CHÚNG TA KHÔNG CÒN NHAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.Duy
Tháng 7/2011

- Alo, anh à...Em không đi học đại học đâu.

- Em nói gì vậy, chúng mình đã hứa gặp nhau ở Hà Nội cơ mà?

- Nhưng em không muốn học nữa.

- Thế còn ước mơ của em, còn anh...thì sao.

- Em xin lỗi, nhưng mà...Chúng ta chia tay nhé...anh. À...Nhưng, em...em sắp lấy chồng rồi. Là Minh.

Tút...Tút....Tút.

- Này, này An, An....em sao vậy, này....

Sau những tiếng tút...tút...tút lạnh lẽo, em mất hút khỏi cuộc đời tôi. Em bỏ tôi, bỏ tình yêu ba năm hẹn thề để đi lấy người chồng giàu có.

Tôi và em yêu xa. Chúng tôi còn chưa gặp nhau bao giờ, chỉ là tình cờ quen nhau sau một lần tin nhắn của em được gửi nhầm đến số máy của tôi. Thằng sinh viên nghèo trường mỹ thụât là tôi luôn tin vào tình yêu, tin vào ước mơ mà cả hai chúng tôi cùng cố gắng. Nhưng em lại là người rũ bỏ tất cả, rũ bỏ ước mơ của cả tôi và em.

Ước mơ ư? Trước đây tôi luôn theo đuổi nó, thế mà em vẫn rời bỏ tôi vì vật chất đấy thôi. Vậy thì tại sao bây giờ tôi lại phải cố gắng chỉ đề thực hiện ước mơ của một người đã từng hứa với tôi rất nhiều.

Phải chăng, chỉ có thể kiếm thật nhiều tiền cuộc tình của tôi mới không kết thúc như vậy?

2.An
Tháng 6/2018

Sài Gòn mùa mưa, thất thường và khó tính. Khi cơn mưa của buổi sáng còn chưa dứt, tôi liền bật dậy vì thấy tin nhắn của chị. Là Dung, người đồng nghiệp của tôi ở tòa soạn. Hôm nay, chúng tôi có buổi phỏng vấn quan trọng ở quán cà phê The Dream với một doanh nhân trẻ.

Mưa Sài Gòn thường đến nhanh rồi cũng đi nhanh nhưng không hiểu sao hôm nay cơn mưa lại có vẻ dầm dề như một cô gái Hà Nội tháng tám kiêu kỳ. Chúng tôi vừa đến thì nhân vật cũng đã xuất hiện.

Tim tôi bỗng khẽ rớt một nhịp. Là anh...Duy.

Tôi trở nên lúng túng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Có vẻ Dung nhận ra điều gì đó ở tôi, nhưng chị vẫn im lặng và bắt đầu bằng những câu hỏi quen thuộc.

Giọng anh vẫn như vậy. Rất trầm và ấm. Khuôn mặt anh không khác nhiều so với những năm nào khi anh và tôi còn trao đổi ảnh của nhau qua những bức thư tay hay những hình ảnh mờ nhạt của chiếc điện thoại cũ. Có chăng, thì là một chút nghiêm nghị của người đàn ông từng trải.

Chị Dung vẫn đang tiếp tục với những câu hỏi của mình.

- Theo Duy, động lực nào khiến Duy có thể thành công như ngày hôm nay? Phải chăng có người nào đó rất quan trọng thúc đẩy Duy cố gắng trong công việc?

Tôi khẽ nhìn anh, một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên nét mặt nhưng rất nhanh sau đó anh vẫn bình tĩnh nở một nụ cười nhạt.

- Có một cô gái đã từ bỏ tôi vào thời điểm tôi khó khăn nhất. Đó cũng là động lực duy nhất khiến tôi thành công.

Nghe được câu trả lời, tai tôi như ù đi. Sau đó, tôi không còn nghe thấy chị và anh nói gì nữa. Tâm trí tôi hoảng loạn và thiếu chút nữa tôi sẽ bật khóc mất. Mưa vẫn rơi ngoài quán, tí tách!

Kết thúc buổi phỏng vấn tôi phóng xe như bay về căn hộ của mình. Về đến nhà, như mọi sự tủi thân được dồn lại, tôi xả hết nỗi lòng vào những giọt nước mắt mặn đắng. Đã bảy năm rồi, tôi mới lại khóc thế này.

Năm ấy, tôi còn là cô bé tuổi mười tám vừa kết thúc kỳ thi Đại học. Đang vỡ ào sung sướng vì số điểm khá cao. Người tôi nghĩ đến đầu tiên là anh, sau khi báo tin cho anh thì tôi liền gọi điện cho bố mẹ đang ở cơ quan. Thế nhưng tôi không biết rằng, hai cuộc gọi đó là điều khiến tôi day dứt suốt cuộc đời. Giá như tôi không gieo hy vọng cho anh về ước mơ cùng gặp nhau ở Hà Nội thì bây giờ anh có hận tôi đến thế không?
Giá như lúc đấy tôi không thúc dục bố mẹ hãy về nhanh vì niềm vui của mình, thì bố mẹ tôi đã không xảy ra tai nạn. Tất cả, tất cả chỉ là giá như mà thôi...

Lúc đấy Minh xuất hiện trong lúc tôi đang thiếu thốn về tài chính nhất. Minh bảo tôi hãy kết hôn với anh ta rồi đám tang bố mẹ tôi sẽ được chu tất, tôi sẽ được sống thoải mái.

Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Minh lấy tôi nhưng lại ngoại tình với người đàn bà khác. Thêm áp lực từ bố mẹ chồng, tôi và anh ta ly dị sau một năm chung sống.

Trước đó, tôi còn lầm tưởng có tiền sẽ có tất cả, nhưng đó không phải là cuộc sống của tôi. Bị giam cầm trong thế giới của vật chất, ước mơ của tôi nhanh chóng lụi tàn. Tôi như bị hút hết sinh khí hạnh phúc khi không được là chính mình.

Sau cuộc hôn nhân chóng vánh đó, tôi vào Sài Gòn kiếm việc, vừa học vừa làm, tôi muốn thực hiện ước mơ viết lách của mình một lần nữa, đâu có gì là muộn cho ước mơ của tuổi trẻ đâu. Hà Nội là điểm hẹn để chúng tôi thực hiện ước mơ cùng nhau nhưng Sài Gòn lại là nơi bắt đầu của tôi, và có lẽ cũng là của anh!

Tối muộn, lại là một cơn mưa Sài Gòn bất chợt. Bỗng có một số lạ gọi vào máy tôi, chẳng hiều sao tôi lại bắt máy ngay lập tức.

- Chào em, anh....Duy đây. Em khoẻ...không?

- Anh....em khoẻ.

- Em có vẻ sống tốt nhỉ, à CHỒNG em vẫn khoẻ chứ?

Nghe những lời nói của anh. Có chút gì đó xót xa và giận dữ lắm. Và tôi, cũng muốn chấm dứt những hiểu lầm giữa chúng tôi nên đã kể lại cho anh mọi chuyện. Trong tôi nhen nhóm một chút hy vọng, rất mơ hồ.

Nghe xong, đầu dây bên kia lặng im một lát rồi mới trả lời tôi.

- An, anh xin lỗi, vì đã hiểu nhầm.

- Không sao, nhưng Duy à...anh còn nhớ ước mơ ngày xưa của anh không?

- Ước mơ ư? Anh đã lãng quên nó từ lúc em nói lời chia tay anh rồi.

- Đúng nhỉ, bây giờ anh là doanh nhân thành đạt mà. Anh...có đang hạnh phúc không?

Anh lại ngập ngừng rồi mới tiếp lời tôi:

- Ừ....mệt mỏi lắm....An à! Nhiều lúc tưởng chừng như đã kiệt sức rồi.

- Bác gái sao, vẫn khoẻ chứ anh?

- Mẹ anh mất rồi, lúc mẹ bệnh anh không về kịp...vì đang ...dở dự án ở Sài Gòn!

Tôi im lặng, anh cũng im lặng. Tưởng chừng có thể cảm nhận được nhịp thở của nhau. Bỗng đầu dây bên kia vang lên tiếng trẻ con rất đáng yêu:

- Bố ơi, bao giờ thì mẹ đi công tác về, Pi nhớ mẹ lắm.

Từng lời của đứa trẻ vang lên cũng đủ đề dập tắt hy vọng trong tôi. Tôi chào anh rồi cup máy ngay lập tức.

Lần này, vẫn là tôi kết thúc cuộc trò chuyện một cách vội vã. Nhưng tôi đã kịp nói lời chào, lời tạm biệt cho mối tình đau thương, mối tình đầu khiến tôi khắc cốt ghi tâm.

*Chúng tôi của sau này, có tất cả.

Anh có vật chất, tôi có ước mơ

Nhưng không có nhau.*

------------------------------------
**: Câu văn dựa từ bộ phim Us and them của đạo diễn Lưu Nhược Anh, vì nó khá hợp với truyện nên mình đã thêm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net