Chương 17: Gian tình của mấy đứa nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chạy chap! Chạy chap! Tiếp tục chạy chap nào! (")/(")/(")/

Trước khi đọc chap này, cho au hỏi, mọi người đã đọc chap 8 và chap 12 chưa? Chưa đọc thì đọc hai chap trên mới hiểu được chap này nha! ('▽` )

Chap này là chuyện tềnh chong xáng của hai đứa nhỏ Hải Yến và Bạch Chân! Mời mọi người đón đọc! (~ ̄▽ ̄)

...

Dạo này Bạch Hiền phát hiện ra rằng hai đứa con của mình có gì đó hơi bị bất thường. Thấy chúng nó cứ thân nhau sao ấy. Anh em thân nhau là chuyện bình thường nhưng...đằng này chúng nó thân nhau một cách rất rất là...kì lạ. Yến Yến dường như cứ không có Bạch Chân bên cạnh là mặt buồn đi trông thấy, mặc dù bé là một người nông nổi, hiếu động. Lúc nào bé cũng bám lấy Bạch Chân, hễ đứa con gái nào mà lại gần nhóc là sẽ bị bé đuổi đi liền. Thêm nữa, Yến Yến mặt rất giống con gái, mà hai đứa lúc nào cũng đi kè kè với nhau nên rất giống một cặp nhí.

Thỉnh thoảng, Hải Yến bị mấy bé trai trêu trọc vì cái bản mặt đó, là Bạch Chân sẽ chạy ra bảo vệ bé liền. Thằng nào dám đụng đến tiểu Yến, nhất định sẽ bị nhóc xử bằng phẳng. Có lần nhóc đánh bạn học cùng lớp Yến Yến đến bầm cả người vì dám đẩy bé ngã trầy tay. Thế là hôm đó Bạch Hiền và Xán Liệt phải đến xin lỗi phụ huynh cùng cậu bé đó.

Thực ra, Bạch Chân là một đứa trẻ rất trầm tính, ngoan ngoãn và ít nói, thậm chí nhóc còn trưởng thành hơn tuổi, không phải dạng thích gây sự hay đánh nhau, thế nhưng lại chỉ một chuyện rằng "em trai" mình bị thương mà nổi điên lên như vậy thì thật là kì lạ. Phải không nào?

Và cũng chẳng biết từ bao giờ, Bạch Chân lại trở thành vệ sĩ của Hải Yến. Nhóc tự hộ tống tiểu Yến đến trường rồi mới đi học. Dù đã có ba Xán Liệt đưa đi, nhóc vẫn không yên tâm, nhất quyết phải đi cùng, dù hôm đó có muộn giờ đi chăng nữa. Chiều về, mặc kệ rằng Bạch Hiền đến đón, nhóc vẫn tự đi đưa Yến Yến về tận nhà. Hai đứa lúc nào cũng ru rú với nhau, đi đâu cũng phải có nhau. Ban đầu, Bạch Hiền cũng chẳng để ý đâu, những dần rồi thấy nhiều hành động rất là "lộ liễu" của hai đứa, bèn sinh nghi. Ví dụ như đi đâu hai đứa cũng nắm tay nhau, thỉnh thoảng Bạch Hiền còn thấy Bạch Chân quay sang nói với Hải Yến: "Nắm chặt tay anh vào kẻo lạc!". Gì đây? Phim truyền hình lúc tám giờ à?

Rồi còn có khi, Bạch Hiền hỏi tiểu Yến:

- Mai sau tiểu Yến muốn lấy một cô bé như thế nào?

- Dạ! Con muốn lấy anh Bạch Chân! Anh Bạch Chân sẽ là chồng của Yến Yến! Chúng con sẽ giống như mama và papa! Hehe!

Bạch Hiền nghe xong mí mắt giật giật, ngày trước rõ ràng có lần tiểu Yến nói sẽ lấy mình mà, sao giờ lại là Bach Chân. Nè con trai à! Mama hết là vị trí số một trong lòng con rồi à!?

Bên cạnh đó, nhiều hôm, thỉnh thoảng, Hải Yến lại chạy ra hôn lén Bạch Chân một cái lên má, sau đó cười hi hi chạy lại chỗ Bạch Hiền mà trốn. Còn nhóc thì bị hôn bất ngờ, mặt liền đỏ bừng như trái gấc, người được mệnh danh là lạnh lùng nhất nhà giờ như thiếu nữ biết yêu tuổi đôi mươi. Thật là!!!

Tiếp đó, có lần Bạch Chân trầm tính ấy lại cất tiếng mở miệng hỏi bố Xán Liệt ồn ào:

- Bố ơi! Sao bố có thể...cưa được mẹ vậy?

Xán Liệt đang uống nước, nghe vậy liền phun hết ra bàn. Anh liền quay sang nhìn Bạch Chân, run run hỏi:

- Con...thích bé gái nào à?

- Dạ! Không phải bé gái...mà là bé trai bố ơi! - Nhóc mở to mắt gì anh mà đáp.

- Tên gì vậy con?

- Dạ là em Yến Yến đó bố!

Keng...keng...

Cốc nước nhựa trên tay Xán Liệt liền rơi xuống, mặt anh tốt ầm. Gì thế này? Gian tình hai đứa bắt đầu từ bao giờ vậy?

- Bố không chấp nhận! Muốn lấy Yến Yến phải bước qua xác bố! - Xán Liệt bỗng dưng bật dậy đập bàn. Dù gì Yến Yến cũng là đứa "con gái" thân yêu của anh, không thể dễ dàng để người khác cướp mất được, dù có là con trai của mình đi chăng nữa.

Chưa đầy tới nửa giây sau, Bạch Chân đột ngột lao lên đè anh xuống. Vì không chút phòng thủ nên anh liền ngã lăn ra sàn. Tiếp đó nhóc nhanh nhẹn nhảy qua người anh, sau đó quay lại nói:

- Con bước qua xác bố rồi này. Giờ con có thể lấy Yến Yến chưa?

Mặt Xán Liệt đã đen rồi giờ lại đen hơn. Thế là hôm đó xảy ra đại chiến giữa hai bố con nhà Phác, thực sự rất kinh khủng, bàn ghế chăn gối đều bị tung bừa lên. Cho đến khi nữ vương Bạch Hiền lên trận, cốc vào đầu hai bố con mỗi người một cái, phạt úp mặt vào tường, và nếu còn tái phạm nữa thì sẽ "ăn chay", nghe vậy hai người mới ngoan ngoãn dừng lại, chứ không chắc đến sáng mai vẫn chưa giải quyết xong quá. "Ăn chay" của Bạch Chân là không được ăn vặt, còn "ăn chay" của Xán Liệt là gì chắc mọi người cũng biết rồi ha.

Rồi còn nhiều tối, ngày trước thì Yến Yến sẽ đòi ngủ với bố mẹ, nhưng bây giờ tối nào cũng đòi ngủ chung với Bạch Chân.
(Các thánh, yêu cầu không suy nghĩ đen tối! Chúng nó là trẻ con! Xin hãy buông tha cho chúng nó!(メ▼へ▼)/ ) Nói là đi ngủ chứ hai anh em tối nào cũng tíu ta tíu tít với nhau, không biết là nói gì nhưng có vẻ nói rất nhiều, phải đến khi Bạch Hiền chạy ra đe chúng nó mới nhắm mắt đi ngủ. Thật là! Còn nữa, lúc sáng cậu hoặc anh qua đánh thức hai đứa dậy, ngày nào cùng trông thấy cảnh hai bé ôm nhau thân mật.

Quả là hai đứa càng ngày càng thân nhau nhưng thân nhau kiểu này thì bất thường thật.

Thực ra Bạch Hiền cũng không ý kiến gì đâu. Nếu Hải Yến cùng với Bạch Chân là một cặp, có mà cậu mừng còn không hết. Bé có thể đến với con trai do chính cậu dạy dỗ, vừa đỡ lo cho bé, vừa an tâm Bạch Chân sẽ không gặp phải loại người đanh chua, đáng ghét. Nhưng vấn đề bố mẹ ruột của Hải Yến kia kìa. Lỡ họ không đồng ý cho con trai đi vào con đường này thì sao. Và rất có thể họ sẽ không cho tiểu Yến ở đây nữa.

Không! Nhất quyết không được! Phải tìm cách tách hai đứa ra thôi!

Và rồi Bạch Hiền đã lập ra rất nhiều kế hoạch nhưng lần nào cũng thất bại cả.

Cậu đưa Hải Yến đến đến chơi cùng với mấy bé gái cùng khu, để bé tìm được người thay thế Bạch Chân, nhưng lần nào bé cũng vùng vằng rồi khóc òa lên đòi về. Mấy lần như vậy Bạch Hiền cũng đành bó tay, quay sang cải tạo Bạch Chân vậy. Cậu chó nhóc đến hội tụ với mấy đứa bé đồng lứa ở công viên. Nhưng mười lần như một, nhóc chẳng nói chẳng rằng, cứ thế mà bỏ về, mặc kệ cho đám đó có níu kéo cỡ nào đi chăng nữa. Nói thật thì Bạch Chân rất đẹp trai, khuôn mặt na ná Xán Liệt còn mắt thì giống Bạch Hiền, nên vì vậy thu hút rất nhiều bé gái. Nhưng dù mấy bé có xinh đẹp cỡ nào đi chăng nữa nhóc cũng chẳng quan tâm, nhóc chỉ lo lắng cho tiểu Yến thôi.

Thất bại tràn trề, Bạch Hiền chỉ biết thở dài ngao ngán, cầm máy bấm số điện thoại

[Alo! Bạch Hiền à! Em gọi chị có việc gì vậy] Giọng nói trong trẻo cất lên từ đầu dây bên kia, đáp lại cuộc gọi của cậu.

- Em...em xin lỗi chị! - Cậu run rẩy nói.

[Sao vậy?!? Sao lại xin lỗi?!? Chẳng le tiểu Yến có chuyện rồi?!]

- Dạ không phải ạ! Chuyện là...

[Là sao?!? Chú cứ nói đi!]

- Dạ! Tiểu Yến nhà mình...thích con trai!

Bạch Hiền vừa nói vừa nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần chờ cơn giận từ phía đầu dây bên kia. Nhưng cậu không ngờ sau đó lại là tiếng cười cực kì sảng khoái, cô vui vẻ nói:

[Cám ơn cậu đã báo tin vui này! Chị sắp có con rể rồi! Vui quá! Honey ơi! Chúng ta sắp có con rể rồi!] Cô quay sang nói chuyện với anh đó rồi quay lại nói chuyện tiếp với cậu [Chị vui quá! Hôm nào phải đãi nhà chú đi ăn nhà hàng mới được]

Hai người trò chuyện được một lúc thì mẹ Hải Yến có chuyện phải cúp máy. Cậu không ngờ rằng người phụ nữ lịch thiệp, đoan trang như vậy lại là một hủ nữ chính hiệu!

Nhưng cũng nhờ vậy mà cậu không cảm thấy khó xử, hai đứa cũng có thể đến với nhau. Phải! Nhất định như vậy! Phải làm mai cho hai đứa mới được.

Mà nói thật, dù có làm mai hay không đi chăng nữa, thì trước sau gì Bạch Chân và Hải Yến cũng là của nhau mà thôi. Phải không nào?

...

Wattpad bị khùng, tự dưng cắt mất một đoạn của au, khiến au phải ngồi viết lại, đăng lại. Bực mình quá! *lật bàn*
(╯‵□′)╯┴

À! Mọi người thấy năng suất làm việc của au thế nào? Đáng khen không?\(  ̄皿 ̄)/

Vậy nên hãy Cmt & Vote nhiều lên au mới có thêm hứng để viết! Nhớ nha các readers!
(~ ̄▽ ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net