Chương 6 : Tìm thấy em rồi nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngủ dậy, Trương Nghệ Hưng không hiểu sao cảm thấy rợn xương sống, thường thì đây là điểm báo chẳng lành cho cậu. Ăn sáng thì cắn phải môi mấy lần, uống nước thì bị sặc. Thật xui xẻo quá mà! Chẳng biết tý nữa còn gặp điều gì bất trắc đây? Thôi kệ!

Trong lúc đang dọn dẹp bát đĩa, cậu bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa. Chắc là Hoàng Tử Thao đây mà!

Cạnh.

– Xin chào! – Cậu vội vàng mở cửa, giật mình lùi lại phía sau khi trông thấy vị khách. – Anh...

– Chào em! Nhớ tôi chứ?!? – Người đàn ông khẽ nở nụ cười, trên tay là một bó hoa hồng rực rỡ – Nếu em quên thì tôi xin giới thiệu lại. Tôi là Kim Tuấn Miên, năm nay hai mươi bảy tuổi. Rất vui được làm quen với em.

Nói rồi người đàn ông nắm lấy bàn tay cậu, định kéo cậu vào lòng thì bị cậu mạnh bạo đẩy ra.

– Anh...làm gì ở đây? – Cậu nhìn gã bằng ánh mắt sắc bén, như thể kẻ thù không đội trời chung vậy.

– Anh sống ở đây! Căn hộ ngay bên cạnh em! – Tuấn Miên mặt vẫn tỉnh bơ, bỏ qua thái độ thù hằn của cậu mà nhẹ nhàng bước vào nhà.

– Cái gì?!? Từ bao giờ...?!? Ê!!! Ai cho anh vào nhà tôi, bước ra ngoài mau!!! – Cậu vừa gắt vừa kéo tay gã lại mặc dù sức cậu chẳng thể nào thắng nổi. Ai dè, Nghệ Hưng lại bị Tuấn Miên kéo ngược lại, khiến cho cậu vào lòng gã. Ôi!!! Mùi hương quen thuộc ấy...!!!

Không được!!!

Nghệ Hưng sực tỉnh, đẩy mạnh gã ra, hét lên tiếng: "Tên khốn khiếp!!!"

Tuấn Miên vẫn bướng bỉnh muốn ôm lấy cậu nhưng lại chậm chạp hơn cậu một bước, bị cậu đẩy mạnh làm gã mất đà mà lao ra ngoài cửa.

"Rầm"

Cánh cửa đóng vào thô bạo, Tuấn Miên đứng ngoài nhìn chằm chằm vào nó như người mất hồn. Bó hoa trên tay vì cuộc xô đẩy vừa rồi mà rụng lả tả.

Nghệ Hưng à! Em vẫn còn giận anh sao?

...

Trương Nghệ Hưng và Kim Tuấn Miên quen nhau từ thời đại học. Lúc đó, Nghệ Hưng năm hai còn Tuấn Miên năm cuối. Hai người biết nhau trong câu lạc bộ du lịch của trường. Khi nhìn thấy Nghệ Hưng, Tuấn Miên cảm thấy có chút hứng thú với cậu con trai này. Tuấn Miên vốn là Bi (Là người vừa thích nam vừa thích nữ. Thêm nữa đây là Fanfic nên không có thật. Làm ơn đừng hiểu lầm! :3) nên cũng chẳng quan tâm về giới tính, cứ thế tìm cách tán tỉnh cậu. Mà Nghệ Hưng lúc đó còn rất ngây thơ, cậu vẫn chưa hiểu cảm giác bị lừa gạt trong tình yêu là gì, cứ vậy tiếp nhận gã. Hai người dọn đến ở với nhau. Nghệ Hưng lúc nào cùng rất quan tâm đến người yêu mình, dọn dẹp nhà cho gã, nấu cơm cho gã, giặt quần áo cho gã. Hễ Tuấn Miên cần gì là cậu sẵn sàng làm liền. Thậm chí nhiều hôm, cậu còn thức khuya đến khoảng một, hai giờ sáng để làm bài luận hộ cho gã, còn gã thì ngủ li bì. Tuy vậy, Nghệ Hưng không hề than thở lấy một câu, vì đối với cậu quan tâm tới người yêu chính là hạnh phúc.

Nhưng Tuấn Miên lại cảm thấy sự quan tâm ấy thật là phiền phức. Đối với gã, Nghệ Hưng không phải người yêu mà là mẹ của gã thì đúng hơn. Lúc nào cùng ở bên hắn càm ràm nào là phải mặc ấm, ăn uống đầy đủ,... Nhiều lúc gã cảm thấy vô cùng xấu hổ khi Nghệ Hưng cứ trước đám đông dặn dò gã là cần thế này cần thế nọ, mỗi lần đi chơi thì Nghệ Hưng cứ gọi điện đến hỏi giờ về,...Phiền chết đi được! Hắn đâu còn là con nít nữa chứ! Thiệt tình!

Nhưng chỉ được cái là tên ngốc này như tên ô sin, bảo gì làm lấy, cuối cùng cũng có cái lợi.

Tuấn Miên sau hồi đó bắt đầu đi lăng nhăng, gã hẹn hò với cả trai lần gái, với cả hotboy lẫn hotgirl, có thể nói gã là chàng trai đa tình nhất trường. Tiếng tăm như vậy tất nhiên Nghệ Hưng cũng biết, cậu cãi nhau với gã nhưng lại dễ dàng mềm lòng trước lời xin lỗi của Tuấn Miên. Truyện này cứ day dưa cả hai năm trời. Thực chất, Tuấn Miên níu kéo cậu chỉ là muốn lợi dụng cậu thôi, còn cậu thì quá yêu gã nên mới quyết định tha thứ nhẹ nhàng như vậy. Nhưng rồi níu kéo hoài níu kéo mãi cũng cảm thấy mệt mỏi, Nghệ Hưng cũng hết giá trị lợi dụng đối với gã, kết quả là hai chữ "chia tay". Nghệ Hưng vì quá đau buồn nên quyết định chuyển trường, dọn sang thành phố khác ở. Còn Tuấn Miên thì ngược lại, gã cám thấy rất thoải mái khi chút bỏ được "của nợ", gã tự do phong lưu, không còn ai càm ràm với gã vì mấy chuyện nhảm nhí nữa. Lúc đầu, gã rất thích việc này, nhưng không hiểu sao, ngày ngày trong thâm tâm gã cứ cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó? Mỗi buổi tối gã về nhà, không còn hơi ấm, hương thơm của những món ăn cậu nấu mà thay vào đó là sự lạnh lẽo của căn nhà. Cuộc chơi đến đâu đi chăng nữa cũng phải có điểm dừng. Hắn dần chán ghét chốn phong lưu, chán ghét cái bầu không khí giả tạo đó. Gã thèm khát sự ấm áp và quan tâm mà ngày trước gã cho là phiền phức. Gã muốn mỗi tối sẽ có một người chờ gã về, nấu cho gã những bữa cơm ngon, cùng gã chuyện trò tâm sự. Nhưng muộn rồi, người đó đâu còn ở bên gã nữa.

Nói thật thì gã cũng đã tìm kiếm nhiều người thay thế vị trí của cậu nhưng cái gã nhận lại chỉ là sự giả tạo, gian dối. Những người đó đến với gã chỉ vì đồng tiền chứ không phải tình yêu mà gã hằng mong muốn. Gã nhớ cậu, nhớ nụ cười cậu, nhớ nước mắt cậu. Gã cảm thấy phi thường hối hận. Tại sao lại không biết trân trọng những gì mình được nhận chứ? Gã ngày đêm hình dung về cậu, lúc cậu nhẹ nhàng quan tâm gã, lúc cậu vào bếp nấu ăn, và những lúc cậu cùng gã ân ái. (Anh mặt dày thật đấy! :v)

Giờ đây gã sực nhận ra, hình ảnh của cậu đã luôn tồn tại trong tim gã, đã trở thành máu thịt của gã. Gã yêu cậu thật rồi! Kim Tuấn Miên yêu Trương Nghệ Hưng thật rồi!

...

Hiện giờ, tìm thấy cậu rồi, nhưng cái gã nhận lại chỉ là sự xua đuổi, lạnh nhạt. Cũng phải thôi, do gã tự làm tự chịu mà.

Dạo này, ngày ngày Tuấn Miên đều mặt dày bám theo Nghệ Hưng, lúc cậu đi mua sắm, đi chơi với bạn, thậm chí cả đi làm. Nghệ Hưng là nhân viên phục vụ khách sạn XOXO. Mà khách sạn này lại thuộc tập đoàn kinh doanh du lịch Wolf, nơi gã chính là chủ tịch. Từ khi biết cậu làm ở đây, gã ngày nào cũng mò tới với cái cớ là thực hiện đầu tư mở rộng cho khách sạn này. Ban đầu, thực chất XOXO chỉ là một khách sạn nhỏ của tập đoàn, thậm chí có thể nói đây là chi nhánh ít được quan tâm nhất. Vậy mà khi biết cậu đang công tác ở đây, XOXO liền trở thành nơi chủ yếu cho các họp mặt, bàn chuyện đại sự quan trọng của tập đoàn, và được đầu tư không ít.(Kể ra Nghệ Hưng mang lại không ít lợi ích cho khách sạn đấy nhể? :v) Lần nào đến đây, hắn đều gọi cậu ra phục vụ bàn của hắn. Mặc dù rất khó chịu nhưng cậu vẫn phải nhẫn nhịn: "Vì công việc...vì công việc..."

Những lúc thấy Nghệ Hưng kìm nén như thế, Tuấn Miên cảm thấy cậu thật dễ thương, khiến hắn càng thêm muốn trọc cậu. Thế là hắn tìm đủ trò, kiếm đủ cớ để gặp cậu mà trêu cậu. Nhiều lúc làm Nghệ Hưng tức muốn thổ huyết. (Là hộc máu đó mí cưng à! =]])

...

– Sao anh cứ đi theo tôi thế chứ?!? – Cậu bực mình cất tiếng. Vừa tan ca, là đã bị tên này bám như đỉa đói đến tận bến xe bus.

– Chúng ta sống cùng chung cư, tất nhiên cùng đường về, không phải sao? – Gã nở nụ cười, mặt dày đi theo.

– Không phải anh có xe sao?!? Sao phải đi xe bus chứ?

– Xe hết xăng nên muốn đi xe bus! Được không?!?

– Hứ!!!

Thôi được rồi, phục tên này rồi, cậu không tài nào cãi thắng nổi gã, đánh hậm hực lơ gã đi, đeo tai phone nghe nhạc.

Chuyến xe bus cuối cùng cũng tới, cậu bước lên xe gã cùng liền bám theo sau. Mặc dù còn rất nhiều chỗ trống nhưng gã chỉ ngồi xuống ghế kế bên cậu, cậu cũng không so đo, muốn ngồi đâu thì ngồi. Đi được một lúc, gã bắt đầu buồn ngủ, liền gục trên vai cậu đánh giấc. Giật mình tưởng gã lại trêu đùa cậu, định quay sang cốc đầu gã cái nhưng khi thấy vẻ mặt liu diu của gã, cậu liền khựng lại.

"Ngủ rồi sao?!? Cũng phải, hôm nay anh ấy làm việc rất nhiều. Thôi được rồi!!! Bỏ qua cho anh đấy!" – Cậu thầm nghĩ, mặc kệ để cho gã tựa đầu trên vai mình, tiếp tục nghe nhạc.

...

Chiếc xe phanh gấp, khiến cho Tuấn Miên đang ngủ mất đà đổ về phía trước cụng đầu cái "bốp". Gã nhăn nhó xoa xoa đầu. Thấy cảnh này Nghề Hưng không khỏi bật cười thành tiếng: "Đáng đời!!!"

Thấy vậy, Tuấn Miên không khỏi ngỡ ngàng, từ ngày gặp lại, Nghệ Hưng chưa bao giờ cười sảng khoái trước mặt gã như lúc này. Thấy gã cứ đơ ra, cậu mới ý thức được hành động của mình, liền im bặt đứng dậy hướng ra cửa xe, gã cũng liền bám theo sau. Trên đường từ trạm xe bus về chung cư, không một ai cất tiếng cứ lẳng lặng song song nhau cùng nhau bước về nhà. Cho đến lúc đứng trước cửa căn hộ, gã mới cất tiếng gọi: "Nghệ Hưng à!"

Nhưng cậu làm như không nghe thấy cứ thế bước vào nhà. Gã liền nói tiếp: "Anh yêu em!"

"Rầm"

Đáp lại gã chỉ có tiếng đó cửa. Gã thở dài, cuối cùng cũng nói được rồi, sau bao lâu ấp ủ như vậy. (Có một năm chứ mấy! =]])

Còn cậu, vừa đóng được cửa, liền ngồi bệt xuống sàn, mặt mũi đỏ bừng. Ba từ ấy của gã thực sự đã rút hết sức lực của cậu rồi.

...

Từ ngày hôm ấy cậu mặc dù vẫn giữ thái độ lạnh lùng với Tuấn Miên nhưng thỉnh thoảng lại có những lại động quan tâm đến gã như đem đồ ăn cho gã nói là làm dư, hỏi han công việc của gã qua loa trên đường đi làm về, có khi cùng gã đi mua đồ.

Thấy được sự thay đổi này, Tuấn Miên dường như cảm thấy rất vui. Cuối cùng cậu cùng chịu quay lại với gã rồi, dù chậm nhưng có là tốt rồi.

Một hôm, Nghệ Hưng trên đường đi chợ về, liền bắt gặp Tuấn Miên đang ôm một người phụ nữ ở hành lang. Túi đồ của cậu rơi "bịch" xuống đất, tai cậu ù đi, việc bây giờ cậu có thể làm là xoay người bỏ chạy. Tuấn Miên thấy bóng dáng nhỏ bé cuối hành lang, nhận ra liền đó là ai, đẩy người phụ nữ đang ôm mình ra mặc kệ cho cô ta ngã ngào xuống đất mà đuổi theo Nghệ Hưng.

Cậu chạy không nhanh nên mới chạy có một đoạn đã bị Tuấn Miên tóm lại kéo vào trong lòng. Cậu cố gắng giãy dụa nhưng càng giãy thì càng bị ôm chặt. Sau một hồi đối sức, cậu ngừng lại, run run cất tiếng, nước mắt không biết đã rơi xuống từ lúc nào:

– Sao anh lại đuổi theo?!?

Gã xoay người cậu lại, ghì chặt cậu vào lồng ngừng của gã, nhẹ nhàng nói:

– Em nghe đi!!! Tiếng trái tim của anh đó, em có thấy nó loạn nhịp không? Tất nhiên là có, bởi vì anh đang ôm người mình yêu, đang phải đối mặt với người đó. Xin em đừng hiểu lầm!!! Người phụ nữ lúc nãy với anh không hề có quan hệ gì cả, chỉ là cô ta thích anh, nhưng anh từ chối, cô ta chỉ xin anh một cái ôm coi như an ủi. Bọn anh không hề có gì cả. Thật sự đó!!! Anh biết trước đây anh đã lừa dối em nhưng anh thật sự hối hận, anh phi thường nhớ em. Sau khi em dời đi, anh mới biết em quan trọng với anh như thế nào, anh mới biết là mình đã yêu em. Làm ơn cho anh một cơ hội được bắt đầu lại với em được không? Xin em...

Rồi hai người cứ thế im lặng mà ôm nhau. Một lúc lâu sau, cậu cất tiếng:

– Em...Chúng ta không thể bắt đầu lại được...Mà phải nói là tiếp tục. Tình yêu là như thế thấy, càng có nhiều lỗi lầm thì mới càng biết thế nào là yêu, thế nào là trân trọng. Nếu bắt đầu lại thì lại để anh bỏ rơi em à? Em không đồng ý, chúng ta tiếp tục nhé? Em yêu anh, Tuấn Miên à.

Nghe vậy gã mừng rỡ đến nỗi nhảy cẫng lên, rồi ôm cậu xoay vòng, miệng cười tươi hét to: "Anh cũng yêu em, Nghệ Hưng của anh"

Không biết là ai bắt đầu, một nụ hôn nồng cháy giữa hai người cứ thể diễn ra mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh. Gã tham lam liếm mút môi cậu, lâu lắm rồi gã mới được thưởng thức lại vị ngọt của đôi môi này.

Tình yêu là như vậy đấy, phải mất mới biết trân trọng, mới biết nâng niu. Sau bao nhiêu năm trông ngóng, chờ đợi, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi nhé! Lần này anh sẽ biết quan tâm, sẽ không tổn thương em nữa đâu, Nghệ Hưng à!

...

Cuối cùng Su Hào cũng tìm được vợ, hãy vỗ tay chúc mừng anh lấy nào!!! :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cảm #ơn