Chương 24 : Kim Tại Trung Và Trịnh Duẫn Hạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đã tối muộn rồi, Nghệ Hưng cùng Tuấn Miên mệt mỏi lái xe trở về nhà. Bên ngoài trời đổ mưa không ngớt, làm cho bầu không khí càng thêm ảm đạm. Nghệ Hưng buồn chán đảo mắt ra ngoài ngắm nhìn con đường lúc tối khuya. Đột nhiên, cậu hét toáng lên:

– Dừng xe mau!!!

Tuấn Miên hoảng hốt nhấn phanh, khiến cả hai cũng chúi về phía trước. Gã đang định quay sang hỏi cậu, thì đã chẳng thấy bóng người đâu. Ngửng đầu lên thì đã thấy Nghệ Hưng cắm đầu chạy vào một ngõ hẹp, mặc kệ mưa vẫn đang rào rào táp vào người. Gã thở hắt ra một cái, rồi bỏ mặc luôn xe ở đó mà đuổi theo.

Nghệ Hưng vội vàng chạy đến chỗ đám đông đang tụ tập. Đó là một lũ thanh niên trông cực kì ngổ ngáo, đang luôn chân đá vào cái gì đó. Nhìn kĩ hơn chút, có thể thấy chúng đang đá vào một thân hình nhỏ bé yếu ớt. Cậu lao ra đẩy lũ côn đồ kia mà bảo bọc lấy đứa trẻ kia:

– Không được đánh!!! Tụi bay có phải là người không vậy hả?!

Bị Nghệ Hưng quát, đám nhóc kia thẹn quá hóa giận, tính đánh luôn cả cậu, nhưng ai ngờ lại bắt gặp phải vẻ mặt đầy sát khí của Tuấn Miên, biết là không thể chọi nổi người này, đành tức tối bỏ đi.

Nghệ Hưng thấy mọi chuyện đã ổn, liền quay sang đỡ thân hình nhỏ bé đang nằm co ro ở trên nền đất lạnh, lay lay gọi:

– Nè bé! Con có ổn không?

Cậu bé nhẹ cựa người, hé hé ánh mắt nhìn Nghệ Hưng, rồi lại nhìn Tuấn Miên, sau đó gật nhẹ. Nghệ Hưng thấy vậy nhẹ thở phào, hỏi tiếp:

– Nhà con ở đâu vậy? Chú đưa con về nhé!

Cậu nhóc nghe vậy chợt giật nảy mình, phải một lúc lâu sau đó mới nhỏ giọng trả lời:

– Con...ở cô nhi viện Thiên Đường Sứ...nhưng con...không nhớ đường về...

Nghe vậy, hai người không khỏi đau lòng, bất chợt đảo mắt nhìn nhau. Sau đó Nghệ Hưng nói nhỏ với Tuấn Miên gì đó. Anh liền không nghĩ ngợi cười cười gật gật đồng ý. Rồi cậu quay sang chỗ cậu nhóc kia, bế thốc nhóc lên làm cho nó không khỏi hoảng sợ, run run nói:

– Chú ơi...Người con bẩn lắm...chú...

– Không sao đâu! Con tên gì?

– Dạ...Con...là Tại Trung...

– Vậy Tại Trung năm nay bao nhiêu tuổi? – Tuấn Miên đi song song với Nghệ Hưng, cười hỏi nó.

– Dạ...Con mười tuổi...

– Ừm!!! Hai ta hôm nay có ý này...Con có muốn nhận chúng ta là cha mẹ không?

Tại Trung nghe vậy không khỏi ngỡ ngàng, sau đó vui mừng hẳn lên gật đầu lia lia, cười rạng rỡ đáp:

– Dạ có a!

Thế là ba người họ vui vẻ cùng nhau về nhà. Trên đường Tại Trung có chút nhút nhát, nhưng nhờ sự sôi nổi từ phía Tuấn Miên và Nghệ Hưng nên bầu không khí vui vẻ nên hẳn.

...

Ngay hôm sau, Tuấn Miên đến cô nhi viện Thiên Đường Sứ làm thủ tục nhận con nuôi, và từ hôm đó trở đi, Kim Tại Trung chính thức trở thành con trai của hai người.

Tại Trung là một đứa trẻ rất nhút nhát, rụt rè. Nó hầu như chỉ núp sau lưng Nghệ Hưng mỗi khi ra ngoài, sợ tiếp xúc với người lạ. Phải khoảng một thời gian lâu sau đó, Tại Trung mới dám làm quen và nói chuyện với mọi người ở chung cư Exo cũng như ở trường lớp. Thường thường, hầu như ngày nghỉ một là nó ở nhà phụ mẹ Nghệ Hưng dọn dẹp nấu nướng, hoặc đi công viên cùng bố Tuấn Miên, không thì qua chơi cùng Bạch Chân và Hải Yến.

Ba đứa nhóc chơi rất thân với nhau. Ban đầu, bởi vì tính rụt rè vốn có của mình, nên Tại Trung chẳng dám lại gần làm quen với hai bé kia. Yến Yến thấy vậy có chút không đành lòng, liền chạy ra bắt chuyện làm quen với nó, kéo nó lại chơi chung với cả hai. Dần dần thì chơi thân. Hầu như ba đứa đều cùng nhau đi học về chung, thỉnh thoảng cùng Xán Liệt hoặc Tuấn Miên đi chơi đâu đó. Có lúc qua nhà Hoàng Tử Thao chơi với hai nhóc mèo Miu và Mun.

Hôm nay, khi Trịnh Hải Yến, Phác Bạch Chân và Kim Tại Trung đang cùng nhau chơi trò rút gỗ tại nhà Xán Liệt, thì chuông cửa chợt reo vang. Xán Liệt từ trong bếp liền chạy ra mở cửa.

– Con chào bố nuôi! – Một cậu nhóc tuấn tú đứng trước cửa nhà, cười tươi chào Xán Liệt, khiến cho anh không khỏi ngỡ ngàng, bèn hỏi:

– Con là ai vậy?

Cậu nhóc chưa kịp trả lời thì Yến Yến đã từ trong nhà chạy ra mà ôm nhào lấy y:

– Anh Duẫn Duẫn!!!

– Chào Hải Yến của anh!!!

Hai cậu bé một lớn một nhỏ cứ ôm lấy, quay vòng vòng mà không để ý ai đó đang sầm sầm mặt nhìn hai người. Chợt Bạch Chân từ trong nhà giậm chân tiến đến, tách hai người ra, mặt đầy sát khí, kéo Hải Yến về phía sau mình, hằm hằm nhìn cậu bé tên là 'Duẫn Duẫn' kia, chỉ thẳng vào mặt y mà cảnh cáo:

– Tránh xa Hải Yến ra!!!

Y nghe vậy chợt bật cười ha hả, cười đến lăn lộn, còn Hải Yến thì mặt đỏ bừng bừng, sau đó lao lên đánh vào người cậu bé Duẫn, liên tục nói:

– Không được cười a!!!

Cậu bé đó làm như không nghe còn tiếp tục cười nữa, làm cho Phác Bạch Chân mặt ngày càng đen, tay đã nắm thành quyền. Nếu không phải có tiểu Yến cùng ba Xán ở đây, nhất định nhóc sẽ cho tên này một trận. Nhắc đến ba Xán, hiện tại anh cảm giác như mình đang xem phim tình cảm lúc tám giờ vậy. Mấy đứa nhóc thật là...người lớn quá! Biết yêu đường rồi lại còn ghen tuông nữa chứ! Hầy!!!

Phải một lúc lâu sau đó, khi y đã cười đến mệt, mới từ từ quệt nước mắt, sau đó tự vỗ ngực nói:

– Nhóc quả là thích Yến Yến ha?! Yên tâm đi...Anh đây không phải là có tình tứ gì với Yến Yến đâu...Anh đây là anh trai của Yến Yến!!! Tên là Trịnh Duẫn Hạo! Rất vui được làm quen với em, em rể!

Nghe vậy, Bạch Chân liền biến sắc, sau đó tự dưng quỳ xuống trước mặt Duẫn Hạo, liên tục nói:

– Em xin lỗi...Em xin lỗi...Em thành thật xin lỗi!!!

– Không sao!!! Không sao!!! – Duẫn Hạo cười cười, sau đó quay sang Xán Liệt vẫn còn đơ ra đó – Con chào bố nuôi! Rất vui được gặp bố!

– A...Chào con!!! Vào nhà đi!!! Vào nhà rồi nói chuyện a!!!

Duẫn Hạo "dạ" một tiếng, sau đó bước vào, chợt nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn đang núp sau bức tường, hé hé đầu nhìn y, nhưng khi vừa bắt gặp ánh mắt của y, thì liền chạy vào trong mất.

Y ban đầu có chút ngỡ ngàng, sau đó chợt nở một nụ cười đầy bí hiểm.

...

Trịnh Duẫn Hạo năm nay mười hai tuổi, là anh trai của Yến Yến, hiện tại du học tại Singapore. Vì dạo này nghe mẹ kể về tiểu Yến và bố mẹ nuôi, nên có chút tò mò, thế là liền sắp xếp ngày nghỉ đề về nước thăm em trai. Ban đầu thì mục đích chỉ là như vậy. Nhưng về sau có chút biến đổi.

Duẫn Hạo sau khi về nước, đã gặp được tình yêu của lòng mình, đó chính là cậu bé nhút nhát Kim Tại Trung. Ngày ngày, y đều bảo em trai mình gọi nó đến chơi cùng. Thỉnh thoảng, y còn trêu trọc nó, bẹo mà nó, làm cho nó xấu hổ mặt đỏ bừng bừng, yếu ớt đánh vào người y mấy cái rồi bỏ chạy. Nhiều lúc y còn "vượt rào", lao lên hôn vào má Tại Trung một cái. Kết quả là Tại Trung khóc òa lên, rồi chạy về trốn luôn trong nhà. Tuy vậy, y lại cảm thấy rất thích thú.

Dần dần, trong y lại nổi lên ham muốn chiếm hữu, muốn Tại Trung trở thành của riêng mình, muốn được ở bên cạnh nó. Thế là y gọi điện về bảo mẹ rồi xin phép Xán Liệt nhận mình làm con nuôi. Tất nhiên, mẹ Duẫn Hạo đồng ý ngay, vì lí do chính đáng mà. Cặp đôi Xán Bạch thì chẳng ngại ngần gì, bảo Duẫn Hạo dọn đến ở chung luôn, càng đông càng vui mà.

Thế là từ hôm đó trở đi, Duẫn Hạo chuyển về khu chung cư Exo cư trú, và tất nhiên có thêm nhiều cơ hội để bắt nạt Tại Trung.

Cũng chính vì thế mà mỗi lần thấy Duẫn Hạo, nó đều bỏ trốn tất, từ ở trường, ở lớp, cho đến ở nhà, nhưng chẳng lần nào thoát khỏi con sói nhỏ, y đếu tóm được nó mà đè ra trêu đùa hết. Dần dần, hai nhóc trở nên gắn bó với nhau từ lúc nào cũng không hay.

...

Hôm nay như thường lệ, Tại Trung phải mang cơm hộp bento mình làm đến cho Duẫn Hạo, nếu không nhất định y sẽ 'phạt' nó hôn má y cho coi.

Nó lần theo con đường quen thuộc, đi đến vườn sinh vật của trường, nơi nó và Duẫn Hạo ngày ngày ăn trưa. Chợt Tại Trung nhìn thấy hai bóng hình...

– Tớ Thích Cậu a!!! Làm ơn hãy làm bạn trai tớ được không? – Một cô bé xinh xắn cúi gằm mặt, tai đỏ bừng, đừng đối diện Duẫn Hạo nhẹ giọng cất tiếng.

Cũng phải thôi, Duẫn Hạo là một cậu nhóc rất đẹp trai, lại còn có tài, tất nhiên sẽ có rất nhiều người thích. Chuyện tỏ tình như thế này cũng là đương nhiên.

Nhưng không hiểu sao Tại Trung lại cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy cảnh này. Thế rồi nó liền quay người bỏ đi.

Chiều hôm đó, Tại Trung bị Duẫn Hạo chặn ngay trước cổng trường. Y cười cười nói:

– Hôm nay em không mang cơm cho anh! Hại anh chết đói, vậy nên em phải bị phạt. Nào mau hôn anh coi!

Nghe vậy, nó không khỏi nhăn mặt, nhỏ giọng nói:

– Nếu muốn hôn thì đi tìm bạn gái anh ấy!

– Bạn gái nào?!

– Tất nhiên là cô bé mới tỏ tình với anh lúc trưa đấy!!! – Nó chợt gắt lên.

Duẫn Hạo đơ ra vài giây, sau đó bật cười ha hả, khiến cho Tại Trung không khỏi xấu hổ, mặt đỏ hết cả lên. Rồi đột nhiên y ôm nhào lấy nó vào lòng, cười bảo:

– Anh từ chối rồi! Chẳng lẽ vì thế mà em không đem cơm cho anh? Hóa ra là em ghen a!!!

– Tôi không ghen!!! – Tại Trung một mực chối bỏ.

– Anh cảm thấy thật hạnh phúc. Lần đầu tiên thấy người anh thích ghen a!!!

– Tôi không có...Khoan đã anh bảo người anh...thích là ai cơ??

– Là em đó!!! Ngốc ạ!!!

Nghe vậy, mặt Tại Trung vốn đã đỏ, lại tiếp tục đỏ thêm. Nó đánh vào vai Duẫn Hạo mấy cái, sau đó liền bỏ chạy. Tất nhiên, y không quên đuổi theo, vừa đuổi vừa nở nụ cười hạnh phúc.

Dù có chuyện gì đi chăng nữa, nhất định anh phải có được em a! Tại Trung a!

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cảm #ơn