Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10:

Thiếu niên ngồi ngẩn ngơ, tay vân vê nếp sách, hai hang mi dài theo ánh nến rủ xuống gò má làm người ta cảm tưởng như chàng là một pho tượng an tĩnh chốn chùa chiền, thậm chí, còn có nét ôn hòa như tiên nhân mà người khác không dám chạm vào lấy một sợi tóc.

Trọng Thủy tự vấn, liệu tình cảm cấm kỵ này duy trì được bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay thậm chí mười năm nữa? Liệu chàng có mất bình tĩnh rồi làm lộ ra không?

Thực ra, xét theo nhiều khía cạnh, len lén chôn dấu một tình cảm cũng có cái thú riêng của nó. Cảm giác giống như mình chôn dấu một mỏ vàng, rất muốn nói cho người khác biết, thế nhưng lại không được. Nói ra rồi đống tiền của ấy bay mất thì sao.

Tất nhiên là chàng cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng ít nhất không bị cạo đầu bôi vôi thả trôi sông như mấy ả đàn bà lăng loàn lẳng lơ. Ngày xưa, từ thời tam quốc, người ta đã trọng nam khinh nữ gay gắt lắm rồi, người đàn bà chỉ có "chính chuyên một chồng" phải chung thủy, tận tụy, phải chịu cảnh chồng chung với người đàn ông " năm thê bảy thiếp" .

Người ta nói, mỗi một người đàn bà là một con rối của người đàn ông đang sở hữu nó. Đến khi người chồng chết rồi cũng phải chôn theo.

Bỗng nhiên, chàng thấy thương cảm cho người mẹ hờ của mình. Dù bà có không quan tâm đến chàng, nhưng lúc nào cũng chỉ chăm chăm loanh quanh nơi xó phủ, chỉ có điều bà không phải chịu cảnh chồng chung mà thôi.

Tại sao Trọng Thủy lại nghĩ như vậy? Bởi từ lần đầu gặp gỡ bà, Trọng Thủy đã không thấy trong bà tình cảm mãnh liệt như bao người phụ nữ khác đối với sự ân sủng của chồng, mà ngoài bà ra, cha cũng chẳng lập ai làm thất hết. Đã không có tình cảm, hơn nữa địa vị cũng không nhỏ, làm sao gọi là "chịu cảnh chung chồng" được?

Một người phụ nữ tài sắc là thế, bà có tuổi xuân, có gia đình, vậy mà nửa cuộc đời còn lại chỉ có thể ngồi một xó để trưng bày, chẳng nhận được dù chỉ một chút những quan tâm của người khác. Có nghiệt ngã hay không chứ?

Chàng chẳng lẽ đang tự ví mình với đàn bà sao? Đúng là chàng điên thật rồi.

Từ ngoài, Mị Châu gọi với vào " Thủy, chàng ra ăn cơm! Không ra nhanh chưa chắc còn cho chàng ăn đâu đấy!"

" Ra liền!" Trọng Thủy gập sách lại, mọi nét ưu tư trên khuôn mặt chàng biến mất, chỉ còn nụ cười được coi là nhẹ nhàng ôn nhu để đáp lại lời Mỵ Châu.

Trên bàn ăn, không giống như bao ngày khác, hôm nay toàn những món lạ, có chả cuốn lá, có cơm đựng trong ống tre hay nứa gì đó nữa.

Gãi đúng chỗ ngứa, Mị Châu vui vẻ giới thiệu vài món ăn:

" Đây là chả lá lốt, chàng biết lá lốt không? Nó giống lá trầu không ý. ấy ấy, không phải là lá trầu không đâu, người ta phân biệt được mà. Còn kia là cơm đấy, đựng trong thân nứa rồi nấu, cơm khi bóc ra ăn thơm lắm. Còn đây nữa này, đây là canh măng nấu vịt, ngọt nước lắm luôn, chàng uống thử không?"

Mỵ Châu nói đến đây thì ngập ngừng " chẳng là, hôm nay là ngày sinh của ta, cha nói phải đi cúng ông bà tổ tiên xong thì về đây làm tiệc"

À, thì ra hôm nay là sinh thần của Mỵ Châu, Trọng Thủy vỡ lẽ, cũng không ngần ngại mà thử mấy món ăn kia.

Ngày hai bảy tháng tám, vừa mới trung thu xong, thảo nào nàng cứ không muốn chàng về Nam Việt, chắc là sợ không kịp dự sinh thần.

Trên môi chàng bất giác nở nụ cười.

"Thủy chàng cười gì?"

" Không, chẳng có gì cả"

Mỵ Châu tức lắm nhưng mà đâu làm gì được chàng, chỉ có thể dậm chân bình bịch dưới bàn, trên mặt để lộ vẻ uất ức như oán phụ.

" Thôi được, ngày vui thế này, nàng sao không ăn mặc thêm một chút. Trông nàng đáng yêu lắm."

"Nhưng mà cái áo lông ngỗng chàng tặng ta... quý lắm, ta không dám mặc"

Trọng Thủy chống cằm, nhìn vào khuôn mặt Mỵ Châu vô cùng say sưa. "Nhưng nàng mặc nó đẹp lắm. Trong mắt ta, nàng là người đẹp nhất"

Người con gái còn thanh xuân vẫn còn ngập ngừng,

" Ta thấy chàng sẽ không thích ta, bởi vì... mấy cô gái bên Nam Việt đều rất trắng đẹp, còn ta thì một thân toàn là hình xăm. Nhưng mà ... lỡ xăm từ nhỏ, không xóa được" đôi mắt nàng rưng rưng chực khóc, ai bảo cái tục lệ ấy có từ lâu chứ!

Quả thật, đến bây giờ Trọng Thủy mới để ý, không chỉ trên cổ, cánh tay, mà hé ra một phần lưng và bụng của Mỵ Châu đều rất nhiều hình xăm.
Chàng tiến đến gần, tò mò khẽ giở vạt áo nàng, tất nhiên chàng biết, trong phòng chỉ có chàng với Mỵ Châu. "Chàng... chàng..." Mỵ Châu lắp bắp, nhưng không dám động đậy, cả khuôn mặt đỏ bừng như trái chín, đôi mắt đẹp khẽ rung động, có chút gì đó xấu hổ, có chút gì đó chờ mong.

Đến khi toàn bộ phần lưng và bụng của Mỵ Châu phơi bày, chàng mới nhẹ vỗ đầu Mỵ Châu. " Nàng xăm những hình này từ bao giờ?"

"Từ lúc ta mới 7 tuổi, tuổi đó đứa trẻ nào cũng có một hai hình rồi, nhưng mà ta là con vua nên mới nhiều như vậy"

Trọng Thủy khẽ xót, chàng xoa lên những hình xăm ấy. Không khí giờ đây trở lên thật ám muội, dường như gạo sắp nấu thành cơm.

" Trên này có nói về nỏ Liên Châu?"

Mỵ Châu gật đầu, cười cười " cũng không đau lắm đâu, đúng là trên này có nói về nỏ thần"

Trọng Thủy hít khí , gặng hỏi: " Nhưng mấy chữ này ta xem không hiểu, tò mò quá, nỏ Liên Châu thực sự thần kỳ vậy sao?"

Lúc này Mỵ Châu đột nhiên cười rộ lên: " Ha ha ha, chàng dễ lừa thật đấy"

Nàng cố nín nhịn, nói cho hết câu: " đúng là trên này có chữ nỏ liên châu, nhưng trên lưng thiếp chỉ có duy nhất một chữ đó thôi. Đây là tên thượng cổ đặt cho, chứ ở Âu Lạc vẫn còn dùng hình vẽ để miêu tả vạn vật, mấy cái gọi là chữ viết vẫn còn hơi mơ hồ, chỉ có mấy người học thôi.

Người này mà cũng biết lừa người khác một cách tự nhiên vậy sao? Chẳng lẽ trước giờ chàng vốn không hiểu hết Mị Châu? Chàng đánh giá sai rồi?

Trọng Thủy ôn nhu cười cười, ôm Mỵ Châu vào lòng, để nàng ngồi trên đùi chàng.

" Nàng thật là, với phu quân phải biết nói thật, nếu không phu quân sẽ bỏ nhà đi"

Mỵ Châu bật cười, hớn hở nói : " được rồi, vậy chúng ta gạo nấu thành cơm đi"

Giờ thì đến lượt Trọng Thủy rơi vào tình thế bế tắc. Thực sự đối với nữ nhân, chàng lên không nổi, thật đấy!

Ngẫm nghĩ một lúc, chi bằng lại dùng biện pháp xoa dịu tạm thời.

" Hay là thế này, ta với nàng chơi trò trốn tìm đi, chừng nào nàng tìm được ta, ta để nàng mặc sức làm bậy"

"Ai giờ còn chơi cái trò trẻ con đó. Còn lâu mới tin chàng" Vừa nói, Mỵ Châu vừa cởi vạt áo ngoài của Trọng Thủy.

Chết chàng rồi, làm sao đây?

Lâu lắm trên mặt Trọng Thủy mới hiện rõ biểu tình hoang mang đến như vậy, Mỵ Châu khoái chí bật cười.

" Chàng lo sợ cái gì, đáng lẽ chúng ta phải đụng từ năm trước rồi. Cha mong có cháu bế lắm rồi đó!"

" Từ từ đã Châu, nàng. ... khoan đã..." trong đầu chàng thực sự rối rắm.... làm sao đây, phụ thân, mau tới cứu ta...

Đúng lúc này, cánh cửa bật mở. A, nhưng không phải phụ thân chàng. Chỉ là cơn gió thoảng làm xằng bậy thôi.

" Chàng có la rát cổ họng cũng không ai tới cứu chàng đâu"

" Mỵ Châu, ta còn chưa đủ dũng khí"

" oa, người chàng mịn thật đó, sờ vào cảm thấy rất tuyệt"

" Ưm..." cả khuôn mặt của Trọng Thủy giờ đỏ bừng, cái quái gì chứ, chàng nhớ đến lúc Triệu Đà tắm cho chàng, đúng, là cái lúc hai người còn chơi diễn kịch, mỗi một chỗ Triệu Đà chạm đến đều giống như bị thiêu cháy, nóng rực, rất khó chịu.

Và rồi chàng chợt nhận ra, người ở phía trên không phải hắn. Chàng liều mạng giữ lấy vạt áo, nhắm mắt, lao ra khỏi cửa. " Mỵ Châu, ta chưa muốn có con, nàng cho ta xin khất"

Giữ lấy vạt áo đã hé mở quá nửa, chàng không còn cách nào đành ngồi xổm trước đình viện đón từng đợt gió thu mát mẻ. Chỉ nghĩ đến động tác thân mật chừng đó của Triệu Đà đối với chàng, vốn là những động tác vô cùng thuần khiết, lại khiến chàng không kiềm chế được. Rốt cuộc lúc ấy chàng đã làm thế nào mà nhẫn nại không đứng lên trước mặt Triệu Đà chứ.

Trọng Thủy tự cảm thấy buồn cười. Cứ cảm tưởng như một màn vừa này là cường hào muốn cường dân nữ vậy. Mà nếu người phía trên là hắn, liệu chàng có để vậy cho hắn làm càn không? Chắc là... có.

Sờ hai má nóng nóng, Trọng Thủy quyết định hứng gió đêm cùng đám côn trùng rả rích. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net