Chap 1:Rắc rối ập tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cậu hẹn tớ ra đây có chuyện gì vậy Boomer-Bubbles nhẹ nhàng hỏi
Tôi muốn một thứ-Boomer vừa trả lời xong vừa lôi trong người ra một con dao và dấu sau lưng
Cậu muốn gì nói tớ để xem tớ giúp cậu có được không?-Bubbles
Tôi...tôi muốn GIẾT CẬU- Boomer
Cậu nhìn cô với ánh mắt đượm buồn rồi nhắm chặt mắt vươn mạnh tay con dao đâm thẳng vào người cô.Cô đơ người rồi ngả xuống,chỉ trong chốc lát cô đã nằm trong vũng máu.Nước mắt có khẽ chảy ra giọng thều thào
-T...tớ yêu c..cậu-Tay cô định vươn lên chạm mặt anh rồi đột nhiên hạ xuống
Một giọt,hai giọt cậu khóc đúng cậu đã khóc,khóc vì cô
-Bubbles tớ xin lỗi tớ cũng yêu cậu-Cậu nhẹ nhàng nói sau đó cậu đặt lên môi cô một nụ hôn rồi đứng dậy bỏ đi và chỉ nói một câu
-Xin lỗi đây chỉ là nhiệm vụ của tớ nếu tớ không làm thế thì cậu sẽ chết dưới tay kẻ khác-
-Làm tốt lắm em trai-Brick nói rồi đặt tay lên vai cậu như an ủi
-Ngày mai là tới em là đó Brick-Butch nói
"Nếu lúc đó mình tỏ tìn với Buttercup thì ấy cũng phải chịu đau khổ mình biết hai người anh mình cũng không muốn như vậy họ cũng rất đau khi chính tay mình giết chết người quan trọng của mình"- Kết thúc suy nghĩ của Butch
-Anh đừng buồn nữa rồi mọi chuyện sẽ qua thôi-Butch lên tiếng an ủi Boomer
-Im ngay anh không muốn nghe nữa-Boomer lớn tiếng nói

•••••••••••Ở chỗ PPG••••••••••••
-Chị ấy đi đâu rồi chị Bloss-Buttercup hỏi
-Hình như là đi gặp người nào đó thì phải nhìn con bé rất vui thì phải-Blossom
-Nhưng chị ấy chưa từng về trễ như vậy hay là chị gọi thử đi-Buttercup
-Ừm chị biết rồi-Blossom vừa nhấc điện thoại lên thì điện thoại đổ chuông trên màn hình hiện chữ Bubbles
-Con bé điện nè-Blossom nói Buttercup nghe vậy liền chạy lại.Cô mở lên nghe thì nghe thấy tiếng một người phụ nữ
-Alo có phải là người nhà của bệnh nhân
-Cho hỏi ai vậy
-Tôi là y tá của bệnh viện xxx bệnh nhân của chiếc điện thoại này đang ở bệnh viện của chung tôi vì mất máu các cô mau đến xem
-Được rồi đợi chúng tôi xíu
-Buttercup nhanh lên đến bệnh viện đó
-Cái gì-Buttercup
-Nhanh lên đừng nói nhiều nữa-Blossom
///////////////////Tua nào//////////////
-Cho hỏi cô có phải người nhà của bệnh nhân Bubbles không-Y tá
-Phải em tôi đang ở phòng nào vậy!?!-Blossom
-Ở phòng 145-Y tá
-Cảm ơn cô-Blossom
-Bác sĩ em/chị tôi bị gì thế- Blossom,Buttercup
-À bệnh nhân bị đâm,chảy máu nhiều dẫn đến mất máu và vết thương không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng có thể mất trí nhớ tạm thời vì đầu va mạnh vào thứ gì đó-Vị bác sĩ đó tuôn một trào
-Cảm ơn bác sĩ nhiều-Blossom
-Chúng tôi có thể vào thăm chị ấy không-Buttercup
-Được nhưng đừng làm ồn bệnh nhân cần nghỉ ngơi-Bác sĩ
_________Sáng hôm sau________
Blossom đến trường với tâm trạng ủ rủ khi đến lớp cô ngồi xuống thì thấy ngay ngăn bàn có một tờ giấy
Nội dung tờ giấy:
      Sau giờ học gặp nhau tại sân thượng tôi có chuyện muốn nói
                            Ký tên
                             Brick
++++++++++Tan học++++++++
-Có chuyện gì vậy Brick
-Chia tay đi
-Tại sao chúng ta đang rất bình thường mà hay tớ làm sai điều gì
-Không phải đơn giản vì tôi hết yêu cô
-Vậy đó giờ cậu có bao giờ yêu tôi không
-Không
-Một chút cũng không?
-Đúng
Nói xong cậu lạnh lùng bỏ đi mỗi người mỗi hướng nhưng điều chung một cảm giác là đau.Khi cậu đi cô chỉ biết khóc
Sau những chuyện đó có một vài  người thay đổi
Blossom không còn nói nhiều như trước ,bỏ tất cả sở thích và chỉ biết mỗi vie học
Bubbles thì ít nói hơn không còn nhí nhảnh
Boomer thì luôn lạnh nhạt,thờ ơ với những thứ xung quanh
Brick thì suốt ngày tỏa ra sát khí làm bọn con gái không dám lại gần


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net