Chương 3. Bất Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A..." tiếng kêu yếu ớt tuy âm thanh cựa quậy của người bên cạnh rất nhỏ nhưng người nằm trên chiếc giường kế bên vẫn có thể nghe được.

"Tỉnh rồi sao, còn thấy khó chịu ở đâu không ?" câu hỏi quan tâm đầy sự dịu dàng của người đàn ông đang ngồi dậy bên chiếc giường bên cạnh.

Chu Tỏa Tỏa bất giác vẫn chưa nhận ra sự hiện diện vừa rồi nếu không có tiếng nói của người đàn ông đó. Chu Tỏa Tỏa cảm thấy cơ thể sau một đêm tiêm thuốc và ngủ đủ giấc tối qua có phần khỏe hơn. Cô xoay mặt nhìn người phía bên cạnh, đó là một người đàn ông độ tuổi có vẻ lớn hơn cô khá nhiều. Mái tóc hớt ngắn, cao ở phía sau đầu vẫn còn đen mượt. Hắn có đôi chân mày không quá đậm nếu không nhìn kĩ có thể sẽ không nhận ra. Đôi mắt sáng, đuôi mắt có phần hơi dài. Bù lại phần chân mày thì hắn lại có sống mũi thẳng tấp và cao, rất cân xứng với tỉ lệ khuôn mặt. Bên cạnh đó, đôi tai yêu tinh của hắn cực kì khác so với người bình thường đó được xem là điểm đặc biệt hơn hết. Gương mặt này khi cười lên chắc hẳn sẽ khiến nhiều cô gái phải đổ gục. Cũng vì vậy, hẳn là không thiếu nhiều nữ nhân bên cạnh.

Một khoảng thời gian trầm lặng quan sát của Chu Tỏa Tỏa, người đàn ông bên cạnh không biết sau khi tỉnh lại cô có còn gặp vấn đề gì về thần kinh hay không. Anh đang định gọi bác sĩ đến kiểm tra thì cô gái nhỏ bên cạnh cất lời.

"À, tôi cảm thấy bình thường. Cảm ơn! Tối qua..." cô đang chật vật trong suy nghĩ của mình với nhiều câu hỏi được đưa ra không biết phải mở lời hỏi từ đâu.

Cảm thấy cô gái nhỏ này đang muốn hỏi, anh cũng vội trả lời ngay để cô an tâm.

" Tối qua, em xĩu bên đường, mưa gió khá to, đúng lúc xe tôi chạy ngang đó, nên đã đưa em vào bệnh viện, bác sĩ tiến hành kiểm tra và tiêm thuốc miễn cảm cho em. Tôi vì..." Anh cẩn thận tường thuật lại câu chuyện xảy ra tối qua cho cô một cách chuẩn xác và rõ ràng nhất có thể để cô nhớ ra. Vì anh nghĩ trí nhớ của cô sau tối qua có thể đã bị ảnh hưởng.

Anh ngập ngừng lại lời nói phía sau, vốn anh muốn nói rằng sợ bản thân cô ở một mình không an toàn, và cũng không có thông tin để liên lạc với gia đình của cô nên anh đã phải ở lại cùng cô tối qua. Nhưng anh sợ rằng, thông tin đưa đến cô một lúc quá nhiều khiến cô không thể lưu nhớ hết được. Anh đành phải rút lại để xem biểu hiện của cô ra sao.

"Ồ, cảm ơn chú rất nhiều! Thật làm phiền cho chú đã ở đây cả đêm qua."

"Chú?" có phải anh nghe nhầm không? Cô gái nhỏ này vừa gọi anh là "chú" đấy, anh suy nghĩ "trông mình già đến vậy sao?" đổi lại sắc mặt của cô gái này khi nói chuyện với anh thái độ rất lễ phép và dễ thương. Nụ cười của cô khi nói xong khiến trong lòng anh cảm thấy ấm lên một phần nào.

Cùng lúc bầu không khí ngượng ngùng, người đàn ông tối qua quay về đã quay trở lại. Trên tay hắn túi lớn túi nhỏ chất đầy đồ dinh dưỡng, và đồ dùng cá nhân. Cánh cửa mở ra, lại thêm một lần ngạc nhiên đến từ Chu Tỏa Tỏa. Lại xuất hiện thêm một người đàn ông lạ, người này trông không giống là anh em ruột hay họ hàng với người bên cạnh cô. Bởi anh to mập mạp và nhìn có nét dữ tợn hơn một chút. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ lo sợ. Anh thấy vậy liền cất lời nói:

"Ừm...đây là người đi cùng tôi...a chú tối qua, không phải người xấu. Em yên tâm!" Anh trấn an tinh thần cô gái nhỏ, trong lời nói của anh vừa rồi, có chút luống cuống vì phải thay đổi xưng hô như đúng cách cô ấy vừa gọi anh. Dù lời đã nói ra nhưng trong lòng anh vẫn có chút cay đắng. Anh chuyển đối tượng nói tiếp:

"Cậu để đồ ở đó, đi làm thủ tục cho cô ấy.",

Chu Tỏa Tỏa nghe thấy liền vội nói: "Không cần đâu, đã làm phiền hai chú rồi, tôi có thể tự lo liệu được." nói xong cô mới nhớ ra đến vali đồ của mình, cô loay hoay xung quanh để tìm dấu vết nhưng không thấy, cô ngước mắt lên hỏi hai người đàn ông rằng

"Thật xin lỗi, hai chú tối qua có thấy vali và balo của tôi ở đâu không ?"

Hai người đàn ông lúc này mới nhớ ra, tối qua khi đưa cô lên xe, đồ đạc của cô cũng đã được để lên trong cốp xe. Người đàn ông đang đứng ở cửa nói đồ của cô vẫn để trên xe, cô cần thì hắn có thể xuống lấy lên ngay.

Chu Tỏa Tỏa nghe thấy đồ đạc của mình vẫn còn nguyên, cô cũng không còn lo lắng gì nữa, chỉ liếc sang nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, đêm qua đã bị rơi ra và thấm nước, hiện tại đã không có dấu hiệu lên nguồn.

"Thế tôi đi làm việc của mình trước." người đàn ông gật đầu.

Trong phòng bệnh lúc này quay lại trạng thái ban đầu với hai người. Người đàn ông không thể im lặng được nữa nên bắt đầu hỏi:

"Em nhớ số điện thoại của gia đình không? Em có thể lấy điện thoại của chú gọi về thông báo cho gia đình"

Nhìn thấy cô gái nhỏ trầm mặt một lúc lâu, không lên tiếng cũng không có biểu hiện gì, nhưng từ từ những giọt nước mắt trên đôi mắt của cô bắt đầu rơi xuống, những giọt nước mắt như chất chứa đầy niềm uất ức, tủi thân. Âm thanh bên ngoài phòng cũng trở nên im ắng hẳn, không lấy một tiếng bước chân của các y, bác sĩ hay bệnh nhân nào. Người đàn ông lúc này bất ngờ trước cảm xúc của cô sau câu hỏi của anh, anh lấy làm lo lắng không biết có phải do lời nói của anh có phần nào thô lỗ khiến cô gái nhỏ này cảm thấy xấu hổ hay không. Anh nói

"Em...em đừng khóc, tôi chỉ là lo tình hình hiện tại cho em không biết làm thế nào để liên lạc về nhà thôi. Ngoài ra, không có ý gì cả"

"Không, tôi không thể liên lạc được với ai nữa cả. Cha của tôi, ông ấy không thể trở về ngay lúc này với tôi được. Nơi tôi ra đi tối đêm qua cũng chính là nơi tôi không thể trở về được nữa rồi."

Chu Tỏa Tỏa vừa nói nước mắt cô rơi lã chã, cô thực sự chưa bao giờ dám nghĩ đến một ngày cô có thể trở thành một đứa trẻ giống như vô gia cư như lúc này. Vào thời khắc, cô quyết định ra khỏi nhà của chú và dì, cô cũng chưa biết mình sẽ đi đâu và ở đâu. Thời điểm cô bước chân ra khỏi cánh của đó cũng là lúc trời đổ mưa tầm tã, có phải đó cũng là số phận mà ông trời sắp đặt ra cho cô hay không.

"Em có thể cho tôi biết tên của em được không?" người đàn ông hỏi Chu Tỏa Tỏa.

Chu Tỏa Tỏa dùng bàn tay trái của mình lau đi những vệt nước mắt trên má, khịt mũi, chớp chớp đôi mắt lấy lại bình tĩnh, trả lời.

"Chu Tỏa Tỏa" cô mĩm cười nói tiếp, "Còn chú? Chú đã giúp đỡ tôi từ tối qua đến bây giờ, tôi vẫn chưa biết nên gọi chú là gì?"

"Cứ gọi tôi là Diệp Cẩn Ngôn!"

"Ồ, cảm ơn chú Diệp"

"À, còn chú khi nảy?"

"Phạm Kim Cương"

Đúng lúc, người đàn ông quay trở lại một lần nữa, Chu Tỏa Tỏa lúc này đã không còn phản ứng như lúc nảy, mà thoải mái gọi: "Chú Phạm!"

Đổi lại người bấy giờ bị lời gọi của Chu Tỏa Tỏa làm cho ngạc nhiên đứng ngây người, đảo mắt nhìn sang Diệp Cẩn Ngôn cho đến khi thấy khóe miệng của anh có chút nhếch lên và gật đầu ngầm xác nhận thông tin cô gái này có được là từ anh. Phạm Kim Cương quay lại hỏi tên cô và nhận được câu trả lời ngay sau đó. "Ồ, tên đẹp đó cô bé".

Buổi chiều, bác sĩ sau khi kiểm tra lại cho Chu Tỏa Tỏa nhận thấy cô có thể xuất viện được. Họ bắt đầu thu dọn và tiến hành làm thủ tục xuất viện, khi ra đến sảnh bệnh viện, Diệp Cẩn Ngôn lúc này mới nhớ ra câu nói của cô lúc sáng "không thể trở về được nữa", anh dừng chân quay người hỏi Chu Tỏa Tỏa.

"Bây giờ, em muốn trở về đâu, tôi có thể đưa em đi."

"Tôi..." Chu Tỏa Tỏa nhất thời chưa suy nghĩ được mình sẽ đi đâu, đứng trước câu hỏi của Diệp Cẩn Ngôn cô không khỏi khó xử.

"Em có đi học không?" anh cúi người hỏi cô.

"Vâng có" cô ngẩng đầu nói,

"Em học trường nào? À, chỉ là để xem xem gần đó có khu trọ nào không hoặc là kí túc xá em có thể ở đó, nếu em không muốn trở về nhà." Diệp Cẩn Ngôn sợ nếu hỏi quá nhiều sẽ gây ra hiểu lầm cho cô gái này, nên anh đặc biệt giải thích thêm. Ngay cả Phạm Kim Cương cũng ngạc nhiên khi trước giờ chưa bao giờ thấy anh mở miệng nói quá hai câu.

Sau khi nghe cô nói ra tên trường học, hai người đều ngạc nhiên nhìn cô, cô cũng ngạc nhiên khi hai người họ đều nhìn mình. Ba cặp mắt nhìn nhau, khung cảnh lúc này không thể không khỏi thú vị. Phạm Kim Cương lên tiếng: "Trùng hợp đến thế sao, đây cũng là trường mà chúng tôi đang công tác".

Diệp Cẩn Ngôn im lặng một hồi lâu cũng đưa ra một ý kiến, "Trước mắt hay là đưa cô bé về nhà tôi trước, sau đó sẽ tính tiếp, có được không ?"

Câu nói đầu anh nhìn Phạm Kim Cương mà nói, nhưng đến câu chốt hạ thì lại quay sang Chu Tỏa Tỏa.

Phạm Kim Cương như bị đưa đến một thế giới khác từ tối qua đến hôm nay, anh bị đưa đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Diệp Cẩn Ngôn sau đột nhiên lại rủ lòng nhân hậu cưu mang giúp đỡ cô gái này hết lần này đến lần khác, kì thực trước giờ ngay kể cả anh, anh cũng chưa thấy Diệp Cẩn Ngôn đối xử với ai tốt đến vậy, mà ngay khi cô gái này chỉ là người lạ vô tình gặp trên đường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net