng làm cho Lý Ẩn hơi choáng váng đầu óc. Tử Dạ cũng nhanh chóng quét mắt trên từng cái giá sách.

"Lượng sách thật sự quá phong phú!" Lý Ẩn không khỏi tán thán.

Đây cũng là nhờ tài lực của nhà họ Biện, Tinh Viêm có tính tò mò rất mãnh liệt, hơn nữa thiên phú học tập của hắn rất mạnh, trí nhớ rất tốt, cho nên sách vở mua cũng rất nhiều. Tiền mua những cuốn sách này đối với nhà họ Biện mà nói, chỉ là mất một sợi lông trâu.

Lý Ẩn nhìn thấy trên giá sách những đầu sách đã rất lâu không còn xuất bản nữa, tầm mắt mở rộng thêm không ít.

Đang nhìn, bỗng nhiên hắn nghe sau lưng truyền đến một tiếng động.

Lý Ẩn quay đầu lại, chỉ thấy Tinh Long xanh cả mặt mày, tay phải gắt gao che ngực, thoạt nhìn cực kỳ thống khổ!

Lý Ẩn và Tử Dạ đều hiểu được... Trái tim của y đang đau đớn! Chỉ thị đang được tuyên bố!

Một chỉ thị mới!

Lại nói, khoảng cách tuyên bố chỉ thị của chung cư đã càng lúc càng ngắn, hơn nữa lúc này tăng thêm rất nhiều chủ hộ, chỉ sợ khoảng cách sau này sẽ còn ngắn hơn nữa.

Lý Ẩn quyết định thật nhanh, hắn muốn lập tức trở về chung cư, tận mắt xác nhận chỉ thị của Biện Tinh Long! Chỉ thị chưa bị chủ hộ nhìn thấy thì sẽ không biến mất. Mà cái hắn muốn xác định, là trong chỉ thị mới ban bố này có đề cập tới vị trí của mảnh khế ước thứ tư hay không!

Nếu quả thật có đề cập tới... nhất định phải tìm cách giữ trong tay!

Hơn nữa, bản thân hắn và Tử Dạ đều không nhận được chỉ thị, cũng có nghĩa là lần này không cách nào tới được địa điểm chỉ thị để giành lấy mảnh khế ước địa ngục!

"Em bị sao vậy? Tinh Long?" Tinh Viêm lập tức đi đến bên cạnh Tinh Long, lo lắng hỏi.

Lúc này cơn đau đã ngừng, sắc mặt Tinh Long đã đỡ hơn nhiều, y nhìn anh trai: "Không có gì. Anh, em đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng, em đi trước. Hôm nào rảnh sẽ về."

Tử Dạ tiến lên một bước nói với Tinh Viêm: "Giáo sư Biện, tôi xem thêm một chút được không? Bên trong có không ít sách tôi muốn coi."

"Có thể chứ." Tinh Viêm nhã nhặn nói: "Col cứ việc xem đi, nếu hợp ý muốn mượn về cũng không thành vấn đề."

Lý Ẩn cũng lập tức cáo từ: "Giáo sư Biện, tôi cũng có một số việc muốn đi trước."

"Không có gì, mohi người đi thong thả."

Sau khi rời khỏi thư phòng, Tinh Long trừng mắt nhìn Lý Ẩn: "Tôi tuyên bố trước... các người không nên nói những chuyện có liên quan tới chung cư cho anh tôi."

"Tôi biết rồi." Lý Ẩn vừa nói ra những lời này, bỗng nhiên cước bộ của hắn khựng lại!

Vừa rồi trong một chớp mắt... Lý Ẩn cảm giác tựa như có một người từ bên cạnh lướt qua hắn!

Hắn lập tức quay đầu lại nhìn!

Thế nhưng, sau lưng không có một ai. Lại nhìn về phía trước, cũng chỉ có mỗi mình Tinh Long.

Lý Ẩn không khỏi hoài nghi bản thân mình phải chăng nghi thần nghi quỷ rồi, bây giờ không phải đang chấp hành chỉ thị, sao lại có quỷ. Chẳng lẽ bởi vì thời gian dài chấp hành chỉ thị làm bản thân mình trở nên quá nhạy cảm?

Nhưng, nếu như vừa rồi thực sự có một "người" lướt qua bên cạnh mình như vậy... mục tiêu chính là thư phòng đằng sau rồi!

Tử Dạ đang ở bên trong!

Nơi này là chỗ Bồ Mỹ Linh từng sinh sống! Ai mà biết liệu có xảy ra chuyện gì hay không.

Bất kỳ nơi nào ngoài chung cư, đều không thể cam đoan là không có quỷ xuất hiện. Lý Ẩn nghĩ tới đây, cảm thấy lo lắng liền vòng trở về.

Hắn tuyệt đối không thể để Tử Dạ gặp chuyện gì không may!

Mà chỉ một chút thời gian này, Tinh Long đã xuống dưới lầu.

Lý Ẩn quàng về thư phòng, đẩy cửa bước vào, Tinh Viêm và Tử Dạ đang ở bên trong. Nhìn thấy Tử Dạ còn bình an vô sự, Lý Ẩn nhẹ nhàng thở ra.

"Tử Dạ." Lý Ẩn đi tới nói: "Chúng ta trở về đi thôi. Đừng quấy rầy người ta."

"Hứm?" Tử Dạ khó hiểu: "Đi về sao?"

Lý Ẩn ghé vào tai cô, thấp giọng nói: "Nơi này có chút ma quái."

Tinh Viêm thấy hai người châu đầu ghé tai, hỏi một câu: "Chuyện gì vậy? Hai người muốn về hat?"

"Ừ." Lý Ẩn cho rằng vừa rồi cũng có thể là ảo giác, nhưng mọi sự cẩn thận vẫn hơn, nói: "Chúng tôi xin phép."

Ngay lúc hai người chuẩn bị rời đi, Tinh Viêm đột nhiên hỏi một câu: "Hiện tại Tinh Long không ở đây, tôi muốn hỏi hai ngươi một vấn đề, "chỉ thị chữ máu" là gì? Câu lạc bộ của các người là câu lạc bộ trò chơi sao? Nhưng tôi cảm giác Tinh Long tựa như rất nghiêm túc, cho nên muốn hỏi một chút."

"Anh biết về chỉ thị?" Lý Ẩn lập tức quay đầu lại hỏi: "Tinh Long... nói cho anh biết rồi hả?"

"Ừ, chỉ thị chữ máu rốt cuộc là cái gì? Có liên quan gì tới nhà trọ các người ở? Tôi cảm giác bộ dạng của Tinh Long rất không đúng, cho nên tôi muốn hỏi cho rõ ràng."

"Ơ, tôi..." Lý Ẩn vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên chuông điện thoại di động trong túi áo vang lên.

"Quả nhiên là cậu."

Tinh Viêm từ phía sau lấy ra một cái điện thoại, nói: "Người Tinh Long muốn phó thác là cậu?"

Hắn vừa nhá số của Lý Ẩn.

"Anh..." Lý Ẩn nhìn điện thoại di động của mình, cuộc gọi đã ngắt.

"Tôi từng nhìn thấy tên của cậu trên tờ giấy Tinh Long gửi chỗ tôi." Tinh Viêm bước tới, hỏi: "Rốt cuộc các người đang làm chuyện gì? Tôi hiện tại không rõ, có phải cái câu lạc bộ đó đang làm ra những chuyện rất nguy hiểm hay không, từ khi mắt phải của nó bị mù, nó rất đau khổ, nhưng ít ra cũng không giống như bây giờ, trong mắt không hề có sức sống..."

Sau đó, hắn trở nên kích động: "Nói cho tôi biết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Mặc dù cậu không nói, tôi cũng sẽ nghĩ cách điều tra cho ra!"

Thời điểm Lý Ẩn nghe được từ "tờ giấy", sắc mặt lập tức đại biến.

"Tờ giấy gì?" Lúc trước, Tinh Long nghe theo lời Thâm Vũ giết chết Mẫn, y liền giao số liên lạc và tên của bọn Lý Ẩn cho Tinh Viêm, mặt khác còn có một phong thư, đề cập đến chuyện về Thâm Vũ.

"Chỉ thị chữ máu là cái gì?" Tinh Viêm tiến thêm một bước, truy vấn: "Có phải Tinh Long đang gặp phải chuyện gì nguy hiểm? Tôi hi vọng các người nói chi tiết cho tôi biết!"

Nói chi tiết?

Làm sao nói cho chi tiết đây?

Lý Ẩn biết rõ, đối với một người bình thường, rất khó chấp nhận được sự thật có một tòa nhà như vậy tồn tại. Cho dù có người tin vào một vài sự việc thần bí, cũng khó có thể chấp nhận được điều này.

Dù sao thì nơi đó đã vượt qua thường thức của nhân loại, cũng hoàn toàn vượt qua những hiểu biết của con người về hiện tượng tâm linh.

Đối với Biện Tinh Viêm - một nhà nghiên cứu khoa học mà nói, lại càng là một sự tình không thể nào tin tưởng được.

Huống chi, cho dù hắn biết thì như thế nào? Không có bất kỳ biện pháp nào có thể chống lại chung cư, chỉ có thể ngoan ngoãn hoàn thành mười lần chỉ thị.

Nhưng, Lý Ẩn rất để ý. "tờ giấy" Đến tột cùng là chuyện gì? Chẳng lẽ Biện Tinh Long đã biết được cái gì đó, che giấu nó đi?

"Giảng viên Doanh." Hắn bỗng nhìn về phía Doanh Tử Dạ: "Trên tờ giấy đó cũng có tên của cô. Họ của cô rất ít khi thấy, nên tôi không nghĩ là trùng hợp, cũng không cần gọi điện thoại nghiệm chứng chứ?"

-------------
Trong chung cư còn có năm chủ hộ khác nhận được chỉ thị.

Chỉ thị là: "Trước ngày 1/5/2011, đi tới khu rừng số hiệu #6 khu Phi Vân, cũng từ ngày 1~2/5, phải ở bên trong khu rừng đó. Mảnh khế ước địa ngục thứ tứ, được chôn trong mảnh đất gần cây cầu tại khu vực sông Uyển Thiên."

Đoạn chỉ thị này lại một lần nữa làm mọi người sôi trào!

Vị trí mảnh khế ước thứ tư đã được công bố!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi
Ẩn QC