Chương 14 : Ngố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này, Thế Huân chợt nhận ra rằng, mình càng ngày càng giống với bảo mẫu của Lộc Hàm, hơn là người yêu. Sáng đánh thức cậu dậy, làm đồ ăn sáng cho cậu, giục cậu soạn bản thảo, giúp đỡ cậu làm việc, tối thì nhắc cậu đi ngủ. Phong thái chủ tịch nay còn đâu?

Thật sự thì, Lộc Hàm hiền thật, hiền đến mức độ có thể nói là ngố. Ngố đến nỗi ra đường lớn đầu rồi mà suýt nữa bị bắt cóc. Thật tình a!

Vậy nên Thế Huân mới không yên tâm để Lộc Hàm một mình. Nói thẳng ra cậu chỉ là một con mọt sách, chẳng quan tâm tới sự đời, chỉ sống trong những trang sách văn vẻ, hoa lá, nên chẳng biết được thế giới này tàn khốc như thế nào. Còn anh thì là người của thương trường, nói cách khác là đấu trường, biết được bao nhiêu kẻ gian dối trong đời, nên trưởng thành và mạnh mẽ hơn Lộc Hàm rất nhiều.

Hai người dường như là hai mặt đối lập, vậy mà lại có thể sống chung với nhau một khoảng thời gian dài.

Nhiều lúc Thế Huân mong Lộc Hàm có thể bớt tồ đi chút. Để anh không phải lo lắng nhiều về cậu. Như vậy anh sẽ có thể yên tâm mà đi làm.

Thế Huân cứ gõ gõ bút suy nghĩ. Thư kí anh thấy vậy, liền tiến đến hỏi:

– Có chuyện gì vậy thư chủ tịch?

– À không có gì! – Anh định thần lại, lắc đầu nhẹ, rồi khoảng một lúc lâu sau, anh mới cất tiếng – Làm thế nào...để vợ mình hết ngố nhỉ?

Thư kí nghe vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng lại cố gắng nín, làm mặt ngiêm túc, nhưng dường như không chịu nổi, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên. Cô cố gắng bình thường mà nói:

– Sao chủ tịch không cho vợ mình va chạm với thế giới bên ngoài nhiều hơn? Nhất định vợ anh sẽ trững trạc lên nhiều đó!

Nghe vậy mắt anh liền sáng rựng, đập tay xuống bàn, làm cho thư kí không khỏi giật mình. Sau đó, anh vui mừng cười nói:

– Đúng rồi! Phải để em ấy ra ngoài nhiều hơn! – rồi quay sang thư kí – Cám ơn cô nhiều lắm! Hôm nay lại nhờ cô rồi! Tôi có việc bận đột suất! Vậy nhé!

Nói xong liền bỏ ra ngoài, mặc kệ thư kí ở bên trong đang có ý định ngăn cản.

Thật là...Chủ tịch lười quá đi!

...

Thế Huân vừa về đến nhà, liền lục lọi va li, xếp quần áo, sau đó chạy vào phòng, kéo Lộc Hàm ra ngoài, ném vào xe cùng với hành lí. Cậu ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, cứ mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Cho đến một lúc lâu sau khi xe khởi hành, cậu mới nhẹ giọng hỏi:

– Mình đi đâu vậy Thế Huân?!?

Anh cười đáp:

– Từ hôm nay anh sẽ huấn luyện cho em bớt ngố đi!

Nói rồi anh nhấn ga, tăng tốc.

...

Buổi đầu tiên, anh cùng Lộc Hàm đi leo núi. Lộc Hàm khá yếu đuối, bám không chắc vào vực đá nên bị trượt té mấy lần, may có Thế Huân ở trên giữ dây kéo lên, chứ nếu không cậu cứ bị treo lơ lửng như vậy cho đến chóng mặt buồn nôn mất.

Lúc lên tới đỉnh, Lộc Hàm mệt không thở nổi, hổn hển nói với Thế Huân:

– Huân à! Em...mệt quá!!! Mình đừng...leo núi nữa nhé!

Nghe vậy, Thế Huân không khỏi thương xót, xoa xoa đầu cậu, rồi hôn nhẹ lên trán:

– Được rồi! Không leo nữa! – Sau đó lấy từ trong ba lô ra một hộp bento – Em đói không? Mình cùng ăn cơm nhé!

Anh nhẹ nhàng đút cho Lộc Hàm, uy cậu uống nước, rồi xoa bóp cho cậu đỡ mỏi. Lúc về còn cõng cậu xuống núi, để cậu không bị đau chân.

Mãi đến lúc lên xe, anh mới nhớ ra mục đích đến đây là gì, thầm tự trách bản thân, phải làm cho em ấy hiểu biết hơn chứ không phải phục vụ em ấy từ a đến z, như vậy sao em ấy có thể bớt ngố được cơ chứ! Haiz!

Chẹp! Lại làm theo quán tính rồi!

...

Ngày tiếp theo Thế Huân cùng Lộc Hàm đi cắm trại. Anh dựng trại còn Lộc Hàm đi tìm củi nhóm lửa. Cậu từ tốn nhặt từ cành cây to nhỏ, chẳng hề suy nghĩ mà ôm vào người, khiến cho dằm đâm vào tay cậu. Cậu đau đớn buông cả đống gỗ, mặc chúng lăn lóc, ngồi co ro thổi thổi chỗ đau. Thế Huân thấy vậy liền lo lắng chạy lại, trách móc nói:

– Em đó! Chẳng cẩn thận gì cả! Phải biết gỗ có dằm chứ? Đưa tay đây anh gắp ra cho!

Rồi anh kéo cậu ngồi vào trong lều, lấy hộp y tế ra, nhẹ nhàng dùng nhíp gắp miếng dằm gỗ, sát trùng vết thương cho cậu. Tiếp đó, anh bắt cậu ngồi yên một chỗ, mọi việc cứ để anh lo, từ nhóm lửa, nấu ăn, Thế Huân làm hết. Anh không muốn Lộc Hàm bị thương nữa.

Cậu muốn chạy đến giúp anh, nhưng cứ đến gần lại bị anh đuổi ra ngoài. Lộc Hàm thở dài, chui lại vào trong lều, lôi sách ra đọc cho đỡ buồn.

Đến tối, khi cả hai đang thiu thiu ngủ trong lều, Thế Huân đột nhiên giật mình. Hôm nay mình lại đường cũ mà đi nữa rồi! Cứ sao Lộc Hàm làm sao có thể trưởng thành hơn được chứ!

Anh nhẹ vò tóc mình.

Ngày mai nhất định phải nghiêm khắc! Nhất định phải sửa cái tính ngố tồ của em ấy!

...

Ngày tiếp theo hai người đi lội suối bắt cá. Lộc Hàm hậu đậu dùng lưới hùa cá. Bỗng dưng, chẳng may cậu đứng vào vùng rêu rong, liền bị trượt chân. Thế Huân thấy vậy nhanh nhẹn tiến đến ôm lấy cậu. Lộc Hàm trông thấy anh liền gượng gạo cười:

– Em vẫn có thể xoay xở tình hình mà!

– Xoay xở cái gì mà xoay xở! Không có anh thì em té dập đầu rồi! Lên bờ ngồi! Cấm em xuống nước!

Nai nhỏ giận dỗi bĩu môi, vẫn không chịu lên bờ, vùng vằng đi ra chỗ khác đứng. Thế Huân chợt nhận ra mình hơi quá lời, liền tiến đến ôm cậu từ phía sau, nhẹ giọng nói:

– Xin lỗi em! Đừng giận anh mà! Chẳng qua anh lo lắng cho em! Anh sợ lỡ em bị thương anh biết phải làm sao? Nhìn cảnh em đau anh xót lắm! Nếu em muốn bắt cá...hay hai chúng ta cùng bắt đi!

Sau đó anh giúp cậu giăng lưới, đỡ lấy cậu sợ cậu lại ngã, cứ ôm cậu như thế cả buổi, linh hoạt điều khiển tay cậu để lùa cá vào lưới.

Kết quả là đến cuối ngày cả hai bắt được một xô đầy cá. Thế Huân cùng Lộc Hàm có một bữa cá nướng no nê . Thích thật a!

Sau khi ăn xong, thì cũng đã trực tối, cả hai quyết định ngồi lại bên bờ suối ngắm sao. Đột nhiên, Thế Huân, một lần nữa, lại nhận ra rằng, hôm nay lại đi ngược với mục đích ban đầu rồi.

Thôi kệ!

Lúc này đây, anh nhớ ra rằng nhờ cái tồ của cậu mà hai người mới đến được với nhau, nhờ cái ngố của cậu anh mới có cơ hội để chăm sóc cậu. Và nó là một phần của cậu, là cá tính của cậu, là chính bản thân cậu. Nếu thay đổi sẽ chẳng còn là Lộc Hàm anh yêu nữa.

Vậy nên phải trân trọng nó mới phải chứ?

Nghĩ đến đây khóe môi anh không kìm được mà nhếch lên.

...

Ngày hôm sau cả hai cùng trở về khu chung cư EXO, Thế Huân mệt mỏi lên giường đánh giấc từ li bì, quên cả Lộc Hàm. Cậu về nhà trông thấy anh như vậy, không khỏi cảm thấy áy náy. Tại cậu nên giờ anh mới mệt mỏi như vậy. Nếu cậu có thể nhanh nhẹn hơn, lanh lậy hơn, thì có lẽ sẽ giúp anh được rất nhiều việc. Vậy mà...

Cậu thở nhẹ, quyết định bước vào bếp nấu vài món gì đó cho anh, sợ anh tỉnh dậy vừa đói vừa mệt chẳng có thứ gì ăn lại phải nhọc công. Mọi chuyện xong xuôi, cậu ra ngoài bật máy tính lên, hoàn thành nốt bản thảo, như chẳng ra được ý nào, trong đầu cậu bây giờ chỉ có suy nghĩ là làm sao mình có thể trở nên lanh hơn, rồi đột nhiên mắt cậu liền sáng rực. Sau đó cậu nhanh nhanh cầm áo khoác đi ngoài.

Đến tối, Thế Huân mới tỉnh dậy, đi loanh quanh trong bếp tìm đồ ăn, liền thấy bàn ăn đầy mĩ vị trên bàn, tiếc là đã nguội lạnh. Nếu anh đoán không lầm chắc là Lộc Hàm nấu sẵn cho anh đây!

Thế Huân đem tất cả đồ ăn cho vào lò vi sóng quay lại cho nóng, rồi ăn ngon lành.

Dọn dẹp mọi thứ xong, Lộc Hàm vẫn chưa trở về, anh có chút lo lo. Không biết giờ này mà cậu đi đâu thế nhỉ? Cũng đã gần chín giờ rồi!

Anh đi qua đi lại, mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Đến khi kim dài chỉ đến đúng số mười hai, (kim dài nhé! :3) Thế Huân không chịu nổi nữa, quyết định ra ngoài tìm Lộc Hàm, nhưng vừa mở cửa thì thấy câậđang đứng ở đó, tay cầu chìa khóa, hình như đang định vào nhà.

Anh thấy cậu liền giận dữ hỏi:

– Em đi đâu giờ này mới về? Có biết anh lo lắm không?

Lộc Hàm thấy vậy liền vội vàng giải thích:

– Em...em đến nhà sách! Tại mải đọc sách quá...nên quên cả thời gian...Em...Em xin lỗi!...Anh đừng giận!

Anh nghe vậy cảm thấy có chút hối hận vì đã to tiếng, liền tiến đến ôm Lộc Hàm vào lòng:

– Được rồi! Đợt đi đâu nhớ báo anh một tiếng, cho anh đỡ lo, nhớ về nữa! Nghe chưa?

– Dạ! (Ngoan thế! :v)

Nói rồi, Thế Huân liền giúp Lộc Hàm xách túi đồ trên tay cậu. Bỗng nhiên, túi bị bục, sách trong túi rơi ra la liệt trên sàn. Lộc hàm vội vã thu những cuốn sách đó lại như muốn dấu Thế Huân nhưng lại không kịp, anh nhanh hơn một bước, cầm một trong những cuốn đó lên đọc tựa đề: "Làm thế nào để trở nên nhanh nhẹn hơn trong cuộc sống".

Sau đó anh quay sang nhìn câu, thấy tai Lộc Hàm đã đỏ ửng, cúi mặt xấu hổ không dám nhìn anh. Thế Huân ngối xuống đối diện cậu, cụng trán với cậu, hỏi:

– Em mua những cuốn sách này để làm gì vậy?

Lộc Hàm ấp úng trả lời:

– Em...em muốn...bớt...bớt...ngố...đi...để không phiền anh....để....

Chưa nói hết câu Thế Huân đá tiến đến hôn cậu ngấu nghiến. Nụ hôn kéo dài triền miên và nóng bỏng. Phải một lúc rất lâu sau đó, đên khi chân tay Lộc Hàm rã rời, sức lực như bị rút cạn, anh mới tách cậu ra, rồi cất tiếng:

– Em biết không? Anh yêu nhất cái tồ của em đó. Nó thể hiện em là chính em, không phải là ai khác. Anh yêu em, yêu cả tính cách của em. Vậy nên hãy là chính mình, không cần thay đổi gì cả. Có gì anh sẽ bảo vệ em, chăm sóc em. Em đừng nghĩ là phiền anh, là anh tự nghuyện ở bên em suốt đời mà.

Nghe vậy, cậu không khỏi cảm động, nhào đến ôm anh.

Thật tình, hai người hường phấn quá đi. Bản thân tác giả đây cũng nổi hết da gà rồi!

...

Hết chap rồi nha! Như mọi lần, nhớ Cmt & Vote cho au đó nha! Đừng đọc chùa đó! :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cảm #ơn