Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Viên Nhất Kỳ tỉnh dậy. Cậu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ vào vậy. Nhất Kỳ đưa tay lên trán, cậu cầm cái khăn trên tay. Viên Nhất Kỳ chỉ nhớ rằng trong mơ màng, cậu nghe được giọng nói rất ôn nhu, nói rằng người ấy sẽ đợi cậu. Còn những chuyện còn lại, Viên Nhất Kỳ thật sự không nhớ một chút gì. Đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông tin nhắn điện thoại reo lên, Viên Nhất Kỳ cầm lên xem

Hứa Dương Ngọc Trác: "Kỳ Kỳ, trên bàn có thuốc giải rượu đấy, em nhớ uống nha"

Viên Nhất Kỳ cảm thấy khó hiểu: "Chẳng lẽ đêm qua Dương Tỷ đến phòng mình, mà chị ấy chẳng có lý do gì để đợi mình. Đợi mình làm gì chứ" - Nhất Kỳ nghĩ mãi cũng không hiểu

Nhìn đồng hồ thấy cũng trễ rồi, Viên Nhất Kỳ xuống giường vệ sinh cá nhân. Cậu đi ra ngoài ăn sáng. Đang vừa ăn vừa xem điện thoại thì Trương Hân gọi đến:

" Kỳ Kỳ, em nhớ lát 10h đến phòng tập tập nhảy nha"

" Chết! Chị không nhắc em cũng quên luôn đấy " 

" Em lẹ lên đấy. 9h30 rồi đó " - Trương Hân hối thúc

Viên Nhất Kỳ vội ăn hết phần ăn sáng của mình, bắt xe chạy về trung tâm. Trước khi đến phòng tập, Nhất Kỳ ghé phòng lấy thuốc giải rượu để lát uống. Khi đến phòng tập thì mọi người đã đông đủ rồi:

" Xin lỗi mọi người, em đến trễ " 

" Đủ người rồi thì chúng ta tập thôi" - Trương Hân kêu gọi mọi người

Viên Nhất Kỳ vội để hộp thuốc lên ghế rồi chạy lại tập với mọi người

Khi cả nhóm tập xong thì cũng đến chiều rồi. Mọi người cũng đều đã mệt. Thấy vậy, Thẩm Mộng Dao lên tiếng:

" Mọi người về nghỉ đi, ngày mai chúng ta tập tiếp "

Nghe thấy đội trưởng nói vậy, mọi người đều vui mừng tung hô vị đội trưởng ôn nhu của chúng ta. Riêng Viên Nhất Kỳ thì chỉ ngồi im không nói gì. Đầu của cậu rất đau, đau sắp không chịu nổi rồi. Cậu liền nhớ ra bản thân chưa uống thuốc giải rượu. Viên Nhất Kỳ thừa biết bản thân uống rượu thì đầu rất đau, nếu không uống thuốc giải rượu thì sẽ không làm được gì. Nhất Kỳ đi tìm hộp thuốc giải rượu trong phòng tập nhưng cơn đau khiến cậu không thì đi nổi. Đi được một chút thì cậu đã ngã xuống. Khi đó, mọi người cũng về gần hết rồi, trong phòng tập chỉ còn Hứa Dương Ngọc Trác, Trương Hân, Hồng Bội Vân, Thẩm Mộng Dao và cậu. Thấy Viên Nhất Kỳ ngã xuống, Hồng Bội Vân chạy lại:

" Viên Nhất Kỳ, cậu làm sao đó?"

Hứa Dương, Trương Hân cùng Thẩm Mộng Dao cũng chạy lại. Viên Nhất Kỳ gượng người đứng dậy, cố gắng nói:

" Tớ muốn tìm hộp thuốc "

Nghe thấy vậy, Thẩm Mộng Dao nhìn xung quanh thì thấy hộp thuốc hôm qua mình đã mua. Cô đem lại đưa trước mặt Nhất Kỳ, nhẹ giọng hỏi:

" Có phải hộp này không? " 

Viên Nhất Kỳ ngước lên nhìn xác nhận, cậu gật đầu rồi nhận hộp thuốc từ tay Thẩm Mộng Dao:

" Tại sao em không uống thuốc?" Thẩm Mộng Dao tức giận, rằn giọng hỏi 

" Hồi sáng em đi trễ nên không kịp uống, rồi quên luôn. Em xin lỗi " - Viên Nhất Kỳ như đứa trẻ làm lỗi đang bị phạt. Cậu cúi đầu, không dám đối mặt với sự tức giận của Thẩm Mộng Dao. 

Thấy Thẩm Mộng Dao tức giận như vậy, Hứa Dương lên tiếng giải vây cho Viên Nhất Kỳ:

" Được rồi, lần sau em nhớ uống thuốc đấy. Lớn rồi, em phải biết tự lo cho bản thân chứ. Dao Dao, em đừng giận nữa, em ấy cũng biết lỗi rồi " 

Nghe thấy Hứa Dương nói vậy, Thẩm Mộng Dao nhận ra mình tại sao phải tức giận. Bản thân chẳng là gì của em ấy cả, cả hai đã chia tay lâu rồi mà. Thẩm Mộng Dao cũng không hiểu nổi bản thân đang làm gì. Cô bối rối nói:

" Em không có giận " - rồi quay người bỏ đi

Sau khi Thẩm Mộng Dao rời đi, Trương Hân vỗ vai Viên Nhất Kỳ mà nói:

" Chị chưa bao giờ thấy Dao Dao tức giận với ai cả. Em ấy còn quan tâm em đấy "

Viên Nhất Kỳ không nói gì, chỉ cầm hộp thuốc mà nhìn. 

Sau ngày hôm đó, năm người họ vẫn cư xử bình thường như không xảy ra việc gì. Lâu lâu Hồng Bội Vân lại KY Nhất Kỳ làm cậu tức giận. Hôm nay vẫn tập nhảy như bình thường, sau khi tập xong, cả nhóm đi chơi ở trung tâm thương mại. Viên Nhất Kỳ mặc đồ thoải mái: quần jeans, áo sơ mi. Thẩm Mộng Dao thì mặc chiếc váy nữ tính cùng với áo thun:

" Nhìn hai người quả thật xứng đôi á " - Hồng Bội Vân chọc Viên Nhất Kỳ, bị cậu cho một ánh mắt viên đạn. 

Khi cả nhóm đang đi đến quán ăn, Viên Nhất Kỳ dừng chân trước một cửa hàng trang sức. Thấy bên cạnh mình không thấy Viên Nhất Kỳ, Hồng Bội Vân bảo cả nhóm dừng lại chút. Hồng Bội Vân chạy lại, vỗ vai cậu:

" Làm gì đó Nhất Kỳ? Đi thôi, cả nhóm đang đợi cậu kìa "

" Mọi người đi trước đi. Lát em đến sau " - Nhất Kỳ kéo Bội Vân vào cửa hàng trang sức đó

Hứa Dương tò mò, quay qua hỏi Trương Hân:

" Cậu nghĩ xem em ấy làm gì mà vào cửa hàng trang sức thế? "

" Tớ cũng không biết nữa, lát hỏi em ấy thử đi " - Trương Hân cười nói

Thẩm Mộng Dao đi bên cạnh hai người đó, nghe họ nói chuyện, cô cũng tò mò không kém. Nhưng cô vẫn giữ nét bình tĩnh cùng với sự tự tin của bản thân hằng ngày.

Ở trong cửa hàng trang sức, Viên Nhất Kỳ đi lòng vòng, cậu nhìn từng món trang sức rồi dừng chân trước quầy dây chuyền. Hồng Bội Vân bị kéo vào, không khỏi thắc mắc:

" Cậu tính mua trang sức à? "

" Sắp đến 14/8 rồi " - Viên Nhất Kỳ bình tĩnh nói

" 14/8!!!! Cậu không nhắc tôi cũng quên luôn đấy " - Hồng Bội Vân bất ngờ

Viên Nhất Kỳ vẫn im lặng quan sát quầy dây chuyền. Không tìm thấy cái phù hợp, Viên Nhất Kỳ hỏi nhân viên ở đây có đặt làm riêng không. Sau khi được tư vấn thì Nhất Kỳ quyết định đặt làm một sợi dây chuyền. Khi cậu quay lại thì đã thấy Hồng Bội Vân thanh toán xong món hàng của mình:

" Cậu mua gì thế?" - Viên Nhất Kỳ vỗ vai hỏi

" Cậu nghĩ em ấy có thích không?" - Hồng Bội Vân cầm chiếc lắc tay được đính các hạt nhỏ. Nhìn rất đơn giản nhưng lại có thể tôn lên vẻ đẹp cổ tay cho chủ nhân của nó. 

" Quà mừng em ấy trở về à? Đẹp đấy. Em ấy nhất định sẽ thích " 

 Gói xong món quà, Viên Nhất Kỳ cùng Hồng Bội Vân rời khỏi cửa hàng đó. Thấy Nhất Kỳ tay không rời khỏi, Hồng Bội Vân tò mò:

" Cậu không mua gì sao? "

" Các mẫu trong đó không có cái nào vừa ý tôi cả. Tôi đã đặt làm riêng một sợi dây chuyền rồi. "

Viên Nhất Kỳ cùng Hồng Bội Vân đến quán ăn. Khi đến thì món cũng được lên rồi. Hứa Dương nhìn túi nhỏ trên tay Viên Nhất Kỳ liền tò mò lên tiếng hỏi:

" Kỳ Kỳ, em mua gì thế? " - câu hỏi của Hứa Dương đã thu hút sự chú ý của mọi người, kể cả Thẩm Mộng Dao

Viên Nhất Kỳ ung dung ngồi xuống đối diện Hứa Dương:

" Không phải của em, của Hồng Bội Vân đấy. Cậu ấy đi vệ sinh nên nhờ em cầm giùm thôi " 

" Cậu không mua gì à? " - Lâm Thư Tình hỏi tiếp

Viên Nhất Kỳ vừa rót ly nước vừa trả lời:

" Không có cái nào vừa ý cả nên không có mua "

Hồng Bội Vân vừa đúng lúc đi vệ sinh ra, sự chú ý của mọi người đều đặt lên món quà Bội Vân mới mua. Mọi người đều tò mò xem chủ nhân của món quà đó là ai, nhưng Hồng Bội Vân nhất định không nói. Cứ thế, bữa ăn của H đội cũng kết thúc trong sự tò mò.

 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net