Chương Cuối : Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

"Đoàng" một tiếng thê lương, bầy chim giật mình bay toán loạn. Bầu không khí trong nhà kho xộc lên một mùi máu.

Người phụ nữ lúc nãy còn oai vệ mà chà đạp người khác, giờ đã đổ gục trên nền đất lạnh, đau đớn ôm lấy phần chân trái vừa bị trúng đạn. Phía sau ả chính là Kim Chung Đại với trên tay là một khẩu súng lục, họng súng kia dường như còn từ từ tỏa ra một làn khói màu xanh lờ mờ.

Ánh mắt nhóc nhìn Diệp Linh đầy oán hận, tức giận mà nả thêm phát nữa vào bả vai của ả.

Ả vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ khi trông thấy nhóc, tay run run tự cầm máu cho vết thương của mình, vừa phòng thủ nhìn Chung Đại:

"Mày vào bằng đường...nào?"

"Cô quên đóng cửa sổ a!" Nhóc cười cười chỉ vào chỗ ống thông khói đã bị tháo hết vật liệu.

Diệp Linh thấy vậy mới ngớ người ra, sao mình có thể sơ sẩy như được. Ả vội nhặt chiếc súng của mình vừa làm rơi, nhưng chưa kịp chạm tới thì Độ Khánh Thù đã dùng chân hất nó ra xa.

Chung Đại vẫn còn chưa muốn buông tha cho Diệp Linh, nhóc bắn thêm một phát nữa vào tay ả:

"Cái này là cho Mân Thạc!"

Rồi thêm một phát nữa vào đùi.

"Cái này là cho các bằng hữu của tao!"

Ả đau đớn hét lên, gào gọi đàn em. Chỉ một lúc sau một đám người mặc áo đen nhanh chóng chạy vào, Diệp Linh bị thương thê thảm mà vẫn cố tỏ vẻ hả hê: "Các người chết chắc rồi!"

"Mắt cô có vấn đề à? Nhìn kĩ lại đi!" Chung Nhân nãy giờ im lặng chợt lên tiếng cười nhạo ả. Nghe vậy Diệp Linh có chút nghi hoặc, quay lại quan sát đám người kia, không hỏi khiếp sợ. Trên áo bọn họ đều là biểu tượng của nhà Mama. Vậy đàn em của ả đâu?

"Sao có thể...nếu vào đây quá nhiều người...thiết bị định vị nhất định sẽ báo...Vậy tại sao?"

"Mày chưa nghe danh Chen Hacker của Mama sao? Bất cứ thứ gì liên quan đến máy móc, thiết bị điện tử đều có thể thâm nhập, phá tan bảo mật, vượt qua tường lửa một cách dễ dàng. Xin giới thiệu – Là tao đây!" Chung Đại tự hào vỗ vỗ ngực, khinh khỉnh nhìn ả "Coi vậy cũng còn non lắm!"

"Tao nhớ...đã cho người đi xử mày rồi mà?" Diệp Linh mặt xanh mét nhìn nhóc.

"Người mà mày xử đó là người yêu tao a!!! Vậy nên tao nhất định sẽ bắt mày phải trả giá cho việc làm của mày!"

Nói rồi, nhóc ném một tập hồ sơ cho ả: "Đó là những gì ta đã thu thập được! Trong đó bao gồm bằng chứng phạm pháp của mày, tài liệu cơ mật của công ty, à quên, tặng thêm cho mày cuốn băng về khoảng thời gian "tươi đẹp" nha. Ân ái với mấy lão già, chắc mày sướng lắm nhỉ? Tao đã thay mặt mày "chia sẻ" những khoảnh khắc "đáng nhớ" đó cho dân tình cộng đồng rồi đó a!"

Nói rồi nhóc nắm tóc Diệp Linh, bắt ả phải nhìn thẳng vào mặt mình, nhỏ nhẹ nói thêm: "À quên! Tập đoàn Ngô Thị cũng đã mua chuộc lại mấy "đối tác" của mày rồi! Vui không?"

"Không thể nào..."

Chung Đại dẫm mạnh vào người ả, bật cười ha hả, vừa cười vừa nói: "Đấy là cái giá mày phải trả cho việc chọc tức Kim Chung Đại này!"

...

Trong lúc đó, Thế Huân cùng Diệc Phàm nhanh chóng phóng xe đến địa điểm mà Chung Đại cung cấp, theo sau họ là xe cứu thương. Hai người nhanh chóng tiến vào khu xưởng đông lạnh, tất nhiên còn bị lũ đàn em của Diệp Linh chặn đường. Nhưng tất cả mấy tên đó họ đều hạ gục chỉ trong chốc lát.

Giải quyết được trở ngại, Thế Huân và Diệc Phàm nhanh chóng phá cửa nhà kho. Đập vào mắt hai người là những thân hình tội nghiệp đang nép sát vào nhau, co ro ngồi ở góc phòng, run run vì lạnh. Diệc Phàm vội chạy đến, gọi:

"Tử Thao! Tử Thao!"

Cậu liền cựa cựa người rồi mở mắt, thấy người mình yêu ngay trước mặt liền ôm nhào lấy anh: "Diệc Phàm!!! Anh đến rồi!!!"

Anh nhẹ siết chặt cậu, có thể cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ làn da cậu, không khỏi mà thương sót. Chợt Tử Thao hét lên: "Đúng rồi! Anh...Mau cứu Lộc Hàm!!! Lộc Hàm không chịu nổi nữa rồi!"

Thế Huân chạy theo sau Diệc Phàm nghe vậy, liền gấp gáp bế thốc người con người đã tím tái vì lạnh đưa lên xe cứu thương. Rồi tiếp đến là Tử Thao và Diệc Phàm. Các bác sĩ vội vàng sơ cứu cho hai thân thể đã suy yếu kia. Khung cảnh trong xe bỗng chốc trở nên thật hỗn loạn.

...

Quay lại bên Chung Đại, hiện tại sau khi mần Diệp Linh chán chê, cuối cùng nhóc dừng họng súng ngay đầu ả, lạnh lùng nói: "Người như mày thật sự không đáng để sống!"

Nói rồi nhóc khẽ cựa ngón tay. Nhưng chưa kịp nả súng thì không biết từ đâu, giọng nói quen thuộc liền vang lên: "Chung Đại! Quậy phá thể đủ rồi nha!"

Nghe vậy, nhóc giật nảy mình ngẩng đầu lên mà nhìn, nhận ra bóng người đầy vẻ nghiêm nghị nhưng cũng không kém phần thân thương: "Mân Thạc!!! Mân Thạc!!! Anh không sao chứ?! Sao lại ở đây?!"

Nói rồi Chung Đại liền chạỵ đến ôm lấy anh, nhưng chẳng dám ôm chặt như mọi lần, chỉ nhẹ chạm hờ hờ, căn bản nhóc sợ sẽ đụng phải vết thương của anh a.

Mân Thạc trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo bệnh viện, tay và trán còn băng bó, làn da hiện rõ nhiều vết bầm tím. Thương nặng như vậy, thế mà lại...

Khi nghe tiếng bàn tán của đàn em Mama nói rằng Chung Đại lại tính liều mạng với kẻ thù, anh đã mặc kệ mọi đau đớn, đến tận đây tìm nhóc cho bằng được, anh sợ nhóc sẽ làm chuyện dại dột, rồi đẩy bản thân mình vào nguy hiểm. Thật may mà nhóc không sao a!

Tiếp đó, anh nhẹ đan tay mình vào bàn tay của nhóc, cười dịu dàng bảo: "Chúng ta cùng về nhà nào!"

"Dạ" Chung Đại vui vẻ đáp lại. Rồi hai người cùng nhau song song bước ra ngoài.

Chung Nhân nhìn cảnh đó không kìm được liền bật cười, rồi quay lại tiến đến cởi trói cho Khánh Thù, sau đó bế thốc cậu lên mà đi ra ngoài. Cậu đỏ mặt đánh nhẹ vào vai hắn một cái, nói: "Em có thể đi được a!"

"Anh thích bế em hơn!" Hắn cười hiền rồi bất ngờ hôn nhẹ lên trán cậu.

Chợt đang đi được nửa đường thì đằng sau có người gọi với lại:

"Chung Nhân!!! Tất cả những việc em làm đều chỉ là vì quá yêu anh!!! Tại sao anh lại hững hờ như thế?"

Chung Nhân nghe vậy chỉ lạnh nhạt liếc mắt khinh bỉ nhìn Diệp Linh, cất tiếng: "Tôi không trách cô yêu tôi. Ai cũng đều có quyền yêu. Nhưng cái mà tôi oán cô đó là đụng tới người tôi yêu và dẫm đạp lên hạnh phúc của người khác để thỏa mãn cái "yêu" mà cô nói. Những người như cô tôi chỉ có một từ để nói thôi: Ghê tởm!"

Nói rồi hắn quay người cùng với Độ Khánh Thù bỏ ra ngoài, mặc kệ thân mình nhơ nhác thê thảm bên trong đang gào thét gọi lại.

...

Hiện giờ, tình hình của Tử Thao và Lộc Hàm cũng đã bình ổn hơn. Lộc Hàm từ từ tỉnh lại trong vòng tay ấm áp của Thế Huân, vừa nhìn thấy anh, cậu không kìm được mà mỉm cười rạng rỡ, chạm nhẹ bàn tay vào khuôn mặt anh mà bảo:

"Anh đến rồi!"

"Ừm!!! Anh xin lỗi đã đến muộn a!"

Bên cạnh đó, Tử Thao đang ngồi trong lòng Diệc Phàm, nhẹ nhàng mà thủ thỉ: "Em tin chắc là anh sẽ tới cứu em mà! Em yêu anh nhiều lắm! Diệc Phàm à!"

"Anh cũng yêu em a!"

Và rồi hai người nhẹ nhàng trao nhau một nụ hôn ngọt ngào, nồng cháy, khiến cho cái lạnh giá trong người Tử Thao vừa phải chịu đựng liền tan biến hết.

...

Bên bệnh viện X...

Tuấn Miên nhẹ thiu thiu ngủ bên giường bệnh của Nghệ Hưng. Chợt gã cảm giác có ai đó đang nhẹ nhàng vuốt tóc mình, rất dịu dàng rất ôn nhu, không khỏi mà giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt, Tuấn Miên liền trông thấy ánh mắt ấm áp cùng với nụ cười rạng rỡ của cậu, vui mừng mà hô lên: "Em tỉnh rồi!"

...

Ôi! Thật may quá! Cuối cùng cơn mưa cũng đã tạnh lại. Trời lại bắt đầu tỏa nắng, chim muông hót líu lo chào mừng một ngày mới, hoa cỏ sau khi mưa lại càng thêm tươi tốt hơn. Khung cảnh lúc này thật bình yên làm sao.

Rồi đột nhiên...

"Chúng tôi đi du lịch vòng quanh thế giới về rồi nè!" Bạch Hiền và Xán Liệt cùng mấy đứa nhỏ (Hải Yến, Bạch Chân, Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải, Duẫn Hạo, Tại Trung) nhí nha nhí nhố tiến vào trong khu tập thể của chung cư. Chợt, khi vừa trông thấy bộ dạng đầy thương tích của bằng hữu, Xán Liệt và Bạch Hiền không khỏi lo lắng:

"Mọi người bị làm sao vậy?"

"Ở nhà có chút chuyện, nhưng giờ thì ổn rồi!" Kim Chung Nhân mặt lạnh trả lời.

"Sao ông không gọi tôi về chứ? Sao tự dưng đúng lúc gặp khó khăn lại bảo gia đình chúng tôi dẫn mấy đứa nhỏ đi du lịch. Thật là có lỗi a!" Phác Xán Liệt vò đầu thống khổ mà nói. Không ngờ hắn chẳng giúp gì được cho bạn bè, thật vô dụng a!

"Không đâu! Nhiệm vụ của ông là bảo vệ đám nhóc đó!" Tuấn Miên cười cười vỗ vai anh "Thực sự ông đã là rất tốt a!"

Đám nhóc vừa tiến vào, thấy trên người các bậc tiền bối đầy những vết thương, không khỏi mà cảm thấy đau lòng, chạy đến liên tục hỏi han.

Bầu không khí cũng nhờ vậy mà ngày càng trở nên nên ấm cúng và gắn bó hơn. Chung cư Exo sau bao nhiêu khó khăn lại quay trở về với sự vui vẻ vốn có của nó.

Tất cả cuối cùng cũng đã kết thúc.

Nhưng như vậy không có nghĩa là những câu truyện thú vị ở nơi đây cũng sẽ kết thúc theo.

Vẫn còn rất nhiều tình huống hài hước, những tình tiết vui nhộn vẫn sẽ còn tiếp tục diễn ra ở 'Chung cu vui vẻ EXO' a!

Hoàn chính văn

Cuối Cùng đã xong bộ truyện này rồi ^-^ . Mong các bạn bình luận và vote thật nhiều để au có thêm tinh thần viết truyện mới nhé . Lời cuối cùng au gửi đến các bạn là NĂM MỚI VUI VẺ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cảm #ơn