Chương 23: Ước mơ nhỏ nhoi trở thành hiện thực?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm nhẹ nhàng rảo bước về nhà, vừa đi vừa ngâm nga một khúc hát nào đó, ngửng cổ lên nhìn ngắm bầu trời xanh. Hôm nay cậu thật sự rất vui a. Lúc nãy lượn lờ ở sách, cậu trông thấy cuốn sách mới phát hành của mình được rất nhiều độc giả yêu thích và tán thưởng. Kì này phải chạy về khoe Thế Huân mới được.

Vừa mở cửa căn hộ, một mùi thương nồng nàn liền xộc vào mũi cậu. A! Chắc anh đang ở trong bếp. Lộc Hàm chạy nhanh theo mùi hương đó, thấy ngay Thế Huân đang dọn cơm nước ra bàn, sắp xếp sẵn bát đũa chờ cậu. Vừa trông thấy anh, cậu liền bổ nhào đến, vòng tay qua eo anh mà ôm lấy, cười tươi thông báo:

- Sách của em 'cháy hàng' rồi đó nha! Anh vui không?! 

- Tất nhiên là vui rồi! - Thế Huân nhẹ vuốt tóc Lộc Hàm, cười một nụ cười tỏa nắng đầy hạnh phúc.

Nhìn biểu cảm này của anh, cậu không khỏi muốn hôn anh, liền nhón chân lên 'chu' một cái vào bên má của Thế Huân. Bị người yêu 'mi' bất ngờ, mặt anh đột nhiên đỏ ửng, rồi quay đi chỗ khác, lấy hai tay bịt kín mặt lại. Lộc Hàm trông thấy cảm thấy rất thích thú. Người yêu của cậu dễ thương quá đi a!!!

Càng nhìn cậu lại càng thích trêu trọc, hết chọt má anh rồi lại 'mi' lên đôi bàn tay đang bận che lấy bộ mặt nóng bừng kia. Rồi cậu nổi hứng rạn hơn chút, nhảy lên cắn mang tai anh, làm cho anh giật nảy. Thế Huân cuối cùng cũng hết chịu nổi, liền dùng tay đẩy nhẹ cậu ra, quay người về phía bếp giả vờ làm gì đó cho bận bịu. Líu díu nói:

- Em thật là...Mau ăn cơm đi kẻo nguội không ngon đâu!

Lộc Hàm liền nghe lời, ngồi xuống ghế, không quên kéo theo Thế Huân ngồi vào bàn ăn. Hai người vui vẻ nói chuyện, cứ cách một lúc cậu lại gắp thức ăn và bát anh, cười bảo:

- Anh nên ăn nhiều một chút. Dạo này anh có vẻ gầy đi đó!

- Biết rồi mà! Em cũng nên ăn đi! - Thế Huân ngượng đỏ mắt, cắm đầu vào bát cơm, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Còn Lộc Hàm thì ngược lại, cả buổi cứ chống cằm nhìn chằm chằm vào Thế Huân, quên cả ăn uống. Đối với cậu, chỉ cần nhìn anh là cậu cũng đủ no rồi a!

Cuộc sống thật tươi đẹp làm sao!

...

Cơm nước xong xuôi, Lộc Hàm liền chạy đi giúp Thế Huân dọn dẹp bát đũa. Hai người cùng nhau rửa chén đĩa bẩn, thỉnh thoảng cậu nổi hứng nghịch ngợm, bôi đầy bong bóng lên mặt anh rồi còn té nước lên người anh nữa chứ. Tất nhiên Thế Huân cũng không im lặng mà chịu đựng đâu, anh bạo dạo hất nước lại.Đùa nghịch với nhau được một lúc, cả hai trở nên ướt nhẹp từ trên xuống. Thế Huân chỉ biết thở dài, lắc đầu nhìn cậu nhóc tăng động trước mặt mình mà nói:

- Phá quá đi! Thôi! Anh đi tắm đây!

- Em cũng muốn tắm, tắm cùng anh ấy a! - Nghe vậy, Lộc Hàm một lần nữa lại bổ nhào ôm lấy Thế Huân, cười tươi rói.

- Không! - Thế Huân không chút nghĩ ngợi dứt khoát trả lời.

- Em cũng ướt mà! - Cậu đưa mắt cún con khẩn cầu nhìn anh - Anh không cho em tắm chung là em sẽ bị bệnh đó a~ !

- Nhà có hai nhà tắm mà! 

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết...Đi tắm đi!

Nói rồi anh chạy nhanh vào nhà tắm, đóng cửa cái "Sầm", bỏ mặc 'bé nai' tội nghiệp đứng ngẩn ngơ ở bếp.

...

Vệ sinh cá nhân xong, hai người ra ngoài đi siêu thị mua một vài thứ đồ dùng sinh hoạt. Lộc Hàm vui vẻ đẩy xe, tay còn lại kéo theo Thế Huân như sợ anh sẽ lạc mất trong dòng người tấp nập. Thế Huân vội vã chạy theo sau. Sao cậu khỏe thế không biết?!

Hai người lượn hết từ dãy hàng này đến dãy hàng khác, giỏ xe đẩy cũng một ngày đầy lên. Đang bận rộn lựa đồ, chợt phía sau vang lên tiếng gọi của ai đó:

- Lộc Hàm!!! Lộc Hàm phải không?!

Nghe tiếng gọi đó, cậu liền quay lại. A! Đó là cậu bạn chung lớp với cậu năm cấp ba - Thiên Tú. Cậu nhanh chóng chạy đến phía cậu bạn, chào hỏi:

- Tú Tú, thật tình cờ a!

Hai người ấy như cá gặp nước, bỏ mặc ai đó đứng đằng sau nhìn với ánh mắt đầy sự tủi thân. Thế Huân chợt cảm thấy có chút giận dỗi trong lòng, liền quay xe bỏ đi.

Lộc Hàm đứng nói chuyện một lúc, chợt nhận ra người yêu đã đi mất bèn tạm biệt người bạn lâu năm mà chạy đi tìm anh. Cậu hoảng hốt chạy quanh siêu thị, len qua từng dòng người tấp nập mà kiếm anh. Sau khoảng một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng tìm được Thế Huân. Trông bóng dáng yêu thương ấy cô độc đứng lẻ loi một mình chờ ở quầy thanh toán, cậu có chút không đành lòng, liền chạy đến vòng tay qua siết chặt lấy eo anh, nhẹ chất vấn:

- Sao anh lại bỏ em mà đi thế hửm?

- Em đi nói chuyện với bạn em tiếp đi, đến đây làm gì? - Thế Huân không thèm nhìn cậu, giọng nghẹn ngào như sắp khóc. 

- Chẳng lẽ...anh ghen?! - Cậu thấy vậy, môi liền có chút nhếch lên. Người yêu cậu ghen a! Dễ thướng quá!

- Ai thèm ghen chứ?! - Anh gắt.

- Rồi rồi! Anh không ghen a! - Cậu vừa nói, vừa nhẹ nhàng hôn lên gáy anh, cười cười mà bảo - Anh yên tâm đi! Trái tim của em từ lâu đã thuộc về anh rồi a!

- Đồ sến súa!

- Tất nhiên! Em là nhà văn mà! Hì Hì!

...

Về đến nhà thì cũng đã tối muộn. Thế Huân trên đường ngáp ngắn ngáp dài vừa về đến nhà là đổ người xuống giường thiu thiu. Lộc Hàm thì chẳng như vậy, cậu không hiểu sao lại tỉnh như sáo, nhìn người yêu mình thân nằm dài trên giương, chợt môi cậu nhếch lên mà không rõ nguyên do. Cậu giảm nhiệt độ điều hòa xuống, tự lột áo mình ra, rồi tiến đến chống tay đè lên người Thế Huân, miệng vẫn mỉm cười mà nói:

- Em muốn a!

- Ưm?! Anh mệt lắm để hôm khác nha!

- Không đâu ~! - Nói rồi, cậu nâng gáy anh lên, điêu luyện đảo lưỡi vào miệng anh, khiến cho Thế Huân không khỏi hốt hoảng. Tay còn lại thì lần mò vào trong áo anh mà sờ mó, trêu trọc mấy nơi mẫn cảm của anh, khiến cho Thế Huân không khỏi mà rên rỉ thành tiếng.

- Đừng...a... - Anh nhẹ ưỡn người, Lộc Hàm thấy vậy lại càng hứng trêu trọc, tay dần lần mò xuống dưới. Miệng nhẹ cắn lên xương quai xanh của anh, khiến cho anh run rẩy từng đợt.

Cậu liếm liếm môi mình, rồi lại cúi xuống hôn anh rồi trấn an:

- Anh chỉ ần nằm yên thôi! Mọi chuyện cứ để em lo a~!

- Này!!! Hỗn đản...a...ưm...

.

.

- Em đang làm gì thế Lộc Hàm?! - Thế Huân không biết đã trở về từ lúc nào, cất tiếng hỏi Lộc Hàm. Cậu đang hí hoáy chăm chăm vào cái laptop, nghe giọng anh liền giật nẩy cả người, run run người quay lại, tay vội vã gập cái máy tính lại.

- Anh về từ...từ lúc nào thế?! Sao không...nhấn chuông?!

- Có chìa khóa sao phải nhấn?! - Thấy phản ứng ấy của cậu, anh chợt nhíu mày, trong lòng sinh nghi - Đưa laptop cho anh coi!!!

- Không!!! Tại sao phải đưa?! - Cậu phồng má nhìn anh, giấu cái máy tính sau lưng. Thế Huân không chịu thua, tiến đến dành giựt. Lộc Hàm liều mạng giữ chặt cái máy, nhưng sức cậu làm sao có thể thắng nổi anh. Chẳng mấy chốc, chiếc laptop màu trắng ngọc đã rơi vào tay anh. Thế Huân cười khinh khỉnh nhìn Lộc Hàm đang uất ức trừng mắt nhìn anh. Cậu lớn giọng nói:

- Anh không được đọc a!!!

Thế Huân nào có dễ nghe lời như vậy, anh một tay chế ngự Lộc Hàm, một tay dùng chuột lướt từ trên trang web trên màn hình. Lộc Hàm sau một hồi giãy dụa kịch liệt cũng trở nên mệt mỏi, thế là nổi ý định bỏ ra ngoài. Nhưng vừa mới bước được mấy bước thì bị Thế Huân tóm cổ trở lại. Anh môi vẫn nở nụ cười tươi roi rói, nhẹ đóng laptop lại. Lộc Hàm nuốt nước bọt "ực" một cái, sợ hãi nhìn anh. Sau một hồi im lặng, cuối cùng Thế Huân cũng cất tiếng phá không gian căng thẳng này:

- Dạo này em có vẻ rảnh rỗi quá ha? Viết tiểu thuyết đam mỹ trên mạng có vui không?

- Nào có anh... - Cậu run rẩy đáp.

- Ừm!!! Anh thấy thể loại cũng được đó, "niên hạ đẹp trai cá tính cường công - đại thúc hiền lành yếu đuối nhược thụ", khá độc đáo a! À! Còn nội dung cũng khá tốt đó nha! Ngọt ngào hường phấn, không tồi đâu!!! 

Thế Huân vừa nói vừa kéo Lộc Hàm vào phòng, tất nhiên vẫn cười, chỉ là hành động thì...anh đẩy cậu ngã xuống giường, một tay chế ngự hai tay cậu lên đầu, giữ chặt lấy cậu, tay còn lại nới lỏng cà vạt, liếm liếm môi nói:

- Ước mơ 'nằm trên' sao em không nói cho anh một tiếng?! Hôm nay anh sẽ đáp ứng em!!! Cho em 'nằm trên' nha...nhưng quan trọng thì anh vẫn là người 'nằm trong' ha! Thế nào?!

Lộc Hàm gấp đến độ tuôn mồ hôi như suối, lắp bắp cầu xin:

- Em xin lỗi...em biết lỗi rồi mà...tha em a...Em xin lỗi....

- Anh rất thích em chủ động như trong truyện em viết đó nha, nếu ngoài đời em cũng vậy, có lẽ anh sẽ cho em 'nằm trên' nhiều hơn, đúng như em mong muốn. Được không bé cưng!!!

Nói rồi anh liền bổ nhào lấy cậu như hổ vồ mồi, mặc kệ cho cậu có gào thét cỡ nào đi chăng nữa:

- Không...Tha em...Cứu a...ưm...

Từ ngày hôm đó trở đi, không hiểu sao câu truyện đam mỹ của tác giả mạng danh 'Nai nhỏ' chợt bị Drop vô thời hạn không rõ nguyên do. Khiến cho bao nhiêu độc giả hủ nam với hủ nữ không khỏi tiếc nuối. Đang gay cấn sao tác giả lại ngừng vậy?

Nhưng các độc giả nào có hay, thực sự thì, tác giả ngừng cũng là vì bất đắc dĩ, để bảo toàn cái mạng quèn này thôi a!

...

Huân thật quá đáng, để em ấy 'thực hiện ước mơ nhỏ nhoi' thì có sao đâu chứ? Sao lỡ vùi dập ước mơ cháy bỏng của em nó như thế? Thật tội nghiệp Lộc Hàm quá đi! TT^TT

Cuối cùng nhớ Cmt & Vote cho au nhé! (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net