Chương 20: Phía sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Huy chạy khắp nơi để tìm Khánh Hân nhưng hơn nửa tiếng qua đi vẫn chưa thấy bóng dáng của cô đâu. Cậu đưa mắt nhìn từng ngóc ngách trong đoạn đường mình vừa đi, tay nhấc máy gọi đám bạn.

"Thấy chưa Huy?” 

"Chưa cơ, tao đi ra cả đường A gần nhà mày rồi mà không thấy.” - Giọng Tuấn Huy ở đầu dây bên kia gấp gáp trả lời. 

Gia Huy vẫn giữ nguyên điện thoại, chạy ngược lên phía trên đường nhà Khánh Hân. Cậu chưa tìm qua đoạn đường này vì nó khá vắng và ít người qua nhưng giờ cứ vào thử xem sao. Cậu đi dọc đường một đoạn ngắn rồi bước chân dừng lại. 

Khánh Hân đây rồi. 

Cô ngồi trên bậc cao ở vỉa hè, bên cạnh là cột đèn đường đang chiếu xuống. Màu vàng cam từ đèn tỏa xuống bao trùm lấy cô, trông cô như bừng sáng trong màn đêm xung quanh. Chỉ là, bóng dáng ấy bây giờ trông cô đơn lạc lõng quá. 

"Huy…” - Gia Huy thở dốc sau khi vừa chạy một đoạn đường dài, cậu thấp giọng nói vào điện thoại - "Bảo với mọi người tao tìm thấy Khánh Hân rồi, Hân vẫn ổn.”

Sau khi nghe tiếng "ừ” vang lên từ loa điện thoại, cậu cúp máy, đứng đó nhìn Hân một lát. Cô dường như vẫn chưa phát hiện cậu đến, chỉ ngồi ôm đầu gối nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

"Hân.”

Khánh Hân không phản ứng, chỉ khẽ nhấc mí mắt lên nhìn người đứng trước mặt. Sau khi xác định là Gia Huy, cô lại thả mí mắt xuống nền đất lạnh. Đứng ở trên nhìn xuống, dù không rõ ràng lắm nhưng cậu thấy hai hàng nước mắt cô đang tuôn ra, đọng ở dưới cằm. 

Huy cởi áo khoác gió bên ngoài, ngồi xuống bên cạnh rồi cẩn thận khoác áo lên cơ thể cô chỉ độc một chiếc áo cộc tay mỏng. Cậu ngồi xuống, nhìn theo ánh nhìn của cô một lát. Mãi một lúc lâu sau, dường như lo lắng, Huy cất giọng hỏi:

"Hân ổn không?”

Cô ngồi im không nhúc nhích, chỉ ngồi lấy tay bó đầu gối cúi mặt xuống. Cậu thoáng thấy hai vai cô khẽ run lên, sau, như cố kìm nén cơn khóc lại trở nên im lìm. 

Cậu ngồi im để cô giải tỏa tâm trạng đang rối bùng lên trong người. Lúc này dù cậu có làm gì cậu biết cũng không giúp cô được. Những lời như "không sao đâu”, "mày đừng tự trách nữa” giờ nghe cảm giác sáo rỗng vô cùng và nó chẳng giúp người nghe khá hơn. Cậu ngồi im lặng, nhìn vào bờ vai gầy vẫn đang thổn thức mà trong lòng dáy lên một cảm giác khó chịu không thể diễn tả bằng lời.

Sau một lúc lâu, cậu khều tay Hân ý bảo cô ngồi thẳng lên. Bờ vai tuy đã ngừng run nhưng khuôn mặt vẫn cúi xuống. Chừng đôi ba phút sau cô mới lau vội nước mắt, ngồi lên nhìn Huy. 

Cậu đưa cho cô một cây kẹo, lờ đi đôi mắt sưng húp của cô rồi bảo:

"Tí nữa ăn đi, chắc sẽ khá hơn đấy.” 

Nói xong, cậu lấy tay lau đi giọt nước mắt vẫn còn đọng lại ở hai hàng mi của cô. Rồi cậu lại chăm chú nhìn vào đôi mắt sưng húp và đỏ lên, bối rối không biết phải làm sao. Một người tưởng như luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp, dễ dàng giải quyết mọi chuyện nhưng khi chứng kiến một cô gái đang âm thầm khóc, lại còn là bạn mình, cậu thấy bất lực, không biết nên nói gì cho phải. Nghĩ rồi, cậu lại nhìn vào mắt cô, thấy ánh mắt cô hiện lên sự buồn bã, mắt cậu cũng bất giác trầm hẳn xuống. Cậu nói với Khánh Hân, mang theo sự dịu dàng hiếm thấy.

“Dựa vào vai tao mà khóc này.”

Cậu vẫn đang ở đây, cô không cần phải cố chịu đựng như vậy. 

Lời nói đó như phá vỡ bức tường mạnh mẽ cô đang cố gắng gượng. Khánh Hân nhìn vào cây kẹo, không kìm được lại bật khóc. Cô khóc thành tiếng, nước mắt theo đó mà ứa ra như một đứa trẻ bị bỏ mặc. Cậu thấy tim mình không biết vì sao mà như bị bóp chặt lại, chủ động vòng tay ra sau kéo người cô áp vào vai mình. Cả hai vẫn đang ngồi dưới cột đèn, dù ánh sáng chiếu xuống họ nhưng hình như ánh sáng lại không chiếu được vào bên trong tối tăm của họ…

Cô vùi mặt vào vai cậu, bờ vai run lên theo tiếng nức nở. Cậu vẫn để tay ở sau đầu cô, sau rồi khẽ nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ về và vuốt lại mái tóc do áo choàng ở đằng sau nên bị rối vài chỗ. Khẽ kéo lại áo lên vai cô vì sợ bị rơi, Huy lại chầm chậm vỗ vai Khánh Hân. Cậu cảm nhận được áo cậu đang mặc ở vai và phần ngực hơi ướt nhưng cậu không để tâm, chỉ để cằm mình tựa lên đỉnh đầu cô như một sự an ủi. Rằng cô chưa từng cô đơn, khi cô buồn vẫn có người ở đây để cô có thể yên tâm trút bầu trời tâm sự của mình ra ngoài. 

Bờ vai dần dần chỉ còn lại sự run nhẹ, thỉnh thoảng là tiếng nấc lên. Cô ngừng khóc, để sự im ắng xung quanh bao trùm mà dựa vào người cậu như một bến đỗ sau hành trình dài. Cậu biết cô không còn khóc nữa nhưng mặc kệ, vẫn vỗ vai cô nhẹ nhàng. Sau một lát nữa, cậu thấy trời bắt đầu lạnh hơn mới cúi xuống hỏi Hân:

"Giờ muộn rồi, muốn về chưa?”

Cô ở trong ngực cậu lắc đầu, có lẽ cô vẫn muốn được dựa dẫm vào cậu thêm một lát nữa. Đã rất lâu rồi, cô mới cảm nhận được có ai đó trân trọng mình thật sự. Nghĩ lại điểm tổng kết, cô không cón cảm thấy buồn như lúc ban đầu và sự quyết tâm lại vực dậy. 

Hân ngồi thẳng dậy, nhìn cây kẹo mút vị chanh rồi nhìn Huy. Sau cùng, cô cất tiếng nhưng giọng vẫn còn nghèn nghẹn khó nói:

“Cảm ơn mày. Tao muốn ở một mình giải tỏa một tí mà làm phiền mọi người rồi. Nhưng... sao mày biết tao ở đây?”

“Bà mày gọi cho tao bảo mày ra ngoài chưa về. Trong lúc mày ngồi đây không nói với ai thì cả đám đang đi tìm mày khắp nơi vì sợ mày nghĩ lung tung đấy! Lần sau đi đâu phải báo cho bọn tao một tiếng nghe chưa?”

Cô gượng cười không trả lời. Nói chuyện vu vơ một lát mới biết, quan hệ giữa cha mẹ Hân và cô vốn từ lâu không còn như trước. Sau khi cả hai rời đến nơi ở mới năm đó, tầm vài tháng sau mẹ cô không còn dạy múa ở trung tâm nữa mà cùng bố cô ra nước ngoài làm ăn. Vì sợ cô ở một mình nên bố mẹ đưa cô về ở với bà để hai bà cháu tiện chăm sóc nhau. Có lẽ, vì đi xa nên áp lực nhiều hơn, cũng dễ nổi nóng và cáu gắt hơn. Cũng vì điều đó nên khoảng cách của gia đình cũng ngày càng xa. 

"Tao hiểu, vì giờ tao cũng đang ở đây một mình nên có nhiều thứ đáng nói lắm..”

Hân ngờ ngợ nhớ lại điều gì đó rồi hỏi lại:

"Một mình mày thôi à? Bố mẹ mày đi làm xa chưa về hả?”

"Ừ. Mà nói một mình cũng không đúng, thật ra là tao chuyển đến đây cho gần trường thôi chứ lúc đầu nhà tao ở đường khác. Bố tao làm giảng viên nên cũng bận, cả năm chỉ về được một hai lần.” 

Ngưng một lát, cậu nói tiếp:

"Tao chỉ lo bà tao ở dưới quê một mình. Nhưng tuần trước tao vừa gọi, bà cũng đang khỏe nên đỡ lo.”

Cô dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Gia Huy. Cả hai bọn họ theo khía cạnh nào đó cũng khá giống nhau. Có lẽ cũng vì thế nên vẫn có thể thân thiết như hiện tại. 

"Mà Hân này.”

Cô đang nhìn ra phía trước, nghe Huy gọi cô thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Huy.

“Cuộc đời không phải lúc nào cũng như ý muốn, phải có lúc không như ý mới trọn vẹn được. Mày phải tin tưởng bản thân, cố gắng bước tiếp là mày đã thành công rồi.”

Huy cười nhẹ nhìn cô nói thêm:

"Nếu mà có mệt mỏi vì phải cố gắng quá, mày cũng nên nhớ là có người vẫn đang đứng sau chờ mày.”

Cô chợt bật cười, gật đầu tiếp nhận ý kiến. Trông Gia Huy chẳng giống thường ngày gì cả, bình thường kiệm lời đến vậy mà giờ lại có thể an ủi cô. Nhưng cô thấy Huy nói đúng, cuộc sống thì ai cũng phải mắc sai lầm vài lần mới trưởng thành được, mới kiên cường đi tiếp được. Cô cũng may mắn hơn rất nhiều người ở chỗ, nếu cô chẳng may vấp ngã thêm nhiều lần nữa, vẫn có bờ vai bên cạnh để cô dựa vào khi thật sự mệt mỏi. 

Mới ban nãy cô còn cảm giác cả thế giới như sụp đổ, giờ ngước lên nền trời, cảm thấy hình như thế giới này cũng không tệ đến thế…

Về đến nhà, cả nhà đã đi ngủ. Đèn ở phòng khách đã tắt từ lâu, để màn đêm tràn vào khắp ngóc ngách. Cô nhìn quanh, khẽ hất tóc ra phía sau chợt cảm thấy đằng sau có gì rơi xuống. 

Khánh Hân quay lại phía sau nhìn, vội vàng cầm áo Gia Huy lên. Hồi nãy quên chưa trả lại áo cho cậu ấy. Nghĩ lại nhà Huy cũng gần, cô đắn đo một lát cũng quyết định chạy sang nhà Huy để trả vội chiếc áo. 

"Đợi tí!”

Cô đứng ở ngoài cửa chờ đợi. Tầm gần năm phút sau cánh cửa mở ra, để lộ khuôn mặt ngạc nhiên của Huy:

"Sao mày lại ở đây? Không về ngủ à?”

"Nãy tao quên chưa trả áo cho mày.”

Cậu nhìn vào áo khoác xanh nhạt của mình trong tay Hân bèn cầm lấy, bật cười.

"Ừ, tao cũng quên không đòi lại áo.”

"Keo kiệt thế á?”

Huy định đáp lại thì từ bên trong có một chú mèo đi ra. Con mèo có bộ lông màu vàng cam, hơi mập, nhìn rất đáng yêu. 

Cô mới chỉ kịp đưa mắt nhìn đã thấy Huy ẵm con mèo lên, ánh mắt nhìn nó đầy trách móc:

"Xinh Xinh, tối rồi mày ra đây làm gì?”

Vừa nghe xong, cô giật mình tròn mắt nhìn Huy, khuôn mặt ngơ ngác như thể sốc không nói nên lời. Huy như cảm nhận Hân chằm chằm nhìn mình mới đưa mắt lên rồi vội cúi xuống. Chết thật, cậu lỡ lời rồi. 

"Mày ví Nữ vương xinh đẹp Khánh Hân như mèo vậy hả Huy?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net