Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



(*lee tác giả [gào thét – ing] Thế quái nào truyện đi về hướng này vậy !!! [quỳ] tuôi cũng muốn sớm có thịt mà ... Ọ - Ọ )

Đêm Trung thu trôi qua giống như một cái chớp mắt, khi đôi mắt ngọc nhắm lại, toàn bộ những đau khổ sẽ tan biến hết, đến khi mở ra, lại là một đôi mắt trong trẻo, không gợi chút tạp niệm.

Trọng Thủy thức dậy, nghe tiếng sáo kêu ngoài hiên chàng bỗng thấy khó chịu đến lạ. Đêm qua giống như một cơn ác mộng mà chàng không muốn nhớ lại. Bất giác, chàng phát hiện đôi mày của mình đã nhăn lại, đúng, chàng vẫn không chịu nổi đả kích đêm qua. Chàng luôn sợ quyết định của mình lần này là sai.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, bên ngoài nắng đã nhuộm cả khu vườn, mà thân ảnh kia lại đứng ngược sáng khiến cho khuôn mặt cương nghị bị che khuất, chỉ có bộ long bào màu đen là thể hiện thân phận của người.

"Phụ thân"

Người ấy không trả lời, nhưng đôi mắt với những tơ máu đỏ ngầu đã nói lên những lo lắng, bực dọc của người đó. Khuôn mặt của Triệu Đà giống như ái nhân, nhưng ái nhân sẽ không bao giờ lạnh lùng như thế.

Ái nhân của chàng là một người đàn ông trưởng thành, tuổi mới chỉ chớm ba mươi. Nhưng ái nhân không để râu mà mỗi sớm đều dọn sạch sẽ, sau đó khoác lên mình bộ y phục màu đen bó sát, bên trong lớp áo lót còn có thắt dây nhiều màu. Trọng Thủy mỗi lần nhìn thấy đều muốn cười mà không thể được, cậu chỉ là một con mèo, còn ái nhân, là chủ nhân của cậu.

"Phụ thân, người đi nghỉ sớm đi, con hôm nay không có việc gì, muốn đi dạo một chút.

Trọng Thủy để ý thấy dưới lớp y phục dày đặc, tay phải của Triệu Đà đang cầm một thứ gì đó soạt một tiếng mà rút lại.

"Phụ thân, người đang cầm cái gì vậy? Con có thể xem không?"

Triệu Đà suy nghĩ một chút, muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại không thốt lên được từ nào, chỉ mặc những suy nghĩ rối rắm cứ liên tục đan xen, chồng chất lên nhau.

Hắn thực sự không còn yêu thương Trọng Thủy nữa ư? Hắn không biết. Hắn muốn gì ở Trọng Thủy? Hắn không biết. Hắn đang nhớ Trọng Thủy sao? Hắn không rõ.

"Thủy nhi... con có thể giống như trước đây được không?"

Trầm mặc, Trọng Thủy cúi đầu nhìn về phía khác, đôi mi dài run run, Trên môi là nụ cười cùng tiếng thở dài bất đắc dĩ.

"Có thể"

Chàng tiến lên, nở một nụ cười tươi tắn nhất có thể, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, vô cùng tự nhiên mà ôm lấy cổ Triệu Đà, thanh âm tươi tắn gọi to:

"Phụ thân! Ngày mai chúng ta đi mua kẹo hồ lô." Còn không ngừng lắc qua lắc lại " hồ lô, hồ lô lớn lớn mới ngon! Còn có, phụ thân, cười lên, ngoan, Thủy Thủy thương thương phụ thân"

Chàng cảm nhận được thân thể người nọ cứng lại, hai hàm răng ma sát với nhau tạo ra tiếng ken két nho nhỏ, nhưng người nọ không đẩy chàng ra, người đó giống như chấp nhận cái gì đó, đôi mày dãn ra, từ từ xoa đầu chàng khiến cho cả búi tóc xổ tung ra.

Mắt chàng chớp chớp, nghĩ nghĩ lại chực khóc, dùng thanh âm không còn của trẻ con mà làm nũng

" Phụ thân xấu! phụ thân xoa đầu Thủy Thủy! Lát nữa Thủy Thủy đi chơi sẽ xấu!"

" Thủy nhi, ngoan, ngày mai phụ thân mua hồ lô ha, hôm nay Thủy nhi rất giỏi, dậy sớm như vậy, vào trong ngủ tiếp có được không?"

" Thủy Nhi không muốn"

Hai người lớn làm trò giữa hoa viên, không ai đi ngang qua mà không nhìn, nhưng tuyệt nhiên không ai nhìn mà dám nói.

Có ai dám bảo dáng điệu của bọn họ như vậy không phải cha con không?

Một người nói câu, người kia liền có thể tâm đồng ý hợp mà diễn theo, khôn có bất cứ lời nói nào được định sẵn, mà thậm chí, câu nói nửa chừng ngắn gọn của bọn họ giống như một thứ mật mã riêng mà người khác có muốn đoán cũng không được.

Từ ngày đầu trở về Nam Việt đến nay, hai người giống như diễn viên kịch, không ngừng trên sân khấu mà quay cuồng, ta một câu, ngươi một câu, cố sức thể hiện một khung cảnh đẹp đẽ nhất. Khung cảnh ấy để thỏa mãn những suy nghĩ bất bình thường của đối phương. Nhìn thấu được nhau nghĩ gì để mà diễn một cách trơn tru như vậy hình như chỉ có hai người thôi thì phải...

Ngày hôm nay, ngày thứ 3, Triệu Đà ngồi trong thư phòng phê duyệt công văn, Trọng Thủy đi ngang qua, nhìn một chút, khẽ nâng mí mắt, từ từ cất giọng:

" Phụ thân, Thủy Thủy muốn chơi"

Triệu Đà cũng nâng mí mắt, từ từ đáp lại:

"Phụ thân phải làm việc, làm việc xong mới có thể chơi."

"Không muốn" Trọng Thủy kéo dài giọng, sau đó không hề báo trước mà ngồi lên trên đùi Triệu Đà, thỏa sức dựa trái dựa phải, làm cho Triệu Đà có muốn làm việc cũng không được.

Hắn cười cười, muốn chơi đến cùng, ta chơi cùng con.

Triệu Đà dùng cánh tay hữu lực siết giữ lấy eo Trọng Thủy, cổ kề sát lên vai chàng rồi giả chán nản nói:

"Không phải phụ thân không muốn chơi mà không thể chơi được, Thủy Nhi, phụ thân mỏi vai lắm rồi."

"Để Thủy Thủy xoa bóp này, phụ thân ngoan, Thủy Thủy thương" Sau đó xoay người, hai chân gác hông Triệu Đà, mặt đối mặt, chàng nở một nụ cười vô tư mà nắn nắn xoa xoa, trên miệng còn ngâm nga một bài đồng dao nào đó bên nước Âu Lạc.

Tư thế này vốn đã không còn phù hợp cho hai người lớn làm chuyện đứng đắn nữa nên chỉ một lúc sau, cả hai lại cùng rơi vào trầm mặc, Trọng Thủy cũng cười méo mó:

"Phụ thân, người có mệt không?"

"Thủy Nhi nặng quá nhỉ, ăn uống tốt đấy" Đôi tay từ từ siết chặt vòng eo của Trọng Thủy. Hai người khi đứng đã cao xấp xỉ nhau, nay ngồi thì Trọng Thủy cúi đầu xuống, cười mị nói:

"Tất nhiên chứ, ở nước Nam, nương tử đối tốt với con lắm" Hai tay chàng vẫn ôm hờ hững cổ Triệu Đà, không nhanh không chậm mà nói, còn nhấn vào nước Nam, nương tử rất đúng nhịp.

" Ta mệt lắm rồi"

" Thủy nhi lúc nào cũng làm phụ thân vui mà"

" Con lớn nhanh nhỉ, học được gì rồi nào?"

" Phụ thân nói xem, con có phải hình như hơi ngốc rồi không, làm gì có chuyện báu vật lại giấu giữa hoàng cung chứ"

"Ồ, phụ thân lại thích làm giả rồi để đó cho người ta đến lấy cơ"

" Nhưng mà người ta chỉ để lại có mảnh giấy thì làm thế nào"

" Vậy hả, chẳng phải Thủy Nhi tinh thông cầm kỳ thi họa sao?"

"Phụ thân đánh giá cao Thủy Thủy rồi. Thủy thủy chỉ vẽ được mấy thể loại tranh thủy mặc linh tinh thôi."

" Thủy nhi cũng phải học hỏi người ta nhiều vào mới lớn được"

Cả một đoạn đối thoại trên chỉ để diễn đạt về một thứ - Nỏ Liên Châu.

Triệu Đà một bên hỏi Trọng Thủy, biết nơi cất giấu nỏ chưa?

Trọng Thủy đáp Liên Châu vốn không phải nỏ thần

Triệu Đà hỏi, vậy là đồ giả sao?

Trọng Thủy đáp, Liên Châu tất nhiên không phải giả, mà người ta chỉ cất dấu bí mật chế tạo nỏ thôi.

Triệu Đà lại ám chỉ, một mảnh giấy chẳng phải quá dễ sao, ngươi vẽ lại là được.

Trọng Thủy lại từ chối, vì thứ đó không thuộc khả năng của chàng, nhiệm vụ của chàng chỉ là tìm bí mật chứ không hề nói phải khổ công sao chép nó.

Trọng Thủy bước xuống, xoay người tính rời đi thì chẳng hiểu sao lại bị kéo lại, chàng ngã xuống, lưng dán vào lồng ngực người nọ, chầm chậm nghe tiếng tim của cả hai cùng đập, chàng phát hiện, tim chàng hình như đập nhanh hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net