Chương 9: Bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Khải Khải hơi nheo mắt mà tỉnh lại, cảm giác choáng váng trong đầu còn chưa dứt hẳn, anh muốn vươn tay xoa thái dương một chút liền khựng lại, rất nhanh phát hiện Hồng Lan nằm gục bên giường, sườn mặt nghiêng sang một bên đúng tầm nhìn của anh, bàn tay nhỏ nhắn còn đang nắm chặt tay anh không buông.
Lâm Khải Khải hơi kinh ngạc nhưng cũng không cử động nữa, yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt mình vẫn luôn âm thầm tưởng nhớ kia. Chính anh cũng không biết từ lúc nào cô gái bướng bỉnh này lại chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh đến thế, anh nhìn cô từ một con nhóc chỉ biết làm nũng dần trở thành thiếu nữ tài sắc vẹn toàn, một cái nhíu mày cũng đủ làm anh bận tâm cả ngày, khóe môi tươi cười liền làm tâm trí anh rung động không thôi.
Nhưng cô nào biết tình cảm anh dành cho cô, trong mắt cô chỉ có một La Phù Sinh, đâu còn chỗ cho Lâm Khải Khải chen chân vào nữa.
Ngón tay anh nhẹ nhàng miết lên bàn tay Hồng Lan, trên miệng là một nụ cười chua xót pha lẫn bất lực. Sau rồi thấy Hồng Lan hơi co người vì lạnh, anh có chút không đành lòng liền cất tiếng gọi:" Lan Lan..."
Hồng Lan bị tiếng động đánh thức, mơ màng trong mắt còn chưa tan đi, thấy Lâm Khải Khải đã tỉnh lại liền vui mừng kêu lên:" Lâm đại ca, anh tỉnh rồi, thật may quá, bác sĩ nói nếu hôm nay anh còn không tỉnh, tình hình sẽ chuyển xấu đó. Anh làm em lo chết được."
Lâm Khải Khải hơi lắc đầu, nhẹ giọng an ủi cô:" Chút thương tích thôi, làm gì nghiêm trọng thế. Còn em không sao chứ?"
" Em không việc gì. Cũng may có anh. Lâm đại ca, cảm ơn anh." Hồng Lan ngượng ngùng nói, rất chu đáo rót một cốc nước ấm đưa tới bên miệng Lâm Khải Khải.
" Anh tỉnh rồi thì em yên tâm. La Thành cho người tìm được Phù Sinh ca rồi, bây giờ chắc anh ấy cũng đã tỉnh lại, em qua xem một chút." Hồng Lan mải chăm sóc cho Lâm Khải Khải, La Thành sợ cô quá lo lắng nên không báo tình hình của Phù Sinh, chỉ nói qua loa là mệt quá nên bất tỉnh, Hồng Lan vì vậy cũng không quá sốt ruột, toàn tâm ở bên canh chừng Lâm đại ca.
Ai ngờ cô chưa kịp quay lưng, Lâm Khải Khải theo bản năng đưa tay kéo cô lại, nhận ra vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt cô, anh chớp mắt một cái, hơi hạ quyết tâm nói:" Lan Lan, lúc bị đá đè vào người, trong đầu anh chỉ có hai suy nghĩ. Thứ nhất là dù chết cũng phải bảo vệ em an toàn. Còn việc thứ hai, chính là anh hối hận vì không thể nói rõ tình cảm của mình với em."
Từng ngón tay anh khẽ nắm chặt bàn tay Hồng Lan, vừa sợ làm cô đau đồng thời lại lưu luyến không nỡ buông ra, miễn cưỡng nói tiếp:" Anh biết em thích Phù Sinh. Nếu hai người đến được với nhau, anh sẽ thật tâm chúc phúc cho cả hai. Còn nếu... nếu cậu ấy không đáp lại tình cảm của em, liệu em có thể cho anh một cơ hội không?"
Hồng Lan ngẩn người nghe anh nói, đối diện với đôi mắt tràn đầy thâm tình của anh, cuối cùng là lúng túng lắc đầu:" Lâm đại ca, em chưa từng nghĩ tới ...anh đối với em ... em chỉ coi anh là anh trai thôi."
" Chưa nghĩ tới vậy bây giờ nghĩ đi. Anh không muốn làm anh trai em nữa. Hồng Lan, anh chỉ muốn em biết, mặc kệ em gặp chuyện gì, nhưng chỉ cần em quay đầu nhìn lại, anh đều ở đây chờ em." Lâm Khải Khải rốt cuộc nói ra được lời trong lòng, nụ cười trên mặt cũng thoải mái hơn, anh nhẹ nhàng buông tay cô ra, hất đầu nói:" Những gì muốn nói anh nói xong rồi. Em đi thăm Phù Sinh đi, bảo chú ấy một lúc nữa anh sẽ qua."
Hồng Lan như được ân xá, không nói gì chạy thẳng ra ngoài. Đến khi không còn thấy phòng bệnh của Lâm Khải Khải nữa, cô mới cố gắng lấy lại bình tĩnh, tay đặt lên vị trí lồng ngực còn đang đập thình thịch, những lời vừa rồi của Lâm Khải Khải lần nữa vang vọng bên tai khiến khuôn mặt cô không khỏi nóng dần lên.
Người mình thích từ nhỏ đến lớn là Phù Sinh ca mà. Sao có thể vì mấy lời của Lâm đại ca mà rung động được chứ? Hồng Lan, mày không thể có chính kiến như vậy a.
Hồng đại tiểu thư cũng không phải lần đầu được tỏ tình, nhưng lại là lần đầu vì một câu nói của người khác mà quẩn quanh trong lòng không biết phải làm sao mới đúng.
***

Tạm gác lại Hồng tiểu thư đang đau đầu vì tình, đôi Tinh Trình Thiên Anh thì diễn phim tình cảm sến sủa, nói đến La Phù Sinh lần đầu rơi vào lưới tình, đối tượng lại chẳng phải người bình thường mà  là hồn ma vạn năm tuổi, y cảm thấy áp lực không hề nhỏ.
Trong quãng thời gian nằm viện dưỡng thương, trong đầu La Phù Sinh chỉ có đúng một câu hỏi:" Làm thế nào bồi đắp tình cảm với đối phương a?"
Người ta có đôi có cặp đều là công khai thể hiện, nắm tay nhau đi dạo phố gì đó, mua thứ đối phương thích hoặc vào nhà hàng sang trọng ăn một bữa.
Nhưng vấn đề là nếu La Phù Sinh cùng Triệu Vân Lan cũng giống vậy thì khẳng định người ta sẽ tống y vào bệnh viện khám thần kinh dài hạn.
Hơn nữa La Phù Sinh cũng nghĩ tình cảm của hai người bọn họ đều không phải loại phô trương thế kia, như thể chỉ bình yên ngồi cạnh nhau thôi cũng là một loại hạnh phúc rồi.
Đắn đo hồi lâu, cho đến tận lúc y xuất viện chủ ý khả thi nhất cũng chỉ có một.
" Vừa ra viện anh không về nhà lại muốn đi đâu?" Triệu Vân Lan bị cưỡng ép ngồi sau xe của La Phù Sinh lớn giọng hỏi.
" Đi thì biết." Bị nhốt trên giường bệnh thời gian dài cuối cùng cũng được giải thoát, bên cạnh còn có người tâm đầu ý hợp, nét cười trên mặt La Phù Sinh càng sâu, một dạng sinh long hoạt hổ nói.
Xe mô tô tiếp tục lướt đi trên đường, chỉ để lại đằng sau khói bụi mù mịt.
Đến nơi La Phù Sinh phanh kít lại một cái, rất hào hứng kéo tay Triệu Vân Lan ra bến sông.
Nơi đây khá vắng vẻ, mặt trời đã lên cao mà xung quanh chỉ có một người một ma hòa cùng tĩnh mịch.
" Lúc trước dù có chuyện vui hay buồn, tôi đều thích ra đây. Nói thật nơi này không có gì đẹp, xung quanh ngoài trừ sông nước cũng chỉ có cây cỏ, nhưng là nơi rất có ý nghĩa với tôi." La Phù Sinh hít sâu một hơi rồi chậm rãi mở lời, y từ trong túi da bên xe lôi ra một túi giấy, sau đó ngồi thoải mái xuống nền đất.
Triệu Vân Lan nhận ra đó là bánh bao mua ở một tiệm ven đường khi nãy, hắn ngồi cạnh nhìn y bẻ chiếc bánh thành hai nửa. Hơi nóng từ nhân vẫn còn đang bốc khói, Triệu Vân Lan cũng có thể cảm nhận mùi hương hấp dẫn thoáng quá kí ức xa xưa.
" Hồi nhỏ phụ thân tôi hay mua bánh bao ở tiệm này, sau đó dắt tôi đi dạo quanh chợ, cuối cùng là đến đây chia bánh bao cho tôi, vừa ăn vừa nói chuyện. " Y bẻ một nửa cho vào miệng, nửa kia tìm một tờ giấy sạch sẽ đặt lên rồi nhẹ nhàng để xuống dưới đất.
Triệu Vân Lan thấy trong mắt y tràn đầy hoài niệm cùng ưu thương nhàn nhạt, trong lòng phần nào đoán được tình cảnh kiếp này của La Phù Sinh, trước kia hắn cũng tận mắt chứng kiến mẹ mình ra đi, đương nhiên hiểu tâm tình lúc này của y, yên lặng dõi theo từng biểu tình trên khuôn mặt người kia.
" Phụ thân, con dẫn ái nhân đến ra mắt người đây!" La Phù Sinh bất chợt nắm lấy tay Triệu Vân Lan, giơ lên không trung như muốn khoe khoang với tất cả mọi người, sảng giọng hét lớn.
Triệu Vân Lan không ngờ y lại trẻ con đến vậy, cũng không nhịn nổi cười lớn, sau đó nhún vai chấp nhận hiện thực, gật đầu nói to:" La bá phụ... người yên tâm, con trai người từ nay đã có người coi chừng, tuyệt đối không để y làm gì ngu ngốc nữa."
" Tôi khi nào làm chuyện ngu ngốc?" La Phù Sinh không phục hỏi lại.
" Tự anh biết." Triệu Vân Lan thản nhiên nói, sau đó liếc khóe môi y còn vụn bánh, bàn tay định lau đi cho y sau đó hơi khựng lại, chuyển hướng chỉ lên miệng mình ra hiệu cho La Phù Sinh.
Hành động này trong mắt Phù Sinh liền thành ý nghĩa khác, y không chút do dự vươn người về phía trước, đem cánh môi ấp áp của mình chạm vào bờ môi lạnh lẽo của người đối diện.
Triệu Vân Lan bị tấn công bất ngờ đến không kịp trở tay, hai mắt chỉ biết trừng trừng mở lớn nhìn hàng lông mi cong vút của người kia phóng đại trước mặt.
Chờ đến khi La Phù Sinh ngồi lại vị trí cũ, ngón cái còn rất lưu manh vuốt nhẹ lên cánh môi của hắn, trong mắt đậm ý cười nháy mắt :" Chuyện ngu ngốc anh nói tới là chuyện này?"
Triệu Vân Lan lần đầu tiên có xúc động tới muốn đánh người, cảm giác cả đời trước ăn chơi trác táng của mình so ra đều không bằng vị trước mặt. Cái con người động tý là đỏ mặt lúng túng không dám nhìn thẳng hắn đi đâu mất rồi???
La Phù Sinh vô cùng thích thú nhìn biểu tình ngơ ngác của Triệu Vân Lan, còn không sợ chết giơ tay vẫy trước mặt hắn:" Này, hồn về a, không phải chỉ hôn một cái thôi sao, nếu anh sợ thiệt tôi cho anh hôn lại."
Nhưng La Phù Sinh không ngờ chính là mình đánh giá thấp da mặt của Triệu Vân Lan, hắn từ trước đến nay đều là đi chiếm tiện nghi của người khác, nào có chuyện giữa thanh thiên bạch nhật bị ăn đậu hũ mà không phản kháng, nghĩ liền làm, Triệu Vân Lan giơ hai tay ôm lấy gáy La Phù Sinh, cúi đầu ngậm lấy miệng y, lưỡi luồn qua khớp hàm tiến vào trong càn quét.
La Phù Sinh chỉ thất thần một giây rồi rất nhanh ý thức được tình hình, đoạt lại quyền chủ động quấn lấy đầu lưỡi của đối phương.
Hai người dây dưa một lúc mới luyến tiếc buông nhau ra, La Phù Sinh không khỏi bật cười nói:" Thì ra tư vị hôn linh hồn cũng rất thú vị, đặc biệt khiến người ta nhớ mãi không quên."
Triệu Vân Lan thật sự không còn gì để nói với Thẩm Nguy phiên bản lưu manh này, nhưng liếc thấy vành tai đỏ bừng của đối phương, trên miệng liền giương lên nụ cười hiểu mà không nói, tâm trạng cũng vui vẻ hơn không ít.
Hai người đùa giỡn với nhau một lúc lâu rồi mới trở về.
Trước lúc đi La Phù Sinh để túi bánh bao lại bên bờ sông, thản nhiên nói với Triệu Vân Lan:" Trước giờ không biết bánh bao này ăn một mình lại nhạt nhẽo đến thế. Vân Lan, chờ tôi tìm được Trường Sinh quỹ, anh nhất định phải nói tôi biết cách sử dụng, lần sau tôi cùng anh ăn, có được không?"
Triệu Vân Lan hai tay đút túi, bộ dạng thong dong quay người lại, đuôi mắt cong cong nhẹ nhàng gật đầu:" Hảo, chúng ta cùng ăn."
Có lẽ y nói đúng, ông trời lần này thật sự mở cho hắn một cánh cửa, cho hắn gặp được La Phù Sinh, Sơn Hà chùy cùng Trường Sinh quỹ lại lần lượt xuất hiện. Vậy cứ để vận mệnh quyết định đi, lần cược này nếu hắn thắng, kết cục chính là cùng y nắm tay đi hết quãng đường, còn nếu thua, hắn còn gì để mất đâu?
( hết chương 9)
* Tình hình là tui lại bí ý tưởng rồi nên chương này mới nhạt nhẽo thế, chắc phải lâu lâu mới chém tiếp được ( yên tâm là ko drop đâu, cùng lắm tui cho kết luôn thôi )
Thím nào có ý tưởng gì thì comt ở dưới nha, nếu tui thấy hợp lý sẽ chém thêm vào fic 😁😁😁


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net